Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 45




Hai người tới Nhạc gia trại, thấy trước có cửa rất nhiều người vây quanh, đều cố đưa danh thiếp vào bên trong, trước cửa Nhạc gia trại đặt mấy cái bàn, bọn nô bộc bận rộn ghi tên làm danh sách, những người này đều là tham gia luận võ chọn rể ba ngày sau.

Mộc Lăng nhíu mày nhìn một lát, lôi kéo Tần Vọng Thiên leo tường vào, chạy thẳng đến phòng Nhạc Thu Linh.

“Nhạc cô nương!”, Mộc Lăng thấy Nhạc Thu Linh một mình ngồi trong phòng rơi lệ, kéo Tần Vọng Thiên cùng đi vào.

“Mộc tiên sinh.”, Nhạc Thu Linh vội vàng đứng dậy, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên thấy dáng vẻ nàng đều cảm thấy thật thương tâm.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”, Mộc Lăng hỏi.

Nhạc Thu Linh lắc đầu, nói: “Ta không biết, sáng sớm ngày hôm nay mới có người đến nói cho ta biết, bảo ta chuẩn bị cho tốt, chọn hỉ phục, luận võ chọn rể xong sẽ lập tức bái đường thành thân.”

“Cái gì?”, Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn: “Không ai thương lượng trước với ngươi sao?”

Nhạc Thu Linh lắc đầu: “Không có.”

Mộc Lăng chau mày, nói với Nhạc Thu Linh: “Đi, đừng ở chỗ này nữa, đi nơi khác ẩn náu, chờ sự tình giải quyết rồi về.”

Nhạc Thu Linh ngân ngấn nước mắt lắc đầu: “Ta không thể đi được.”

“Vì sao?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được.

Mộc Lăng cũng sửng sốt, sau đó nhìn xung quanh, hỏi Nhạc Thu Linh: “Linh Đang đâu?”

Nhạc Thu Linh lắc đầu: “Sáng sớm bị người mang đi rồi, nói là ta phải chuẩn bị thành thân, để Linh Đang đi nơi khác ở hai ngày.”

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, không cần hỏi, Nhạc Tại Đình đã mang Linh Đang đi làm con tin rồi, như vậy thì dù không ai canh gác, Nhạc Thu Linh cũng không dám bỏ trốn.

Mộc Lăng nhíu mày lắc đầu, thất sách a, sớm biết thế này lúc đó đã mang luôn Nhạc Thu Linh và Nhạc Linh Đang đi rồi, thật sự không ngờ Nhạc Tại Đình lại cặn bã tới độ này.

“Mộc tiên sinh, ngươi mau nghĩ biện pháp cứu Linh Đang đi.”, Nhạc Thu Linh cầu xin Mộc Lăng: “Ta sợ nàng chịu ủy khuất.”

“Linh Đang ở đâu ngươi biết không?”, Mộc Lăng hỏi.

Nhạc Thu Linh lắc đầu: “Không biết.”

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói với Nhạc Thu Linh: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, bình tĩnh ở đây chờ, chúng ta tìm được Linh Đang rồi sẽ đến cứu ngươi.”

Nhạc Thu Linh gật đầu, Mộc Lăng thấy nàng vẫn lo lắng, cười cười với nàng nói: “Ngươi đừng lo lắng, Nhạc Tại Đình dù điên, cũng sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn Linh Đang, mặt khác, ngươi đừng quan tâm tới cái luận võ chọn rể gì đó hắn tổ chức, loại nào ta cũng có biện pháp phá cho hư, sẽ không bắt ngươi chịu ủy khuất.”, nói xong thì lôi kéo Tần Vọng Thiên rời đi.

Hai người ra cửa, liếc mắt nhìn nhau cùng thở dài, biết đi đâu tìm Nhạc Linh Đang?

“Rốt cuộc thì Nhạc Tại Đình muốn thế nào?”, Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Là muốn dùng muội muội để mượn hơi môn phái giang hồ, hay là có ý đồ khác?”

