Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 11: Đa Lạp Biến Thành Công Chúa




Bốn càn nguyên ngoài cửa phải dùng đủ thứ trò, cuối cùng đặt mua một con Doraemon biết ca hát còn có thể ghi âm phiên bản giới hạn cho tiểu nha đầu mới thu thập được lửa giận của nàng.

Hạ Trọng Hiểu mặt bánh bao chảy xệ, mi dài ướt nước rũ xuống, tay vò vò hai má của Doraemon, biểu thị bản thân vẫn còn rất bất mãn. Bên cạnh, đại tỷ Hạ Phượng Vũ múc một thìa bánh ngọt đưa tới, tuy còn giận dỗi nhưng vẫn há miệng cắn một ngụm. Còn nhị tỷ Hạ Ly Cơ xé mặt nạ mắt giúp nàng đắp lên, ban nãy khóc quá nhiều sáng đi học hai mắt sẽ to thành quả hạch.

“Đừng giận nữa.”

Hạ Phượng Vũ nhéo nhéo mặt bánh bao của tiểu muội, trong lòng cảm khái, thật mềm mại nha!

“Các ngươi khi dễ ta, ta rất tức giận!” Hạ Trọng Hiểu duỗi chân đá vào người Hạ Ly Cơ: “Ta không có chị, nhất định không có chị!”

Hạ Ly Cơ không nhanh không chậm mở miệng: “Con Doraemon biết ca hát kia trả lại vậy, dù sao ta cũng không có em gái.”

Hạ Trọng Hiểu quên mất hai chữ ‘liêm sỉ’ viết thế nào, trực tiếp ôm lấy eo nhị tỷ, ngẩng đầu uông uông mắt nước.

“Ngươi có, là một cô em gái đáng yêu, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.”

Ngồi đối diện chơi điện thoại, Hạ Tề Ngọc cho thêm một câu: “Còn bị tự luyến nặng.”

Cầm lấy đồng hồ ném về phía thối tỷ tỷ, Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trước ngực thở phì phò, chẳng có khôn trạch nào đáng thương như nàng cả. Quay đầu sang định cáo trạng với đại tỷ, đối phương lại đưa tới thìa đầy ấp bánh kem, không chút do dự há miệng một ngụm ăn sạch.

“Lớp ngươi hóa trang khôn trạch hay sao lại có tấm hình này?”

“Ân, lớp ta chọn tiết mục hóa trang, còn mở trà quán để kiếm thêm tiền tổ chức liên hoan cuối năm.” Một bên nhai bánh kem, một bên ôm eo nhị tỷ tránh nàng hủy đơn đặt hàng Doraemon: “Ta bị bọn họ bỏ phiếu phải hóa trang.”

“Một mình ngươi?” Hạ Phượng Vũ cầm khăn giấy giúp nàng lau khóe miệng, bất khả tư nghị hỏi tiếp: “Tại sao lại chọn ngươi mà không phải người khác?”

“Bọn họ nói ta dáng người nhỏ nhất trong lớp, với cái gì Song Hạ, bọn họ muốn ta làm Tam Hạ.”

Hạ Tề Ngọc phốc một tiếng, cười đến không thở nổi: “Quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lại một cái đồng hồ phóng tới, nhưng là từ tay Hạ Ly Cơ.

“Nếu ngươi hóa trang, vậy ta năm nay cũng tham gia.” Hạ Phượng Vũ nhớ đến cảnh tượng truy đuổi năm ngoái, nhịn không được rùng mình: “Đám càn nguyên trong trường thiếu khôn trạch đến điên rồi, nếu không cẩn thận sẽ bị thương, để ngươi một mình ta không an tâm.”

“Hắc, vậy thì còn gì bằng.”

Bắt gặp ánh mắt của đần muội muội, Hạ Ly Cơ thở dài, quay mặt nhìn sang hướng khác, nhưng có thể thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu. Hạ Trọng Hiểu vui vẻ kéo eo làm nũng một phen, mặc dù tỷ tỷ có lúc rất đáng ghét nhưng vẫn luôn đối tốt với nàng nhất.

