Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Chương 43




Tề Thiên Ngạo nhìn cô trong ngực mỉm cười, ngón tay phác họa theo khuôn mặt xinh đẹp của cô, rốt cục cô thuộc về hắn, thuộc về hắn hoàn toàn.

“Mạn Nhi, em yêu tôi không?” Tề Thiên Ngạo giống như hờ hững hỏi, lòng bàn tay lại dùng lực, ôm chặt eo nhỏ của cô.

Lạc Tư Mạn dán mặt vào trước ngực hắn, cách áo sơ mi đen, có thể cảm giác rõ ràng nhịp tim của hắn, cô nhắm mắt, mỉm cười thầm thì: “Tôi không biết..”

Lúc Tề Thiên Ngạo cau mày, cô lại nỉ non giống như nói mơ: “Thiên Ngạo... Tôi không biết tôi làm sao nữa, tôi không biết bắt đầu từ khi nào, trong trái tim tôi đều là anh, có lẽ thời khắc anh vì tôi mà suýt chết, có lẽ là sớm hơn...”

“Có lẽ là đêm hôm đó tôi khóc bên hồ, anh nói đừng sợ, còn có anh...”

“Thiên Ngạo, tôi nên làm cái gì, tôi đã phạm sai lầm, tôi không nên yêu anh, tôi không muốn mình bị tổn thương, Thiên Ngạo, cho nên có một ngày, lúc anh không yêu tôi, hãy buông tay tôi, có được không?”

Cô bỗng nhiên mở mắt, nước mắt đã đầy mặt...

“Em yên tâm...” Không biết vì sao bản thân lại thốt ra ba chữ này, hắn lúc này, chính là không muốn nhìn thấy nước mắt cô: “Ngoan, vui vẻ lên, không nên nghĩ nhiều như vậy, chí ít thì bây giờ, tôi hoàn toàn thuộc về em, tôi cam đoan.”

Cúi đầu, hôn lên môi cô, thơm ngọt khiến hắn say mê, dần dần biến thành nụ hôn sâu, giống như hai người đang phân cao thấp, dây dưa như muốn dung nạp đối phương vào trong cơ thể...

Máy bay chậm rãi hạ cánh, Tề Thiên Ngạo trực tiếp ôm cô lên xe tiếp đón, trong nháy mắt cửa xe đóng lại, Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên ôm eo cô, ôm cô vào trong ngực: “Tôi muốn em, bảo bối...”

Lạc Tư Mạn lập tức đỏ bừng mặt, đẩy hắn: “Đây là trên xe...”

Tề Thiên Ngạo kéo môi cười, rất hưởng thụ dáng vẻ thẹn thùng của cô, vừa nghĩ đến thời gian một tháng, cô gái nhỏ này sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, mỗi ngày hắn đều có thể ôm cô đi ngủ, trong lòng không khỏi vui sướng, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc.

Xuống xe, đến quán rượu Lhasa sang trọng nhất, quản lý đã sớm dẫn theo tất cả phục vụ ra đón, Lạc Tư Mạn thẹn thùng trốn sau lưng Tề Thiên Ngạo, đỏ mặt giống như mây trời ráng đỏ...

Tề Thiên Ngạo ngẩng đầu đi vào, quản lý cúi đầu khom lưng chào đón: “Hoan nghênh tổng giám đốc và phu nhân ghé thăm, phòng đã chuẩn bị ổn thỏa, mời tổng giám đốc vào ở.”

Lạc Tư Mạn ngẩng đầu nhìn Tề Thiên Ngạo, đối diện với ánh mắt hắn, có chút nghịch ngợm nháy mắt với cô, rõ ràng rất hài lòng với sắp xếp này của mình.