Mộc Lăng nhún nhún vai: “Nhạc Tại Đình nhất định là muốn dùng mấy chiêu thức bàng môn tả đạo ngăn cản chúng ta, không để chúng ta có tâm tư đối phó hắn.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, hỏi Mộc Lăng: “Vậy làm sao bây giờ? Trước tiên là cứu Linh Đang, hay phá hoại luận võ chọn rể?”

Mộc Lăng sờ cằm: “Nếu Nhạc Tại Đình đã bắt Linh Đang đi, nhất định sẽ giấu ở nơi chúng ta không thể tìm ra, hơn nữa cứ như vậy tìm kiếm, chúng ta bị động hắn chủ động… cũng không phải biện pháp.”

“Ân.”, Tần Vọng Thiên gật đầu, vươn tay sờ sờ cằm Mộc Lăng: “Trở về còn muốn a.”

Mộc Lăng mất một lát mới nhớ tới vừa mới bị Tần Vọng Thiên chiếm tiện nghi… Đột nhiên quằn quại, thầm mắng chính mình, Mộc Lăng nha, ngươi sa ngã rồi, làm sao mà tiểu lưu manh ăn đậu hủ ngươi ngươi một chút phản ứng cũng không thấy?

Hai người về tới Hắc Vân tiễn trang, đương nhiên là không dám nói việc này cho Nhạc Tại Vân, không chừng hắn sẽ sốt ruột chết luôn a, vì vậy vào phòng đóng cửa, ở bên trong thương nghị.

“Không bằng đêm nay chúng ta đến Nhạc gia trại đi?”, Tần Vọng Thiên đề nghị: “Do thám một chút, xem thử có tìm được Nhạc Linh Đang không, dù là tìm không được, cũng có thể nhìn thử Nhạc Tại Đình rốt cuộc có mục đích gì.”

“Ân…”, Mộc Lăng gật đầu, nhưng chân mày vẫn nhíu lại.

“Làm sao vậy?”, Tần Vọng Thiên rót chén nước cho hắn: “Có vấn đề gì?”

“Có chút lo lắng.”, Mộc Lăng thành thật nói: “Ta sợ Nhạc Tại Đình là cố ý muốn dụ chúng ta đến Nhạc gia trại.”

“Cũng có thể.”, Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ngươi quyết định đi, có đi hay không đều được.”

“Ân… Đi xem đi.”, Mộc Lăng suy nghĩ một chút, buông chén trà: “Nhân tiện đi xem Nhạc Tại Đình rốt cuộc có ý gì.” Sau đó, hai người vẫn như thườngệ tới tới lui lui làm này làm kia, đến tối, đều thay y phục dạ hành, chạy tới Nhạc gia trại.

Trong Nhạc gia trại vẫn náo nhiệt như trước, mấy ngày nay người trong trại phỏng chừng là bị lăn qua lăn lại sắp chết, một hồi đãi tiệc, một hồi lại muốn luận võ chọn rể.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi tới sân bên ngoài phòng Nhạc Tại Đình, chỉ thấy bên trong còn sáng đèn xem ra Nhạc Tại Đình lại… cũng đúng, hắn như vậy có thể đi đâu.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên lén lút nhảy lên mái, nhẹ nhàng bóc ra một mảnh ngói, nhìn nhìn phía dưới. Phía dưới có người, đang ở bên cạnh bàn bận rộn gì đó, từ trên giường truyền đến thanh âm của Nhạc Tại Đình: “Sao càng lúc càng lớn, dược của ngươi có dùng được không a?”

Người đang bận rộn kia, chính là Đoan Mộc Viêm, Đoan Mộc Viêm cũng rất buồn bực, lắc đầu: “Kì lạ a… Dược là ta tự tay hái, theo lý mà nói sẽ không sai.”

“Ngươi thật vô dụng!”, Nhạc Tại Đình cắn răng: “Mộc Lăng kia cũng quá ác tâm rồi, hạ ta loại dược này, vậy mà thật không biết hắn làm thế nào hạ độc…”

“Hắn rất lợi hại.”, Đoan Mộc Viêm bĩu môi: “Nếu như thật chọc giận hắn, cẩn thận hắn độc chết ngươi.”

“A…”, Nhạc Tại Đình khinh thường cười cười: “Ta mạng lớn, không chết được!”