Sống lưng lạnh toát, Hạ Tề Ngọc rùng mình một cái, quét mắt nhìn ba người trên giường đang nhìn chằm chằm vào nàng. Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, biết rõ kết quả nếu lắc đầu từ chối sẽ thê thảm thế nào, nhưng gật đầu thì lại không thể a. Không tham gia hóa trang lần này, sợ rằng vĩnh viễn phải ngủ ngoài sofa phòng khách. Hạ Tề Ngọc vẫy cờ trắng đầu hàng, thà rằng mặc váy công chúa còn hơn là nằm ngoài phòng khách bị muỗi đốt đến chết.

“Được rồi, ta cũng tham gia.”

Sau khi tiết mục hóa trang được thông qua, trong lớp bắt đầu lập ra đội bảo vệ công chúa, nhằm đảm bảo an toàn của càn nguyên tham gia hóa trang năm nay. Mọi năm đều có sự cố xảy ra, tuy người bị thương không phải công chúa, nhưng lại hỗn loạn tranh chấp dẫn đến đánh nhau.

Năm nay sau khi thống nhất, bạch kim cận vệ Uy Tử Cầm nhận nhiệm vụ bảo vệ Hạ Trọng Hiểu, còn Thổ Áo công chúa sẽ được Tiêu Yến hộ tống, kết quả này dựa vào bốc thăm. Chọn được bảo vệ chính, mỗi nhóm có thêm bảy người theo trợ giúp đảm bảo đưa công chúa lành lặn an toàn quay về lớp học.

Những đồng học nhận nhiệm vụ bắt tay vào chuẩn bị trà quán, thực đơn tương đối phổ thông, mùi vị thì vẫn chưa biết được. Một nhóm khác liên hệ với đơn vị phục trang, lấy số đo của công chúa rồi gửi đi, hẹn cuối tuần sẽ lấy phục trang để thử.

Còn chưa đến lễ khai giảng mà toàn trường đều muốn vỡ tung, truy lùng những càn nguyên hóa trang công chúa năm nay, bất quá đều được nhà trường giữ kín để tạo bất ngờ. Chỉ có Hạ Trọng Hiểu biết được lần này xuất hiện chính là Tứ Hạ, nom nóp lo sợ sẽ bị mọi người phát hiện các nàng là tỷ muội, đến lúc đó điều tra sâu thêm thì thân phận khôn trạch của nàng hoàn toàn bại lộ.

Uy Tử Cầm tựa hồ không quá quan tâm chuyện hóa trang công chúa, ngày ngày lén trộm một cái bánh quy, đến ngày thứ tư thì bị Hạ Trọng Hiểu phát hiện cắt luôn phần bánh hôm nay. Số bánh trộm được giấu ở ngoài vườn, ban đêm đợi khi đổi lượt tuần tra sẽ lấy một cái mang về phòng ăn.

Chớp mắt cuối tuần cũng đến, phục trang công chúa đẹp đẽ được bày ra trước mặt, thân áo thân váy đính đầy đá lấp lánh. Một hồng một lam, kiểu dáng liếc qua có vẻ tương đồng nhưng thật chất lại khác biệt phải quan sát rất kỹ mới phát hiện.

“Đây là phục trang của Thổ Áo sao?”

Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhìn nàng: “Cái gì Thổ Áo?”

“Ngươi không biết gì sao? Phục trang của lớp chúng ta do Thổ Áo hoàng gia chuẩn bị đấy.” Kim Nhuận Ngọc xốc lớp váy lên, chỉ vào những viên đá đính trên thân váy: “Đều là đá thật, không phải đồ giả gắn lên đâu, nghe nói trên dưới một trăm vạn tệ* một bộ.” (100 vạn tệ sắp xỉ 335 triệu VNĐ)

“Cái gì!?”

Hạ Trọng Hiểu hét một tiếng, lùi lại mấy bước, không dám tin bộ váy trước mặt có giá tận 100 vạn tệ!?