Tùy ý nói vài câu động viên và tán dương, nhìn đám người vô cùng vui vẻ, tâm trạng Tề Thiên Ngạo rất tốt, lôi kéo Lạc Tư Mạn vào thang máy chuyên dụng, lên thẳng phòng tổng thống ở tầng cao nhất, thang máy vừa dừng, Tề Thiên Ngạo đã đưa tay ôm ngang Lạc Tư Mạn lên, không để ý đến những người phục vụ xung quanh, trực tiếp bước vào phòng...

Cửa phòng vừa đóng lại, Tề Thiên Ngạo đã hôn nồng nhiệt, hung hăng đặt Lạc Tư Mạn lên trên cửa gỗ, cô suýt nữa ngạt thở vì miệng lưỡi nóng hổi của hắn...

“Mạn Nhi, tôi muốn em...”

Nụ hôn của hắn dần xuống phía dưới, lướt qua xương quai xanh của cô, cắn nhẹ, thỉnh thoảng lại liếm láp, thật nhanh khiến toàn thân cô run rẩy...

“Thiên Ngạo, chúng ta đi tắm trước, có được không...”

Lạc Tư Mạn vô lực thở hổn hển, vừa bị tình dục vây nhiễu, vừa lo lắng cho an nguy của đứa bé trong bụng...

“Mạn Nhi.” Tề Thiên Ngạo thở dài một tiếng, hắn thật sự thua cô, vừa đụng vào cô, hắn liền không khống chế được muốn cô, không phải chưa gặp người phụ nữ nào xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, nhưng chỉ có cô, luôn có thể đánh sâu vào lòng hắn!

Lạc Tư Mạn thích cảm giác hắn dính chặt vào cô, khuôn mặt dần dần đỏ bừng, hơi vùng vẫy: “Thiên Ngạo...”

Thiếu một chút cô đã nói ra hắn có đứa bé, ánh mắt Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên buộc chặt, tay đã trượt vào trong áo cô, chuyển động theo đường cong của cô: “Mạn Nhi, em và Tả Thiếu Dương, đến cùng có...”

Lạc Tư Mạn khẽ run lên, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn hắn: “Thiên Ngạo, anh không tin tôi sao?”

“Không phải không tin em, tôi lo lắng Tả Thiếu Dương, tên này, chưa từng thất thủ trên người phụ nữ nào!”

Tề Thiên Ngạo trầm thấp nói bên tai cô...

“Không, Thiên Ngạo, tôi dám xác định, mặc dù không biết tại sao sáng sớm tỉnh lại đã nhìn thấy hắn trên giường tôi, nhưng tôi thề, đêm hôm đấy tôi và hắn không ngủ chung một phòng, tôi đã kiểm tra tất cả cửa phòng ngủ, đều không có vấn đề, hơn nữa, cơ thể tôi, cũng không có cảm giác khác thường...”

Lạc Tư Mạn đỏ mặt, nước mắt đã ngưng tụ trong mắt: “Thiên Ngạo... Anh tin tôi không?”

“Mạn Nhi, tôi chỉ muốn nghe em nói hai người không có cái gì mà thôi, em đã nói không có, vậy tôi tin em.”

Khóe môi Tề Thiên Ngạo giương lên, ôm lấy cô: “Được rồi, tôi ôm em đi tắm... Bảo bối, tôi đã không thể chờ được!”

Hai gò má Lạc Tư Mạn ửng đỏ, cố nén lời muốn nói, nếu bây giờ cô nói, cô có đứa bé, như vậy, hắn sẽ thừa nhận đứa bé này sao?

Trong lòng vô cùng đau đớn, muốn tựa vào ngực hắn yên ổn ngủ một giấc, ném tất cả lo lắng sang một bên...

“Không vui sao?” Trong nước ấm áp dễ chịu, Tề Thiên Ngạo từ phía sau ôm cô, cắn nhẹ bờ vài của cô... Lạc Tư Mạn mẫn cảm run lên, nở nụ cười: “Không có...”

