Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 7: Cô gái này rất quen mặt




Trường hợp máu tanh này rất bạo lực, mấy tên côn đồ bị sửa chữa đễn nỗi phải kêu gào, sau đó tiếng kêu cũng không còn, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.

Tiểu Trang đau đầu vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn động tác mãnh liệt củaTiểu Cửu, lắc đầu. Tuy các anh em xuống tay thật ngoan độc, nhưng ít nhất còn biết khiêm tốn một chút.

Rõ ràng là dặn dò xuống tay phải có chừng mực, nhưng có cần phải tàn bạo như thế không?

Anh tiến lên vỗ vỗ vai Tiểu Cửu: "Đứa bé đứa bé... em phải kiềm chế chứ! Nếu còn đánh anh ta, óc cũng sẽ vãi ra mất."

Lúc này Tiểu Cửu mới buông người kia ra, cười nhạo nói: "Hứ.... anh Trang, không phải lúc nãy anh nói đánh chết người này sao?"

Tiểu Trang nghẹn lời, vẻ mặt buồn bực giơ tay đánh lên đầu Tiểu Cửu một cái, "Xem ra em nhớ rất rõ câu này nhỉ. Không phải anh cũng đã nói xuống tay phải có chừng mực sao?" Sau đó quay sang chỉ chỉ Tư Mộ đang đứng bên cạnh: "Em xem, cô bé kia sợ đến nỗi sắp ngất rồi. Em đánh liền đánh đi, cảnh tượng trở nên tàn bạo hơn. Nếu về sau cô bé kia có bóng ma trong lòng, Ngôn thiếu không băm em ra mới là lạ đó!"

Mới vừa rồi thỉnh thoảng anh có chú ý cô bé kia, thấy cô sợ đến phát khóc, định tiến lên an ủi vài câu, nhưng thấy dáng vẻ kia, anh đành từ bỏ.

Nhìn cái áo sơ mi đó anh liền nhận ra, đó là của Ngôn thiếu.

Quần áo của Ngôn Mặc Bạch đều được đặt riêng, ở góc cổ áo có thêu một chữ "y" bằng thủ công. Mặc dù rất khó thấy, nhưng với ánh mắt sắc bén của anh thì có thể thấy rất rõ.

Cô bé kia tóc tai toán loạn, ăn mặc không ngay ngắn, nếu anh tùy tiện đến gần an ủi, không biết Ngôn thiếu có mất hứng không nữa?

Tiểu Cửu quay đầu thấy Tư Mộ ngã trên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt, trắng bệch dọa người, còn đang nôn, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng. Nhất thời Tiểu Cửu chột dạ rụt rụt cổ, không chắc chắn hỏi: "Cô ấy, không, không có nhát gan như vậy chứ?"

Tiểu Trang lại đánh đầu anh ta một cái: "Em cho rằng tất cả mọi người đều giống chúng ta giơ tay giết người, thấy máu à? Em, đứa bé xui xẻo này, thật là thua em mà! Con gái, là phải nhu nhu nhược nhược như vậy, mới cần đàn ông chúng ta bảo vệ!"

Tiểu Cửu gật gật đầu, cái hiểu cái không, Tiểu Trang hài lòng vỗ vỗ đầu anh ta. Ừ trẻ con dễ dạy!

"Nhanh chóng dọn sạch hiện trường!" Tiểu Trang ra lệnh một tiếng, mấy người thủ hạ lập tức hành động, động tác gọn gàng linh hoạt.

Mấy người ngất xỉu bị đưa lên xe chở đi, về phần chở đi đâu, chúng ta không thể nào biết được. Vết máu trên mặt đất cũng được bọn họn lấy nước rửa sạch. Ngoại trừ không khí tràn ngập mùi máu tươi thì hoàn toàn không thể nhìn ra nơi này mới xảy ra một vụ ẩu đả nghiêm trọng.

Bên cạnh còn không có người sợ chết, cầm di động đang định gửi những hình ảnh của cuộc ẩu đả mà mình chụp được đi, nhưng chưa kịp gửi, di động đã bị một người mặc áo đen đoạt lấy.

"Này này này... đó là di động của tôi, các ngươi muốn làm gì? Trả lại cho tôi?" Những người bị lấy di động, phần lớn đều e ngại thủ đoạn của họ, không dám lên tiếng. Nhưng mà có một cô gái dáng người mảnh mai bất mãn hô to.

Tiểu Cửu lấy di động của cô, sau đó tay liền bị cô túm chặt. Hiển nhiên cô gái này không sợ anh chút nào, ngước mặt lên hét to với anh: "Anh trả điện thoại lại cho tôi!"

Tiểu Cửu nhìn cái tay mảnh khảnh trắng nõn đang lôi kéo cánh tay của mình, anh không kiên nhẫn nhíu mày, "Buông tay!" Giọng nói lạnh lùng, trái ngược với dáng vẻ đẹp trai, trẻ con bên ngoài.

"Không bỏ! Trừ khi anh trả lại điện thoại cho tôi." Quả nhiên tính tình cô gái kia cố chấp, cứng đầu như bò. Hơn nữa không hề nhận ra ý tứ cảnh cáo trong câu nói kia.