Đúng lúc ngoài cửa người của Thổ Áo hoàng gia cũng đi vào, Lạc Uyển như mọi ngày dẫn đầu, trông thấy Hạ Trọng Hiểu định tiến lên chào hỏi một phen. Bất quá sắc mặt của đồng học có vẻ không thích hợp, hồ nghi tiến lại gần xem thử, nguyên lai là váy công chúa Thổ Áo vừa gửi đến.

“Đến vừa kịp, ta còn sợ trễ một ngày sẽ không kịp chỉnh sửa.”

Hạ Trọng Hiểu nuốt khan một ngụm nước bọt, gượng gạo quay đầu cười: “Công chúa điện hạ xuất thủ thật hào phóng nha, nhưng ta sợ làm hỏng bộ váy này.”

“Không vấn đề, dù sao cũng chỉ mặc một lần.”

Lạc Uyển quan sát hai bộ váy trên bàn, không lựa chọn được, quay sang chờ Hạ đồng học chọn trước. Nhận được kì vọng của công chúa điện hạ, Hạ Trọng Hiểu không dám chậm trễ, tùy tiện chỉ tay vào một bộ váy.

“Ta lấy cái này.”

Nhìn lại mới phát hiện mình chọn bộ phấn hồng sắc, loại màu này đặc biệt ngọt ngào, khoác lên người sẽ góp phần tôn sắc da của nàng.

Uy Tử Cầm nhìn lướt qua, nhe răng cười: “Giống bánh gato lần trước.”

Hạ Trọng Hiểu trừng mắt, xấu xa càn nguyên này dám so sánh nàng với bánh gato dâu tây?

“Công chúa điện hạ, Hạ tiểu thư, phiền thay y phục để chỉnh sửa lần cuối.”

Tiếng nói phát ra thu hút sự chú ý của mọi người, Lạc Uyển nhìn theo, cười cười giới thiệu: “Đây là nhân viên phục trang đến từ Thổ Áo.”

Hai người dưới sự thúc ép của cả lớp đi thay trang phục công chúa, Hạ Trọng Hiểu kiên quyết tự mình mặc lấy, không cho ai đến gần phòng vệ sinh của mình. Mặc váy công chúa không phải chưa từng, nhưng loại kiểu dáng này thì là lần đầu tiên. Lặng lẽ nén tiếng thở dài, Hạ Trọng Hiểu cởϊ áσ trắng treo lên, nhanh chóng mặc váy công chúa.

Cũng may cách mặc tương đối giống lễ phục, Hạ Trọng Hiểu mặc xong rất nhanh, không định cởi váy tím bên trong. Dù sao váy đồng phục cũng ngắn hơn váy công chúa, nàng mặc hay cởi cũng chẳng ai phát hiện.

Còn tưởng mình ra sớm nhất, nào ngờ phía Thổ Áo công chúa được cả dàn nhân viên giúp đỡ đã mặc xong ra trước nàng. Dáng người của Lạc Uyển thật sự quá cao, mặc váy công chúa liền mất đi phong thái đáng yêu, nhẹ nhàng. Nhìn một cái đã biết là càn nguyên, miễn cưỡng dùng gương mặt đẹp bù đắp thì tạm chấm tám điểm. Đổi lại là đại tỷ thích cười nhà nàng, mặc váy công chúa càng tăng thêm nữ tính, chỉ có điều chân quá dài dáng đi thiếu tự nhiên.

Đương miên man suy nghĩ, đột nhiên xung quanh yên ắng đến đáng sợ, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng ngẩng đầu lên tìm tòi nguyên nhân. Tất cả ánh mắt của đồng học đều đổ dồn về phía nàng giống như nhìn thấy động vật quý hiếm, kích động tỏa ra nồng đậm tin tức tố, cũng may nàng đã tiêm ức chế nên không xảy ra vấn đề gì.

Khóe môi kịch liệt co rút, muốn tìm đồng minh, phát hiện Kim Nhuận Ngọc cũng đang hấp háy cặp mắt sáng nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Muốn khôn trạch đến điên rồi sao?