“Mạn Nhi, tôi hỏi em chuyện kia, là bởi vì, em chỉ có thể là của tôi, em biết không?” Nụ hôn của hắn từ trên lưng cô trượt xuống, nhanh chóng dấy lên vô số ngọn lửa...

“Tôi sẽ không để tên đàn ông khác vấy bẩn em, tôi không cho phép đàn ông khác đụng vào em, em chỉ có thể là của tôi, vĩnh viễn là của tôi.” Tề Thiên Ngạo lẩm bẩm, sự nóng bỏng và độc chiếm trong mắt chính hắn cũng không nhận ra, cắn mút nhẹ vành tai cô, nghe tiếng cô rên rỉ bên tai...

“Mạn Nhi, nói cho tôi, em yêu tôi không?”

Tề Thiên Ngạo hôn xuống phía dưới, lưu luyến hôn liếm trên xương quai xanh của cô, giọng nói khàn khàn giống như thuốc kích tình thượng hạng, Lạc Tư Mạn nhắm mắt, tựa vào ngực hắn: “Thiên Ngạo, tôi yêu anh hay không, rất quan trọng với anh sao? Vậy còn anh, rốt cuộc anh có tâm tư gì đối với tôi? Có một ngày anh chán ghét tôi như tất cả các tình nhân của anh, có phải, tôi chỉ có thể rời đi? Anh khiến tôi động tâm, lại để tôi tuyệt vọng, đây là điều anh muốn sao?”

“Tôi chỉ muốn trái tim người phụ nữ có tôi.” Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên mở miệng, hôn lên môi cô: “Có lẽ, em không giống, em là người đầu tiên tôi muốn giữ lại bên cạnh, Mạn Nhi, tôi đồng ý với em, sẽ cho em một tháng hạnh phúc nhất!”

Nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng cao, tay hắn xoa lên nơi mềm mại của cô, môi lưỡi ngọt ngào quấn quýt: “Mạn Nhi, tôi muốn trong lòng em chỉ có tôi...”

Một giọt nước mắt của Lạc Tư Mạn chậm rãi chảy xuống, cô cho hắn cả đời quyến luyến, hắn lại chỉ có thể cho cô một tháng một lòng...

“Đúng, chỉ có anh...” Thế nhưng anh biết không? Nếu có thể, tôi tình nguyện chưa hề yêu anh... Tôi tình nguyện giống lúc ban đầu, hận anh, hận anh thấu xương! Cũng tốt hơn bây giờ, lòng chua xót khó nhịn, mong mà không được...

Sớm đã quen thuộc thân thể nhau đến không thể quen thuộc hơn, nhưng lại bị đối phương khơi dậy tình dục khôn cùng, lưu luyến vùi sâu vào nơi mềm mại của cô, Tề Thiên Ngạo vẫn không thể kiềm chế rên rỉ, cô chặt chẽ ngọt ngào khiến hắn điên cuồng, tiếng nước văng khắp nơi, cô mềm mại hờn dỗi đến say lòng người, làm hắn càng điên cuồng va chạm...

Kích tình qua đi, Mạn Nhi nhẹ nhàng tựa lên ngực Tề Thiên Ngạo, hắn khép hờ đôi mắt, thở đều đặn, mà cô vẫn mở to hai mắt, tỉ mỉ nhìn mặt hắn, rốt cuộc không nhịn được duỗi ngón tay miêu tả khuôn mặt hắn...

Gò má hắn vô cùng thanh tú, nhưng không đẹp đến yêu nghiệt như Tả Thiếu Dương, mũi hắn cao thẳng, môi mỏng lại kiên nghị, lông mày đen đậm như đao cắt phi vào hàng tóc mai, anh tuấn khiến người ta phải ghé mắt...

Tề Thiên Ngạo từ từ nhắm mắt, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Còn không mệt? Không ngủ sao?”

Đưa đến bên miệng hôn nhẹ, bụng dưới lại căng cứng, không khỏi xoay người ôm cô, tinh tế ngửi mùi tóc cô...