Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Chương 40




Dạ U Lạc nặng nề thở dài, không biết lúc nào đã ôm đầu gối ngồi trên giường, nhẹ nhàng tựa vào bả vai Tiêu Quang Triệt, con mắt khép hờ: “Tôi rất nhớ, khi đó tôi cũng tựa vào cậu ấy như vậy.”

Tiêu Quang Triệt có chút không tự nhiên muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng lại không động đậy, lúc này, hắn ta và hắn đều là người không được như ý!

“Triệt, để tôi ôm cậu một chút, có được không?”

“Cái gì?”

Tiêu Quang Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, cánh môi nhẹ nhàng cọ qua hắn, cảm giác hơi lạnh làm tim hắn đập mạnh, bỗng nhiên Dạ U Lạc ôm chặt hắn, điên cuồng chiếm đoạt môi hắn...

Trong tích tắc bị hắn mạnh mẽ đặt dưới thân, Tiêu Quang Triệt nghe thấy giọng nói của mình: “Dạ U Lạc, đừng để tôi cũng hận cậu.”

Hắn là người đàn ông bình thường, cho dù hắn là người đồng tính, cũng sẽ không yêu hắn ta.

Dạ U Lạc bỗng nhiên buông hắn ra, thời gian dần trôi qua, con ngươi màu xám tro bắt đầu mơ hồ, hắn cúi đầu, hôn lên trán Tiêu Quang Triệt: “Triệt, ngủ ngon.”

Lặng lẽ quay người, không tiếng động đi ra ngoài, Tiêu Quang Triệt nhìn bóng lưng hắn, chợt phát hiện bản thân đã chảy một mặt nước mắt...

Tề Thiên Ngạo kinh ngạc nhìn thi thể lạnh lẽo trên đất, thân thể dường như *, người phụ nữ ngu xuẩn Lạc Tư Mạn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ em đang ở đâu!

Trái tim bỗng nhiên trống trải không tìm được phương hướng, lúc hắn đuổi đến đây, tất cả đã yên ổn rồi, nhưng đáng chết là, rốt cuộc em đã bị đưa đi đâu?

Gã đàn ông bị súng bắn chết này đến cùng có làm gì em không? Lạc Tư Mạn, Lạc Tư Mạn, người phụ nữ đáng chết, em muốn hành hạ tôi đến chết sao?

Tôi không phải đã nói với em, bảo em chờ tôi sao, tôi không phải đã nói muốn giữ em lại sao? Tôi không phải đã nói tôi thích em sao?

Em còn muốn như thế nào? Lúc em dựa vào ngực Tả Thiếu Dương, em có nghĩ đến tôi không? Lúc thấy em ra ngoài, tôi hốt hoảng đi tìm em, em không cảm giác được sự quan tâm của tôi sao?

Em đã chết hay vẫn còn sống, vì sao tôi không tìm thấy dấu vết em vẫn còn tồn tại?

Tề Thiên Ngạo vô lực trượt xuống, ngồi lên bãi cỏ, đá văng cái thi thể lạnh băng kia ra! Đáng chết, mày đã làm gì cô ấy? Cô ấy tốt đẹp như vậy mà mày cũng ức hiếp cô ấy sao?

Càng nghĩ càng bực bội, Lạc Tư Mạn, đừng để tôi bắt được em, tôi nhất định sẽ trói em lên giường, cái gì tôi cũng mặc kệ, tôi muốn em, Lạc Tư Mạn!

Lạc Tư Mạn mơ mơ màng màng mở mắt, giường ngủ xa lạ thật không thoải mái, người đàn ông tên gọi Diệp Thần cũng thật kỳ lạ, khắp nhà đều là màu trắng, giống như ở bệnh viện vậy, hại cô mất ngủ đến nửa đêm, sáng sớm thức dậy toàn thân đều đau nhức.

Vừa muốn xuống giường, bỗng nhiên cơn chóng mặt ập đến, Lạc Tư Mạn nặng nề ngã xuống giường, chỉ cảm thấy dạ dày chua chua, che miệng chạy vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rồi nôn ra...

Lạc Tư Mạn cảm giác mình sắp nôn cả dạ dày ra ngoài rồi, toàn thân vô lực, mặt trắng bệch ra khỏi phòng vệ sinh, Lạc Tư Mạn có chút mê mang, mình rốt cuộc bị làm sao vậy? Bị bệnh? Buồn nôn, muốn nôn, choáng đầu, cũng có chút giống triệu chứng bị bệnh!

“Cô làm sao vậy?” Diệp Thần đẩy cửa đi vào, hắn mặc bộ đồ thể thao vừa chạy bộ về, nhìn vô cùng khỏe mạnh và gợi cảm, Lạc Tư Mạn liếc nhìn màu da sô cô la của hắn, không khỏi đỏ mặt a một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn!

Diệp Thần nhìn mình để trần thân trên, không khỏi cười một tiếng, cầm khăn mặt lung tung lau mồ hôi, liếc nhìn một bên mặt ửng hồng của Lạc Tư Mạn: “Cô bị bệnh sao?”