“Còn phải như vậy bao lâu?”, Nhạc Tại Đình cau mày hỏi Đoan Mộc Viêm: “Sau này có thể có vấn đề gì không?”

“Sẽ không… đại khái khoảng một tháng dược hiệu sẽ hết.”, Đoan Mộc Viêm nói: “Ngươi nhịn một chút đi.”

“Vậy… kế hoạch của chúng ta? Trốn trong phòng như vầy cái gì cũng làm không được a!”, Nhạc Tại Đình tức giận, đá vào đầu giường, có vẻ rất khó chịu.

“Nhị công tử, ngươi đều an bài rồi chứ?”, Đoan Mộc Viêm hỏi Nhạc Tại Đình: “Ngươi đã đáp ứng cho ta làm con rể Nhạc gia trại, tương lai giúp ta làm thiên hạ đệ nhất thần y, đừng quên.”

“Không phải đã chiêu cáo thiên hạ ba ngày sau luận võ chọn rể rồi sao, ngươi cứ làm theo an bài như trước không phải được rồi sao?”, Nhạc Tại Đình nhìn hắn một cái: “Đến lúc đó ngươi cùng Thu Linh bái đường thành thân, vị trí Nhị đương gia Nhạc gia trại cũng là của ngươi.”

“Hắc hắc… “, Đoan Mộc Viêm có vẻ rất cao hứng, thu thập đồ, nói: “Ta đi trước.”

“Khoan…”, Nhạc Tại Đình vẫy tay ngăn Đoan Mộc Viêm, không giải thích được hỏi: “Sao lại ngứa?”

“Ngứa?”, Đoan Mộc Viêm sửng sốt, nói: “Cái kia… thật ra không có biện pháp, ngươi nhịn nhịn a…”

“Nhịn?”, Nhạc Tại Đình giận dữ: “Cái này làm sao nhịn a?”

“Ngươi không được gãi a, nếu bị thương thì nửa đời sau sẽ phế đi luôn, đến lúc đó võ công tốt mấy cũng vô dụng.” Đoan Mộc Viêm vừa nói, vừa nhấc một phiến đá trên mặt đất lên: “Ta đi trước, hai ngày sau trở lại.” Nói xong thì mang theo phiến đá đi.

Đoan Mộc Viêm vừa đi, Nhạc Tại Đình lăn lộn trên giường, nơi xấu hổ kia ngứa ngáy khó chịu, thế nhưng lại không thể gãi, mùi vị này, còn không bằng cho hắn hai đao, ở trên giường hận đến nghiến răng, hai tay nắm chặt chăn chịu đựng, tâm nói, Mộc Lăng, ngươi chờ!

Mộc Lăng thì ở trên mái nhà bày ra biểu tình vô tội, liếc nhìn Tần Vọng Thiên một cái, hai người song song nhảy xuống bên ngoài.

Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng khom người quỳ rạp trên mặt đất, tay gõ gõ mấy cái, lẳng lặng nghe một hồi, ngẩng đầu lên cười, nói với Tần Vọng Thiên: “Thì ra địa đạo này cùng đại đạo ở bãi tha ma thông với nhau.”

Tần Vọng Thiên hiểu ra: “Thảo nào Đoan Mộc Viêm lần nào cũng xuất quỷ nhập thần, Nhạc Tại Đình cũng có thể nháy mắt không còn hình bóng, thì ra là đi từ địa đạo a.”

“Đi!”, Mộc Lăng lôi Tần Vọng Thiên một cái: “Chúng ta đuổi theo tiểu tử đó.”

Tần Vọng Thiên vừa cùng Mộc Lăng chạy đến sau núi vừa nói: “Không ngờ Nhạc Tại Đình lại muốn cho Đoan Mộc Viêm làm trượng phu của Nhạc Thu Linh, thực sự là cặn bã.”

Mộc Lăng cũng lắc đầu: “Dứt khoát a, lần này chúng ta tìm được hắn, sau đó trực tiếp đem đi làm thịt, dĩ tuyệt hậu hoạn!”

Tần Vọng Thiên cũng gật đầu, cảm thấy rất khả thi.

