Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 47: Đa Lạp Cứu Tinh




Mặt nhỏ của Hạ Sâm tức thì trắng bệt, run run nhìn mẹ, bị trừng một cái càng lo sợ mà nhìn sang nãi nãi.

“Sâm nhi còn biết ngoại ngữ sao? Là ngoại ngữ nào vậy?”

“L-Là Thổ Áo…”

Hạ Trọng Hiểu đột nhiên nhớ tới Uy Tử Cầm, nhịn không được mím môi cười, một lát sẽ tranh thủ thời gian gọi cho nàng.

“Vậy ngươi nói một câu cho gia gia nghe.”

Hạ Sâm vẻ mặt càng thêm quẫn bách, gian nan nói một câu Thổ Áo, phát âm hoàn toàn không tốt. Lập tức Hạ Mỹ Mỹ liếc mắt nhìn hắn, cảm giác nếu như hắn còn nói sai sẽ bị đánh đòn.

Không muốn nhìn thấy biểu đệ bị quát mắng trước mặt mọi người, Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng lên tiếng: “Sâm nhi lợi hại thật, ta chỉ biết một câu Thổ Áo thôi.”

“Một câu?” Hạ lão gia đầy mặt hứng thú chờ nghe cháu gái bảo bối nói ngoại ngữ: “Là câu nào, Hiểu Hiểu nói cho gia gia nghe thử.”

Hạ Trọng Hiểu nâng Doraemon trong lòng, tay giơ lên cao, hô lớn: “Chong chóng tre nè Nobita!”

Quả nhiên chọc cho Hạ lão gia và Hạ phu nhân cười đến không thở nổi, chút sai sót của Hạ Sâm rơi vào quên lãng, hai đứa trẻ cũng hắc hắc cười vang. Bất quá sắc mặt Hạ Mỹ Mỹ vẫn không tốt, gượng gạo treo ý cười, tức giận trừng mắt nhìn hai đứa con trai bất tài của mình.

Bầu không khí hòa hoãn trở lại, trừ những lúc Hạ Mỹ Mỹ khai thác thế mạnh của nhi tử và bắt bọn chúng thể hiện thì mọi chuyện vẫn ổn.

“Phượng Vũ, Ly Cơ, Tề Ngọc, các ngươi học hành thế nào rồi?”

Cố gắng làm người vô hình kết quả vẫn bị gia gia hỏi đến, ba tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, không dám thể hiện bản thân quá mức khiến biểu huynh biểu đệ khó xử. Bọn họ ở đây là càn nguyên, còn những người khác đều là cùng nghi, tránh không khỏi học lực vượt xa bọn họ mấy con hẻm.

Hạ Trọng Hiểu dùng ánh mắt ra hiệu – Bốn con Doraemon, không thương lượng!!

Lập tức nhận được cái gật đầu của ba vị tỷ tỷ.

“Gia gia, ngài không biết đâu, chị bọn họ rất hay cười nhạo ta. Ta biết thành tích của ta không bằng bọn họ, lần nào cũng giấu bảng điểm, sợ họp phụ huynh mà giấu thư mời không cho đa đa đi dự.”

“Ngươi là khôn trạch có thể thi lên cao trung đã rất lợi hại rồi.” Hạ lão phu nhân nhỏ giọng an ủi đứa cháu gái ngốc nghếch nhà mình: “Không cần sợ, chị ngươi càn nguyên điểm thấp hơn ngươi mới đáng đánh đòn, còn ngươi điểm thấp một chút phải hãnh diện. Không phải ai cũng có thể đi học còn vượt qua bài kiểm tra loại trừ như ngươi, gia gia ngươi còn không nghĩ ngươi có thể vào được cao trung đâu.”

“Như vậy là Hiểu Hiểu rất lợi hại sao?”

Hạ lão gia gật ga gật gù: “Lợi hại, nãi nãi ngươi đi khắp xóm khoe khoang rồi, bọn họ đều không dám xem thường tiểu khôn trạch nhà chúng ta nữa.”

“Hắc!”

Nói vài ba câu, lão gia tử cũng quên mất hỏi thành tích của ba đứa cháu càn nguyên, tất nhiên là nhờ vào công lớn dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác của Hạ Trọng Hiểu.