"Tôi nói lại một lần nữa, buông ra!" Phải thay đổi làm một người đàn ông, nếu không thì Tiểu Cửu đã trực tiếp động thủ. Nhưng đây là một cô gái, anh không biết nên xuống tay như thế nào. Hơn nữa, mới vừa rồi anh Trang cũng nói, con gái vốn là nhu nhu nhược nhược, nếu anh dùng lực, cô ấy khó tránh khỏi cái chết. Cho nên anh cảm thấy nên cảnh cáo cô lần nữa, hy vọng cô biết khó mà lui.

"Di động tôi có thể trả lại cho cô, nhưng cô phải xóa hết tất cả các ảnh mà cô mới chụp được!" Tiểu Cửu nhìn cô gái quật cường, nhất định không chịu buông tay, anh lùi một bước nói tiếp.

"Tại sao tôi phải xóa? Mới vừa rồi tôi cũng không chụp các anh?" Cô gái hoàn toàn không cảm kích, đưa tay chỉ Tư Mộ ở cách đó không xa nói: "Chính xác là tôi chụp người đẹp kia có được hay không?"

Tiểu Cửu nhìn theo tay cô, hơi kinh ngạc, sau đó tiếp tục lạnh lùng nói: "Chụp cô ấy cũng không được!"

Tiểu Trang nhìn Tiểu Cửu, nửa ngày mà vẫn không giải quyết được, còn bị một cô bé quấn lấy, anh ta hô to: "Tiểu Cửu, em tm nhanh lên!"

Xảy ra đánh nhau, tuy động tác của họ lưu loát nhanh chóng, cũng đã dọn dẹp hiện trường, nhưng dù sao đây cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt, coi như đã tịch thu di động của những người ở đây, nhưng vẫn có người báo cảnh sát. Mặc dù đã an bài người chặn xe cảnh sát lại, nhưng tránh để chuyện ầm ĩ quá lớn không có biện pháp khắc phục hậu quả, bọn họ phải nhanh chóng đi khỏi chỗ này.

Thấy Tiểu Cửu còn đang kì kèo mè nheo bên kia, anh trực tiếp đi qua túm người.

"Ai... anh nói tiểu tử em tại sao lại thế này chứ? Làm chuyện gì cũng lằng nhằng nửa ngày."

Tiểu Cửu ủy khuất nhìn Tiểu Trang, thầm nói trong lòng đây không phải do có người ngăn cản sao? Cô ấy là con gái, em cũng không thể đánh đúng không? Mới vừa rồi anh còn dạy em đạo nghĩa kia, anh quên rồi sao anh Trang?

Tiểu Trang nhìn cô gái đang lôi kéo Tiểu Cửu, cố gắng khách sáo nói: "Cô bé, mau buông tay!"

"Không buông!" Có thể là do khí thế của Tiểu Trang quá mạnh, đột nhiên cô gái hơi lo lắng, nhưng mà vẫn cố chấp.

Ngay khi Tiểu Trang định bảo Tiểu Cửu không cần thân sĩ cứ trực tiếp đánh, thì đột nhiên nghe cô gái yếu ớt nói: "Tôi biết cô gái đẹp ở bên kia!"

Tiểu Trang cũng ngạc nhiên, hỏi: "Vậy cô chụp hình cô ấy là gì?"

"Chụp hình rất vui nha! Cô ấy ăn mặc như vậy chắc cả đời này cũng chỉ có lần này, cơ hội khó có được, phải chụp làm kỷ niệm, ngày mai cho cô ấy xem, tôi đoán rằng cô ấy còn dành làm của riêng đó!" Cô gái nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, thừa dịp Tiểu Cửu ngây người, dùng hết sức giật di động về, sau đó buông tay anh ta ra, đi về phía Tư Mộ: "Tôi đến xem cô ấy thế nào rồi!"

Cô vừa nói vậy, Tiểu Trang và Tiểu Cửu cũng không biết nói gì nữa.

Tư Mộ toàn thân vô lực ngồi dưới đất, muốn đứng dậy nhưng không đứng được. Hình ảnh người đàn ông bỉ ổi kia bị đánh đến máu thịt be bét luôn hiện lên trong đầu cô, cô tưởng tượng đến cảnh óc anh ta có thể văng ra bất cứ lúc nào, liền cảm thấy muốn ói.

Thật vất vả mới định thần lại được, muốn cố gắng đứng dậy. Đột nhiên phía trước có một cô gái đi tới. Dáng người nhỏ mảnh, khuôn mặt đẹp ngọt ngào, mái tóc nhuộm, uốn lọn to. Tư Mộ bị mê hoặc mở to hai mắt đẫm lệ nhìn cô ta, càng nhìn càng quen mặt, hình như là đã gặp qua, nhưng nhất thời cô không nhớ được.

Cô gái tươi cười yến yến đi đến, khóe miệng cũng chứa ý cười này, nhìn như thế nào cũng không thân thiện. Giống như trào phúng, hoặc là đắc ý, dùng một loại tư thế cao ngạo chân thành mà đến, nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Phó, Tư, Mộ, đúng không?" Cô gái đi đến trước mặt cô, nhàn nhạt mở miệng cười.

"Cô là...?" Tư Mộ nhức đầu, vẫn không nhớ ra cô ấy là ai, đã gặp qua ở đâu.

Cô gái nói ra hai chữ, trong nháy mắt mặt Tư Mộ càng thêm trắng bệch.

"Diệp Nham!"