Hai người đi tới bãi tha ma sau núi chờ, không bao lâu, đã thấy Đoan Mộc Viêm vội vàng từ địa đạo đi ra, tay cầm một cái hòm thuốc nhỏ. Vừa định chạy vào rừng, đột nhiên cảm giác có người vỗ vai hắn một cái, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Đoan Mộc Viêm.”

Đoan Mộc Viêm vừa nghe sắc mặt liền tái nhợt, chậm rãi quay mặt lại, chỉ thấy Mộc Lăng cũng Tần Vọng Thiên đứng sau lưng, mỉm cười nhìn hắn.

“Các ngươi…”, Đoan Mộc Viêm vội vàng ôm chặt hòm thuốc giật lui mấy bước, lảo đảo té ngã, tựa hồ là bị kinh hách rất lớn.

Mộc Lăng hơi sửng sốt, cảm giác có chút bất thường, sao lại sợ thành cái dạng này?

“Các ngươi muốn gì?”, Đoan Mộc Viêm cảnh giác nhìn Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên.

“Còn có thể thế nào?”, Mộc Lăng lườm: “Nhà ngươi tâm thuật bất chính, ỷ vào một thân y thuật hành hung làm ác, hôm nay gia gia thay trời hành đạo, làm thịt ngươi!” Nói xong giơ tayvỗ xuống một chưởng, Đoan Mộc Viêm vội vã giơ hòm thuốc che lại, hô lớn: “Chờ một chút! Các ngươi muốn thế nào mới bỏ qua cho ta một mạng?”

Mộc Lăng có chút nhịn không được, nói: “Ai nha, ít nói nhảm, đến đây nạp mạng đi.” Nói xong, chưởng đã sắp bổ xuống, nhưng trong một khắc, ngay khi đã sắp đánh đến, đột nhiên chú ý tới sắc mặt Đoan Mộc Viêm, nháy mắt hiện lên một tia tiếu ý giảo hoạt.

Mộc Lăng khựng lại, chỉ thấy tay Đoan Mộc Viêm đè vào một mảnh nhô lên trên hòm thuốc, trong nháy mắt, hơn mười đạo quang mang bắn ra… là ám khí.

Vừa may trước đó Mộc Lăng đã có chuẩn bị, nghiêng thân tránh. Nhưng cùng lúc đó, Đoan Mộc Viêm vươn tay xuống, đè mạnh vào một khối đá trên mặt đất, “ầm” một tiếng, dưới nền đất đột nhiên có gì đó bùng lên. một cổ khói đặc bốc cao.

Mộc Lăng lập tức xoay người, phi thân ôm lấy vai Tần Vọng Thiên đang bế khí, phóng người lên.

Đoan Mộc Viêm thừa cơ xoay người bỏ chạy, Mộc Lăng bắn ra một viên dược hoàn, trúng vào vai Đoan Mộc Viêm.

“Phụt…” Đoan Mộc Viêm phun ra một búng máu, thiếu chút nữa té ngã, vội vàng bám lấy một thân cây. Mộc Lăng muốn bắn một viên dược hoàn vào ngực hắn, đột nhiên Tần Vọng Thiên ôm choàng lấy hắn, xoay người một cái, trong nháy mắt, chỉ thấy Đoan Mộc Viêm kéo một sợi dây thừng bên cạnh thân cây, một loạt nỏ đã treo sẵn trên cây đồng loạt bắn ra, Mộc Lăng chau mày, giữ lấy Tần Vọng Thiên. Trong tình cảnh không nơi trợ lực, Tần Vọng Thiên vọt người nhảy lên cao, tránh được loạn tiễn, rơi xuống bên cạnh bãi tha ma. Lúc này, Đoan Mộc Viêm đã chạy không còn thấy bóng rồi, Mộc Lăng cũng không rảnh nhìn hắn, quay đầu lại, chỉ thấy Tần Vọng Thiên cau mày, sắc mặt trắng xanh.

Mộc Lăng vươn tay vỗ nhẹ trước ngực hắn mấy cái, Tần Vọng Thiên liền phun ra một búng máu, vạt áo một mảnh đỏ rực.

“Ai cho ngươi can dự vào?”, Mộc Lăng hung hăng trừng hắn: “Vài cây nỏ ta không đối phó được sao?”