Hạ Vũ Thần liếc mắt nhìn ba đứa con ngỗ nghịch đang vuốt ngực thở phào tránh không khỏi dở khóc dở cười. Bọn họ đều là càn nguyên thần kinh thô không biết ăn nói, mỗi lần về quê đều phải để Hạ Trọng Hiểu gánh vác hết tra hỏi của người nhà.

Trước buổi trưa, Hạ Trọng Hiểu cùng tỷ tỷ quay về phòng sắp xếp đồ đạc, không quên vòi vĩnh thêm mấy con Doraemon.

“Chị ta nói rồi đó, một lần nói giúp là bốn con, các ngươi về thành phố phải thanh toán hết cho ta.”

“Hảo, hảo, để ngươi tùy ý chọn có được không?”

Hạ Phượng Vũ đẩy cánh cửa sang một bên, ngồi xổm xuống chỉnh sửa thảm lông rồi nhường đường cho Hạ Tề Ngọc vào phòng trước. Phòng ngủ cách gian, mỗi gian cách nhau một cánh cửa, phòng lớn nhất tất nhiên thuộc về khôn trạch duy nhất trong nhà.

Kéo nệm vải ngồi xuống, nhìn ra ngoài sân, trước mặt là chuỗi chuông gió đinh đang phát ra tiếng. Từ phòng nàng phóng tầm mắt chính là hậu viện, đi vài bước sẽ ra phòng khách, gia gia nãi nãi thì ở phòng ngủ phía nam cách nơi này không xa.

“Chị hai, ta đói bụng quá.” Hạ Trọng Hiểu đáng thương sờ bụng đang sôi ùng ục: “Ban nãy bánh bột gạo đều chia hết cho Sâm nhi Kiến nhi rồi, ta đói muốn chết rồi đây.”

“Ngươi vừa ăn sáng không lâu mà.” Hạ Tề Ngọc ngả lưng dựa vào tường, loại bàn nhỏ này khiến nàng phải khom lưng rất không thoải mái: “Ăn nhiều như vậy không sợ béo phì sao?”

“Ngươi mới béo phì!!”

Tức giận thở phì phì, nàng mới không có người tỷ tỷ xấu xa như vậy!

Hạ Ly Cơ ngồi xuống bên cạnh, tự tay châm một chén trà nhấp thử một ngụm liền thả xuống vẫn là uống coffee ngon hơn.

“Hiểu Hiểu ngươi xem dọn đồ ra đi, giường ở chỗ này, Doraemon thì ở ngoài sân kìa.”

“Ngoài sân?”

Bò ra ngoài cửa xem thử, do ban nãy ngồi bên trong bị cửa che khuất nên không phát hiện thùng carton chất đầy ngoài hậu viện. Muốn chuyển hết vào đây cũng mất không ít công phu, đành nhờ vả ba vị tỷ tỷ cùng nhau vận chuyển Doraemon vào phòng.

Ba vị tỷ tỷ bưng thùng lớn, Hạ Trọng Hiểu ôm thùng nhỏ, lon ton chạy theo ba người vào phòng. Đi đến lượt thứ hai thì gặp gia gia, các nàng vội dừng việc đang làm đứng thẳng lưng.

“Gia gia.”

Hạ lão gia nhìn thấy từ sớm, ung dung bước đến chỗ các nàng: “Sao lại tự mình làm? Bảo hạ nhân bọn họ mang vào cho các ngươi.”

“Không cần phiền như vậy.” Hạ Phượng Vũ ở trước mặt gia gia vẫn có chút lo sợ, gượng gạo duy trì ý cười: “Bọn ta giúp Hiểu Hiểu mang vào rất nhanh sẽ xong thôi.”

“Các ngươi là chị nên tùy thời chiếu cố em gái mình, Hiểu Hiểu lại là khôn trạch, cẩn thận không bao giờ thừa đâu.” Hạ lão gia bước lên để nhìn rõ ba đứa cháu càn nguyên của mình, càng lớn càng giống với Hạ Vũ Thần, hài lòng gật gật đầu: “Đi giúp em gái các ngươi đi, làm xong thì ra ngoài ăn trưa với mọi người.”

“Vâng, gia gia.”

Hạ lão gia đi nhanh qua phía bắc, có vẻ là đi tìm gặp mẫu tử Hạ Mỹ Mỹ.

Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn theo một lúc, nhún nhún vai, tiếp tục ôm thùng Doraemon về phòng.