Thế giới hiện tại khôn trạch chỉ chiếm 5%, có người cả đời đều chưa từng gặp qua khôn trạch, hoặc có gặp cũng đơn thuần lướt qua. Càn nguyên số lượng lại gấp đôi, thèm khát tin tức tố thơm ngọt của khôn trạch cũng chưa chắc có phần phúc hưởng thụ.

Vì vậy ánh mắt của đám càn nguyên trong lớp vẫn có thể thông cảm.

Lạc Uyển phát ngốc hơn năm phút, thật sự là quá dọa người rồi. Ban đầu cho rằng mặc váy công chúa vào Hạ Trọng Hiểu cũng giống như nàng, mặt có thể đẹp nhưng dáng vẻ sẽ không thể bì với khôn trạch thật sự. Vạn vạn không ngờ đến, đồng học mặc váy công chúa thật biến thành tiểu công chúa, xung quanh tản mát một loại khí tức bất đồng với càn nguyên xung quanh.

Trong một thoáng, Lạc Uyển cho rằng Hạ Trọng Hiểu là khôn trạch, còn là tiểu khôn trạch bộ dáng khả ái động lòng người.

Uy Tử Cầm đứng cách tương đối xa, đầu thủy chung thất thần nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không nhìn vào lớp. Mãi đến khi một tiếng hét của càn nguyên phát ra mới hồ đồ quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là Hạ đồng học bị một đám càn nguyên vây xung quanh.

Còn chưa biểu diễn, náo nhiệt cái gì?

Bất khả tư nghị nhảy xuống bàn, dang tay đẩy đám càn nguyên đang vây xem, nàng có nhiệm vụ phải bảo vệ Hạ Trọng Hiểu cũng là bảo vệ phần bánh quy chiều nay.

“Có làm sao không?”

Trải nghiệm làm người nổi tiếng thật không dễ dàng, Hạ Trọng Hiểu đều gấp đến sắp khóc, vừa thấy Uy Tử Cầm xuất hiện đuổi người liền mừng đến nắm chặt cánh tay nàng. Mắt hạnh to tròn ươn ướt nước, gắt gao siết chặt bàn tay, ngẩng đầu cảm kích nhìn về phía đối phương.

Uy Tử Cầm nghe đùng đoàng một tiếng trong đầu, hai mắt trợn lớn, không dám tin mà nhìn đồng học giành bàn. Gương mặt bánh bao phụng phịu, mắt hạnh uông uông nước, môi mỏng mím chặt thành một đường, dáng vẻ như vừa chịu thiên đại ủy khuất cố tìm nàng cáo trạng. Váy công chúa vừa vặn dài đến đầu gối, để lộ chân trần trắng nõn, không phải kiểu chân dài của càn nguyên, mà là vừa vặn đến đáng yêu của khôn trạch.

Thiên a, bạn cùng bàn sao lại có dáng vẻ khả ái chết người này?

“Hiểu Hiểu, đừng sợ, chúng ta chụp một tấm có được không?”

“Phải nha, ngươi chỉ cần đứng yên, bọn ta chỉ chụp một tấm thôi.”

“Váy ngươi mặc không chỉnh tề, hay là để ta chỉnh sửa cho.”

“Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, mau nhìn ta cười một cái.”

Hạ Trọng Hiểu hoảng thần bạt vía trốn ra sau lưng Uy Tử Cầm, thúc mạnh vào thắt lưng nàng, dùng ánh mắt truyền đạt ‘giúp ta thì chiều nay sẽ có bánh gato’.

Uy Tử Cầm nheo mắt, không chút do dự kéo Hạ Trọng Hiểu ra khỏi lớp.

“Ta phải bảo vệ công chúa an toàn, các ngươi là phần tử khủng bố, không được đi theo.”

Cả lớp: “…”

Bọn ta là phần tử khủng bố thì ngươi chính là kẻ bắt cóc!

Lo sợ hành lang đông người dễ bị phát hiện, Uy Tử Cầm dẫn theo Hạ Trọng Hiểu đi lối thoát hiểm, vượt qua hai tầng lầu lên thẳng sân thượng. Đang giờ tự học nên không có học sinh nào lên đây, ngồi thêm nửa tiếng là tan học về nhà.