Tần Vọng Thiên dựa vào một thân câ thở dốc, có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng kéo tay hắn bắt mạch, trừng mắt: “Gân mạch chạy ngược chiều, ngươi điên a!”

Tần Vọng Thiên có chút vô tội, thở hổn hển một lúc lâu, kéo tay áo lau máu trên miệng, nhìn Mộc Lăng cười: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất ngươi không lưu ý, bị thương thì sao?”

Mộc Lăng không cãi được, khi nãy ở giữa không trung, hai người hoàn toàn không có trợ lực, muốn thay đổi tư thế cần nội lực rất cao, nội lực Tần Vọng Thiên vốn dĩ không đủ, nhưng thấy tình huống nguy hiểm, mới liều mạng vận công từ giữa không trung nhảy lên… mới khiến cho gân mạch đi ngược chiều. Nguyên do gây ra cũng chính là Thất tuyệt, Thất tuyệt có khả năng ở thời điểm ngươi muốn, không tiếc hủy hoại thân thể mà sinh ra nội lực cực mạnh, hữu dụng nhất thời, nhưng sau đó là hậu hoạn khôn cùng.

“Đáng tiếc để Đoan Mộc Viêm trốn thoát rồi.”, Tần Vọng Thiên thở gáp mấy lượt: “Xem ra là bọn chúng đã sớm có chuẩn bị.”

“Thất tuyệt của ngươi…”, Mộc Lăng đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Vọng Thiên, lẩm bẩm :”Nếu có thể luyện đến tầng thứ bảy thì tốt rồi, như vậy không chỉ không chết, thương thế tích lũy trước nay cũng khỏi hẳn, nói không chừng mặt cũng sẽ khôi phục.”

“Luyện Thất tuyệt làm sao dễ như vậy?”, Tần Vọng Thiên cười cười: “Một năm trước ta đã luyện đến Lục tuyệt rồi, còn một tầng cuối cùng, làm sao cũng luyện không xong.”

“Ân…” Mộc Lăng vuốt cằm suy nghĩ một lát, lôi kéo Tần Vọng Thiên, vội vàng chạy về Hắc Vân tiễn trang.

Hai người lặng lẽ chạy về trong viện, vào phòng đóng cửa, Mộc Lăng chỉ giường, quay sang Tần Vọng Thiên nói: “Đến đó!”

Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ: “Ngươi muốn cùng ta làm a?”

“Làm cái đầu ngươi a!”, Mộc Lăng hung hăng trừng: “Ngồi xuống, ngươi nghĩ gân mạch ngược chiều là đùa giỡn a?”

Tần Vọng Thiên thở dài, nói: “Ta ngủ một đêm thì tốt rồi.”

Mộc Lăng túm áo hắn, quẳng lên giường.[tiến lên Mộc Mộc, lưu manh hắn luôn đi XD ]

“Ngươi hảo thô lỗ a.”, Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, giả đáng thương.

“Đừng nhúc nhích!”, Mộc Lăng ấn Tần Vọng Thiên ngồi trên giường, kéo tay hắn bắt mạch.

Tần Vọng Thiên xoay mặt, chỉ thấy Mộc Lăng xếp bằng ngồi bên cạnh, cúi đầu bắt mạch cho hắn, song song tựa hồ có chút suy nghĩ.

“Ngươi suy nghĩ tới gì?”, Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi.

“Ân… Ngươi bình thường nếu như gân mạch người chiều, đã sớm thổ huyết mà chết rồi, vì sao ngươi chỉ phun ra một búng máu, không có phản ứng khác?”

Tần Vọng Thiên nhún vai: “Có lẽ là vì luyện Thất tuyệt, trước đây ta ngẫu nhiên vận công không đúng sẽ dẫn đến kinh mạch ngược chiều, bất quá mỗi làn như vậy thổ huyết xong, ngày hôm sau gân mạch lại bình thường.

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, ngồi sau lưng Tần Vọng Thiên nói: “Hiện tại gân mạch ngươi đi ngược, thử vận Thất tuyệt nội lực điều tức, giống như khi gân mạch thông thuận, luyện công thử xem.”