“Ta cảm thấy tiểu cô lần này về không có ý tốt.” Hạ Tề Ngọc hai chân mày nhíu chặt thành đường, rồi nhìn sang ấu muội bên cạnh: “Hiểu Hiểu ngươi cẩn thận, coi chừng giống năm ngoái đấy.”

Chuyện năm ngoái nếu Hạ Tề Ngọc không nhắc lại thì Hạ Trọng Hiểu sớm đã quên mất. Cũng vào dịp mùa xuân trở về thăm nhà, Hạ Mỹ Mỹ làm mất một sợi dây chuyền bằng bạch kim, một hạ nhân nói thấy nàng đi ngang qua phòng tiểu cô. Hạ Mỹ Mỹ làm ầm lên bắt đòi soát người nàng, còn lục tung phòng làm hỏng mấy con Doraemon kết quả chẳng tìm ra được gì sau đó mới phát hiện sợi dây bạch kim kia tiểu cô đã đem đi cầm rồi. Vì chuyện đó Hạ Trọng Hiểu khóc hết nước mắt, không phải vì bị nghi ngờ mà vì con Doraemon nàng quý nhất thích nhất bị rách bung gòn. Phải nhờ nãi nãi giúp nàng khâu lại, còn gia gia thì quở trách Hạ Mỹ Mỹ rất lâu, còn giận đến mức đuổi nàng về nhà sớm hơn mấy ngày.

Trong lòng Hạ Mỹ Mỹ vẫn rất oán hận nàng.

“Mặc kệ nàng, dù sao đây cũng là chỗ của gia gia, nàng tuyệt đối không dám làm càn.”

Đặt thùng carton lên sàn, bắt tay vào việc gỡ từng thùng để lấy Doraemon bên trong ra. Ba tỷ tỷ cũng chẳng nói gì nữa, đứng dậy thu dọn thùng giấy đặt sang một góc đợi khi kết thúc kì nghỉ sẽ yêu cầu bên vận chuyển gửi về nhà trước.

Loay hoay hơn mười lăm phút, bốn tỷ muội tức tốc di chuyển ra nhà ăn, đa đa sớm có mặt giữ chỗ cho các nàng. Hạ Trọng Hiểu chiếm vị trí bên cạnh đa đa ngồi xuống, kéo đũa trên bàn tháo bọc giấy ra, trước mắt phải giải quyết cái bụng đói đã.

“Hiểu Hiểu ăn thêm tôm này.” Đa đa tự tay bóc tôm cho vào chén nàng: “Món tôm hôm nay rất tươi, ngươi ăn nhiều một chút, nãi nãi cố tình vì ngươi mua nhiều tôm ngon như vậy đấy.”

Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn há miệng nhét cả con tôm vào miệng nhai, con thứ hai chấm thử tương, mùi vị quả nhiên được nâng thêm mấy bậc. Mỹ vị khiến người ta có cảm giác như đang ở trên thiên đường, thỏa mãn gắp lại gắp, ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Đương lúc mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì người làm chạy vào: “Ông chủ, có một người thanh niên tên là Trần Húc đến tìm Mỹ Mỹ tiểu thư.”

Hạ Mỹ Mỹ sắc mặt tốt lên ba phần, mừng rỡ bảo người làm mời thanh niên Trần Húc kia vào, đồng thời quay đầu lại nói với lão phụ thân: “Đa, hắn là người mà ta nói với ngươi đó, khi ngươi thấy hắn tuyệt đối không hối hận.”

Hạ lão gia chỉ gật đầu hai cái, đem đũa đặt lên gác sứ, nghiêm túc nhìn thử Trần Húc có bộ dáng thế nào. Lát sau người làm dẫn một thanh niên trông sạch sẽ trắng trẻo tiến vào, dáng người dong dỏng cao, hai chân dài thẳng tắp bước từng bước mạnh mẽ. Độ tuổi ước chừng khoảng hai mươi hai mươi mốt, trên mặt vẫn thiếu nét thành thục lại tăng thêm hai phần kiêu ngạo, tháo mắt kính đen cười nhếch khóe môi giảo hoạt.

Rõ ràng đều là nhếch môi nhưng Uy Tử Cầm chưa bao giờ toát ra vẻ kiêu ngạo.