Lạc Tư Mạn lập tức gật đầu: “Ừ, đầu tôi hơi choáng, buồn nôn, muốn nôn, trong nhà anh có thuốc không, có thể cho tôi mượn vài viên không?” Lời còn chưa dứt, Lạc Tư Mạn lại một lần nữa che miệng chạy vào phòng tắm...

Ánh mắt Diệp Thần bỗng nhiên căng thẳng, đáy mắt hiện lên vẻ ưu thương...

“Anh, anh làm sao thế?” Lạc Tư Mạn có chút lo lắng đi đến, nhìn người đàn ông trước mặt đang thất thần hỏi.

“Cô mang thai rồi.” Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô mỉm cười, cô đơn thuần tốt đẹp như đứa trẻ, giống Lạc Dung trước kia, lúc mang thai cũng như vậy, bọn họ đều không biết, đến lúc biết, tất cả đã muộn, Lạc Dung đã chết, đứa bé cũng đã chết...

“Lúc vợ tôi mang thai cũng như vậy, cô có con rồi.”

Diệp Thần chậm rãi nói, đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, trong nụ cười thậm chí còn có chút cưng chiều.

“Tôi có con!” Lạc Tư Mạn sợ ngây người, vô cùng vui sướng, cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, không tự chủ vuốt ve bụng dưới, trong này có một đứa bé, là đứa bé của cô và Tề Thiên Ngạo!

Nếu hắn biết có phải sẽ rất vui vẻ? Có phải sẽ hạnh phúc giống cô không? Đứa bé này là nam hay nữ, lớn lên giống hắn hay là giống cô?

Vui sướng thật lớn đã tách khỏi lý trí, cô chỉ muốn nói điều này cho Tề Thiên Ngạo đầu tiên, chia sẻ cùng hắn!

“Tôi có thể mượn điện thoại của anh không?”

Sự vui vẻ khiến gương mặt cô xinh đẹp như vậy, Diệp Thần cũng bị lây nhiễm, hắn gật đầu, nhìn thân hình xinh xắn của cô nhanh chóng chạy đến bên điện thoại, dáng vẻ không kịp chờ đợi, không nhịn được chậm rãi đi ra ban công...

Yên lặng đốt một điếu thuốc, trong khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt Lạc Dung hiện lên, nụ cười của cô, nước mắt của cô, cô tuyệt vọng, cô vui vẻ...

Cuối cùng dừng lại ở sự hoảng hốt và sợ hãi đến tê tâm liệt phế, lúc cô bị những gã kia cường bạo...

Dạ U Lạc! Diệp Thần hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, tao muốn giết mày, nhất định tao phải tự tay giết mày!

Lạc Dung, em yên tâm, rất nhanh em sẽ không cô đơn nữa.

“Thiên Ngạo, anh đã một đêm không ngủ, đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Gương mặt Mạch Nhã Kỳ trắng bệch đến dọa người, nhưng vẫn mạnh mẽ nở nụ cười đỡ lấy bả vai Tề Thiên Ngạo, Tề Thiên Ngạo không biến sắc dịch thân thể ra, không nói gì.

“Thiếu Dương, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi nghĩ, nhất định Mạn Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Mạch Nhã Kỳ cố nén chua xót và xấu hổ trong lòng, lại nói với Tả Thiếu Dương ngồi ở sô pha đối diện.

Vẻ mặt Tả Thiếu Dương âm trầm bất định, hôm qua nếu không phải Tề Thiên Ngạo ngăn cản hắn, nhất định hắn sẽ đuổi kịp Mạn Nhi, Mạn Nhi cũng sẽ không mất tích! Hiện tại, người này vẫn còn tư cách lo lắng cho Mạn Nhi sao?

Tề Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện, người được gọi là anh em của hắn, hắn ta biết rõ, Mạn Nhi là người phụ nữ của hắn, vậy mà vẫn một lòng muốn cướp cô đi!

Lạc Tư Mạn, tại sao cô có thể may mắn như vậy, tùy tiện đã cướp đi ánh mắt hai người đàn ông ưu tú?

Mạch Nhã Kỳ dần dừng lại ý cười, Mạn Nhi kia luôn yếu đuối hiền lành, tại sao cô ta muốn giành Thiên Ngạo với cô? Tôi không muốn tổn thương cô, cô là người bạn tốt nhất của tôi mà!

Chuông điện thoại vang lên chói tai, thân thể Tề Thiên Ngạo có chút chấn động, đang muốn đứng lên, lại nhận thấy ánh mắt của Mạch Nhã Kỳ...

Tả Thiếu Dương nhanh chóng vọt đến bên điện thoại: “Mạn Nhi, là em sao?”

“Alo..Thiên...” Lạc Tư Mạn vừa nghe thấy giọng nói gấp gáp từ bên kia truyền đến, lập tức dừng lại tiếng kêu của mình.