“A?” Tần Vọng Thiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mộc Lăng: “Gân mạch ngược chiều mà luyện công, sẽ tẩu hảo nhập ma.”

“Có ta ở đây, sợ cái gì?”, Mộc Lăng duỗi hai tay đặt lên lưng Tần Vọng Thiên: “Nếu có vấn đề, ta liền cường áp gân mạch của ngươi về thuận chiều ngươi thử xem!”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một lát, nói không chừng đây cũng là một biện pháp, trước đây mình luyện đến tầng cuối cùng thì bị khựng lại, cắn răng một cái, dựa theo phương pháp của Mộc Lăng, vận công điều tức.

Chưa hết một nén nhang, Tần Vọng Thiên cảm giác huyết khí toàn thân dâng lên, cả người phát nhiệt, Mộc Lăng thấy đỉnh đầu Tần Vọng Thiên bốc khói trắng, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất khó chịu, tâm nói hay là có vấn đề gì rồi?! Định ngăn hắn, nhưng hai tay vừa chạm vào lưng Tần Vọng Thiên, liền cảm giác một luồng nội lực rất mạnh đánh tới, hai tay đau xót lên, Mộc Lăng chau mày, bị đánh văng ra. Sau đó, chỉ thấy thân thể Tần Vọng Thiên đột nhiên rung lên, mở mắt ra, đứng bật dậy.

“Có thể cử động rồi?”, Mộc Lăng cũng mở to hai mắt, công phu này đúng thật là tà môn a?

Chỉ thấy Tần Vọng Thiên ôm ngực, tựa vào tường: “Thật là khó chịu…”

“Khó chịu chỗ nào?”, Mộc Lăng tâm nói hay là gặp chuyện không may rồi, tùy tiện thử mọt chút không ngờ không khống chế được nữa, vừa định đi qua, đã thấy Tần Vọng Thiên đột nhiên đánh một chưởng vào tường, Mộc Lăng cảm thấy được phòng rung rung, mở to hai mắt, không phải chứ?

Tần Vọng Thiên đánh ra một chưởng, cảm giác chướng đau trên người trong nháy mắt không còn, ngược lại toàn thân sảng khoái, tinh thần gấp trăm lần, nội lực dường như là mạnh gấp đôi trước đây, đang thắc mắc, liền thấy Mộc Lăng chạy vội xuống giường, túm lấy hắn, đá văng cửa sổ bay ra ngoài.

Hai người vọt ra sân, chợt nghe “ầm” một tiếng, quay đầu lại… trên tường phòng xuất hiện vết nứt dày đặc, sau đó, toàn bộ sụp xuống.

Hai người đều choáng váng, Phùng Ngộ Thủy nghe thấy cũng vọt ra, có chút không giải thích được nhìn bọn họ.

Mộc Lăng nhìn nhìn xung quanh, thấy Tần Vọng Thiên ngẩn người nhìn tay mình, xoay mặt nhìn hắn: “Thực sự được a…”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, sau đó rất đau xót ôm lấy một thân cây bên cạnh đập đầu: “Làm sao lại có loại sự tình này, ta chỉ là tùy tiện nói một chút…” Đập một hồi, Mộc Lăng chỉ vào Tần Vọng Thiên, xoay mặt nói với Tô Trường Phong đang tái xanh nói: “Lão Tô, phòng là hắn làm sập, ngươi bắt hắn đền tiền, không liên quan đến ta!”

Tần Vọng Thiên chó ngáp phải ruồi tìm được cách luyện công rồi, gần đây vẫn mê mẩn đem gân mạch của mình nghịch tới nghịch lui luyện công, cuối cùng càng luyện càng loạn, một hồi thuận một hồi nghịch[không điên mất thật là hay], mà nội lực dĩ nhiên là tăng nghìn dặm…

Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên trong vòng ba ngày nội lực tăng gần gấp ba, vậy sau này… còn tiếp tục như vậy công phu của tiểu hài tử sẽ còn cao hơn cả hắn.

Mà Tần Vọng Thiên thì lại càng thêm “yêu thương” Mộc Lăng, thường xuyên túm lấy hôn một cái, tán thán: “Hiền thê!”

Mộc Lăng tức giận giậm chân bịch bịch.