Hạ Trọng Hiểu ngậm chặt đầu đũa, đánh giá một hồi vẫn cảm thấy Trần Húc này thua xa bạn gái của nàng, chẳng có gì đặc biệt để ngắm. Vậy là cúi đầu tiếp tục càn quét mỹ thực, ba vị tỷ tỷ thấy nàng không đoái hoài Trần Húc thì rất hài lòng, luân phiên gắp đồ ăn vào chén ấu muội.

“Hạ lão gia hảo, ta là Trần Húc, đa ta là Trần tổng đã từng cùng ngài hợp tác mấy lần. Hôm nay đến gửi chút quà mọn, mong là Hạ lão gia không chê bai.”

Trần Húc vỗ tay hai cái, người làm liền bưng lên mấy thùng đồ đặt xuống sàn.

“Đều là nhân sâm cao cấp thích hợp cho người lớn tuổi, Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nên chú ý dưỡng sinh.”

Hạ lão gia không trả lời, đưa tay vào chỗ trống ý bảo Trần Húc có thể qua đó ngồi.

Trong giới kinh doanh có ai không biết Hạ lão gia rất kiệm lời, vừa ý hay bất mãn đều giữ kín trong lòng. Nếu cảm thấy không thích hợp để hợp tác sẽ lặng lẽ rút lui không liên lạc nữa, còn vừa ý nhất định có lần thứ hai lần thứ ba, với biểu tình này không biết lão gia tử có vừa ý Trần Húc hay không.

Hạ Mỹ Mỹ duy trì nụ cười, niềm nở nói tiếp: “Đa, ngươi thấy Trần Húc thế nào? Gia cảnh không tồi, tuổi trẻ đã làm tới phó tổng rồi tương lai nhất định rộng mở.”

“Tuổi này không đi học lại làm phó tổng?” Hạ lão gia nheo nheo mắt, dáng vẻ giống như nhìn thấu con người của Trần Húc: “Ngươi không có học qua đại học đúng không? Phó tổng vị trí kia cũng là đa ngươi để lại cho ngươi.”

Mặt Trần Húc hết xanh rồi trắng, đằng hắng giọng: “Hạ lão gia nói đùa, đa ta giàu có như vậy ta còn phí mấy năm học đại học làm gì chứ?”

“Phượng Vũ.”

Đột nhiên bị gọi đến, Hạ Phượng Vũ máy móc đáp lại: “Gia gia có gì dạy dỗ?”

“Ngươi năm nay tham gia cao khảo đi, tính học cái gì?”

“Gia gia, chị hai vẫn chưa có quyết định đâu, nhưng mà ta có ý này.” Hạ Trọng Hiểu hắc hắc cười hai tiếng, dùng gia gia làm sức ép lên đại tỷ: “Chiều cao của chị hai rất tốt, nàng ngoại ngữ không tồi, ta bảo nàng làm tiếp viên hàng không nhưng nàng không chịu. Gia gia ngài nghĩ thử đi, làm tiếp viên hàng không có gì không tốt, nhưng nàng bảo làm ngành đó mỗi ngày đều mặc váy rất phiền phức. Nhưng ta lại nghĩ chị hai làm tiếp viên hàng không vậy thì mỗi tháng ta đều có thể lên máy bay đi du lịch rồi, lúc đó gia gia nãi nãi cũng cùng ta đi có phải rất tốt không?”

Hạ Phượng Vũ: “…”

“Ây u, làm tiếp viên hàng không rất tốt a, ngươi đừng có học không quân gì đó. Lúc nhỏ ngươi đòi lái máy bay, ngươi đòi đi đánh trận, nãi nãi đều lo ngươi lớn lên gia nhập quân đội. Cứ nghe theo muội muội ngươi đi đây thực sự là một ngành tốt, với thành tích của ngươi đỗ vào đại học danh tiếng không khó.”

“Nãi nãi, chuyện này…”

Không để Hạ Phượng Vũ kịp nói đến, Hạ lão gia đã gật gù tán thành: “Phải rồi, học ngành này tốt, ngươi có bản lĩnh lại giỏi ngoại ngữ có gì phải lo lắng. Nếu cảm thấy mặc váy mỗi ngày phiền thì làm phi công, thỏa ước mơ điều khiển máy bay của ngươi mà không cần gia nhập quân đội.”

Hạ Trọng Hiểu suýt phun đồ ăn ra khỏi miệng, nàng đề cử tiếp viên hàng không đã thấy quá phận rồi, gia gia còn tin tưởng để đại tỷ học làm phi công?!

“Ta còn cần thời gian để suy nghĩ.”