Hiện tại Hạ Trọng Hiểu duy nhất có một suy nghĩ là thoát khỏi đám càn nguyên trong lớp, tùy ý Uy Tử Cầm dẫn đi. Qua một góc khuất trong sân thượng, Hạ Trọng Hiểu ngồi phịch xuống, mệt mỏi ôm ngực thở hổn hển. Càn nguyên khôn trạch khác biệt, chạy một đoạn đường dài như vậy chỉ thở dốc đã tốt lắm rồi, nhìn sang Uy Tử Cầm cả mồ hôi cũng chưa từng chảy ra.

Hạ Trọng Hiểu hít một hơi hòa hoãn lại tránh để Uy Tử Cầm nghi ngờ: “Cảm ơn ngươi.”

Uy Tử Cầm đứng chắn phía trước, một tay chống lên lan can, cả người nghiêng hẳn về một phía. Duy trì trầm mặc không đáp lời Hạ Trọng Hiểu, tựa hồ như đang quan sát nàng nên quên cả việc hồi đáp.

Theo bản năng đưa tay che ngực lại, Hạ Trọng Hiểu trợn trừng mắt: “Ngươi nhìn cái gì? Ta là càn nguyên đó, ngươi tính hướng có vấn đề à?”

Phát hiện bản thân đang nhìn chằm chằm vào một càn nguyên, Uy Tử Cầm xấu hổ che miệng ho hai tiếng, đảo mắt sang nơi khác hòa hoãn tâm tình. Rõ ràng là càn nguyên có dáng vẻ đáng yêu một chút lại khiến nàng thần trí bất minh mà nhìn nhầm, đồn đãi ra ngoài không biết lấy mặt mũi gì quay về Thổ Áo.

“Ta vừa cứu ngươi.”

“Ta biết.”

Hạ Trọng Hiểu chống tay đứng dậy, phủi bớt bụi bẩn trên váy, cũng may là không làm rách. Vừa định mở miệng nói tiếp lại nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, mười phần hết tám là đồng học đến tìm, hoảng loạn chẳng biết làm gì đành kéo cả Uy Tử Cầm cùng mình trốn vào góc khuất sau núi bàn học hỏng.

Sân thượng được nhà trường tận dụng làm nhà kho, bàn ghế hay tủ kệ hỏng đều vứt ở đây, các nàng vừa vặn tìm được nơi trú ẩn an toàn.

Uy Tử Cầm không kịp phản ứng đã bị kéo vào, tay chống lên tường cement, trừng trừng mắt nhìn đồng học trong ngực. Gần đến mức cảm giác môi chạm vào gò má phúng phính hồng hào, vành tai trắng mịn dưới nắng chiều êm ả hiện rõ lớp lông tơ vàng nhạt. Hàng mi cong dài rũ xuống một chút, mím mím chặt môi, đè nén tiếng hít thở đến mức nhỏ nhất.

Thật sự muốn mạng người sao?

Hít thở có chút không thông, vùng đứng dậy lại bị Hạ Trọng Hiểu dùng sức kéo xuống, ép ngón tay lên môi nàng không cho lên tiếng. Gương mặt gần nhau trong gang tấc, cảm giác được hơi thở nóng hổi phả vào mặt bỏng rát. Chân mày nho nhỏ chau lại muốn dính chặt, vẻ mặt giấu không được vẻ căng thẳng, bàn tay mềm mại vẫn tiếp tục ghì chặt cổ tay nàng.

Uy Tử Cầm lặng lẽ siết chặt nắm tay trên tường cement, nuốt khan một ngụm nước bọt.

“Hiểu Hiểu, ngươi đừng sợ, bọn ta chỉ muốn đưa ngươi về lớp thôi.”

Hạ Trọng Hiểu phi một tràng dài trong lòng, đưa về lớp còn cần tất cả các ngươi cùng đưa sao?

Có quỷ mới tin!