“Không phải ngươi nhận được thư mời nhập học của đại học Phương Hoa sao?”

Không nghĩ chuyện này gia gia cũng biết, Hạ Phượng Vũ thành thật mở miệng: “Trong kì thi ngoại ngữ cấp quốc gia ta đoạt giải nên được Phương Hoa mời học chuyên ngành ngoại ngữ của họ.”

Hạ lão gia đặc biệt hài lòng, hỏi đủ rồi thì quay sang Trần Húc nói: “Cháu gái của ta xuất thân hào môn khuê nữ bản lĩnh vẫn lớn hơn ngươi, được đa nâng đỡ, có tài phú vẫn không bằng có học thức.”

Hỏi nhiều như vậy nguyên lai là muốn dè bĩu Trần Húc dựa dẫm phụ thân để làm đến phó tổng. Sắc mặt Trần Húc càng lúc càng khó coi, đứng yên tại chỗ như trời trồng mà chẳng biết nói gì để kéo lại mặt mũi.

“Ngươi mục đích là gì Mỹ Mỹ nói với ta rồi, nhưng với bản lĩnh này của ngươi cũng dám nhìn đến Hiểu Hiểu nhà ta sao?”

Hạ Trọng Hiểu sặc cơm, hoảng hốt uống mấy ngụm nước, trợn trừng mắt nhìn tên Trần Húc ăn mặt diêm dúa trước mặt.

Muốn chọc cười nàng sao?

Hạ Mỹ Mỹ không nghĩ lão phụ thân lại khinh miệt Trần Húc như vậy: “Đa, Trần Húc có cái gì không tốt? Ngươi xem Hiểu Hiểu không còn nhỏ nữa, cũng phải tính chuyện đại sự, trước định sau kết, nhà chồng tốt như vậy ta còn không nỡ giới thiệu cho những đứa cháu khác trong nhà.”

“Tốt như vậy sao tiểu cô không tự mình lấy đi?” Hạ Tề Ngọc giận đến ngũ quan di chuyển, giọng gằn nặng nề: “Ngươi hết lần này đến lần khác đòi gả Hiểu Hiểu đi, Trần tổng kia cho ngươi bao nhiêu tiền hả? Tại sao phải bán cháu ngươi thì ngươi mới hả dạ?”

“Đa ngươi có nghe hay không?” Hạ Mỹ Mỹ giả vờ đáng thương bưng mặt khóc lóc kể lể: “Ngươi xem con của chị hai đi, nàng trong mắt có xem ta là tiểu cô đâu, vậy mà ngài trách ta?”

Dùng sức kéo vạt áo của Hạ Tề Ngọc không cho nàng xúc động nói thêm, Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên nhìn gia gia: “Gia gia, thật ra ta cảm thấy chuyện tình cảm không nên cưỡng cầu. Bản thân ta là khôn trạch sớm muộn cũng phải gả, nhưng gả đến đâu đều sẽ không đành lòng, chỉ muốn như bây giờ ở gần chăm sóc gia gia nãi nãi.”

“Lão gia tử, ta cảm thấy Hiểu Hiểu còn quá nhỏ, về nhà còn đòi chúng ta bánh đòi chúng ta ôm nếu gả đi nhất định chịu ủy khuất. Hơn nữa Hiểu Hiểu lớn lên xinh đẹp như vậy sợ gì không có nơi gửi gắm?”

Hạ lão gia liếc mắt nhìn lão thê tử đang càm ràm bên cạnh: “Ai nói ta muốn gả Hiểu Hiểu đi? Ta còn muốn nha đầu này mỗi năm đều về đòi ta mua cho con chồn xanh, đòi ngươi làm bánh bột gạo mật đường nữa đây.”

Đoán được ý tứ của gia gia, Hạ Trọng Hiểu kiên quyết yên lặng, không nói đôi khi mới lại biện pháp thuyết phục hữu hiệu nhất.

Hạ Mỹ Mỹ có nói hết cả nước bọt vẫn không lay chuyển được lão phụ thân, đành xuống nước không bàn hôn sự nữa nhưng để Trần Húc ở lại nhà vài ngày tham quan xưởng dệt. Hạ lão gia đối với Trần tổng quen biết đã lâu trong lúc làm ăn lại rất hợp ý nên không thể đuổi Trần Húc đi được, chấp nhận cho hắn ở lại dinh thự vài ngày.