Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 2: Ngày Hôm Sau Chưa Xuất Đạo






Hề Thời cảm giác ngủ rất an ổn, sau khi tỉnh lại vén màn nhìn ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy bản thân nguyên khí tràn đầy.


Weixin lại nhận được mấy tin nhắn.


Ngày hôm qua không trả lời tin nhắn của nhóm tiểu thư, bọn họ tiếp tục bám riết “Quan tâm” không tha.


Hề Thời đơn giản xóa từng người bạn một.


Cô biết mình ở trong nhóm tiểu thư lúc đó cũng không được hoan nghênh lắm, một là vì mọi người tụ lại cùng một chỗ đơn giản là khoe của cải, mà mấy năm nay Trần gia chỉ còn cái danh, bên trong đã sớm không còn mấy tiền, hai là bởi vì cô ở trong nhà không có tiền, nhưng có tầng quan hệ kia với Giang Hành Triệt, mặc dù Giang Hành Triệt lạnh nhạt với cô, mấy năm qua bọn họ ra ngoài đều với thân phận là vị hôn thê, như vậy hoặc nhiều hoặc ít đều khiến họ ghen tị.


Hề Thời xóa bạn tốt xong, tải mấy app tìm việc xuống.


Nửa năm trước cô tốt nghiệp đại học, bởi vì cảm thấy bản thân sẽ gả cho Giang Hành Triệt làm Giang thiếu phu nhân, cho nên không đi tìm việc, kết quả hiện tại căn bản đã bỏ lỡ thông báo tuyển dụng của mấy công ty tốt, không tìm được việc tốt lắm.


Hề Thời học đại học ít lưu ý chuyên ngành, tìm công việc cũng không dễ, nhưng mà đại đa số sơ yếu lí lịch của cô đều đã chìm vào đáy biển, có trả lời lại cơ bản cũng đều là từ chối.


Hề Thời nhìn thư từ chối, tuy nói uể oải, nhưng cũng hiểu được.


Khi học đại học người khác đều vội vàng thực tập vội vàng thi, chỉ có cô là một lòng một dạ nhào vào trên người Giang Hành Triệt, cho nên bây giờ sơ yếu lý lịch của cô cực kì trống rỗng, không làm sao đẹp được.


Nhưng tiền khách sạn thì vẫn phải trả hàng ngày, cứ tiếp tục như vậy thật sự phải ăn ngủ đầu đường rồi.


Hề Thời gãi đầu thở dài, sau bao nhiêu lần gửi sơ yếu lý lược, cuối cùng cũng nhận được một tin không phải tin từ chối.


“Công ty truyền thông Ngu Hạ, thông báo phỏng vấn quản lý.”

Hề Thời kích động thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.


Thành phố B là trung tâm văn hóa chính trị, công ty truyền thông lớn nhỏ vô số kể, Hề Thời chưa từng có nghe tới công ty Ngu Hạ, cô lên mạng tìm kiếm một phen, tuy công ty không lớn nhưng đầy đủ thủ tục hết, xem ra coi như chính quy, phía dưới có mấy thần tượng cô không gọi tên được.


Thời gian phỏng vấn chính là ngày mai.


Hề Thời sửa lại trang phục của mình một chút, trước khi ra cửa vẫn còn soi gương cười một nụ cười thật tươi, sau đó dựa theo địa chỉ trên tin báo, đến trước nơi phỏng vấn nửa tiếng, công ty ở một nơi hoàn cảnh cũng không tệ lắm.


Hề Thời ở trước sảnh làm đăng ký, đợi nửa tiếng, người phỏng vấn đến bảo cô đi vào.


Trong phòng phỏng vấn cực kì an tĩnh, chỉ có tiếng trang giấy loạt xoạt.
Hề Thời thở một hơi nói với bản thân không cần khẩn trương, khi đi vào người phỏng vấn giống như vẫn đang cúi đầu nhìn lý lịch của cô.



Hề Thời chào hỏi hai người phỏng vấn, ngồi ở trên ghế đối diện, chụm chân, hai tay đặt ở trên đầu gối.


Người phỏng vấn giống như đã xem xong lý lịch của cô, ngẩng đầu chuẩn bị hỏi cô: “Hề tiểu thư phải không.”

Trên mặt Hề Thời treo một nụ cười tiêu chuẩn: “Vâng.”

Cô phát hiện người phỏng vấn ở lúc ngẩng đầu nhìn mình liền sửng sốt một phen, sau đó đánh giá cô từ đầu đến chân.


“Vì sao trong lý lịch của Hề tiểu thư lại không có ảnh chụp?”

Hề Thời không nghĩ tới câu đầu tiên người phỏng vấn hỏi lại là cái này.


“A,” Cô nghĩ một chút, thành thật trả lời, “Tôi dùng phần mềm tự động điền sơ yếu lý lịch, bên trên không có chỗ để ảnh.”

Người phỏng vấn gật gật đầu, lại hỏi cô mấy cái có liên quan tới công ty.


Hề Thời cảm thấy bản thân trả lời cũng không tệ lắm.


Cô trả lời xong câu hỏi cuối, khẩn trương nhìn biểu tình của hai người phỏng vấn.


Hai người phỏng vấn quay đầu nói gì đó, sau đó một người gật đầu cười cười với cô: “Phiền Hề tiểu thư chờ một chút, công ty chúng tôi có một vị khác muốn gặp cô một lần.”

Hề Thời lần đầu tiên đi tìm việc, cũng không biết tiêu chuẩn phỏng vấn là thế nào, gật gật đầu: “Được.”

Chỉ chốc lát sau, trong phòng phỏng vấn có một người đàn ông ba mươi tuổi tiến vào, không giống hai người vừa rồi đi giày Tây, người này toàn thân đều mặc thoải mái, bộ dáng nhìn ra rất hiền lành.


Hề Thời cảm giác người này vừa tiến vào liền nhìn cô chăm chú từ đầu tới chân mà không hề che giấu, nhưng mà hiện giờ cô cực kì cần công việc này, vì thế nuốt nước miếng, ngồi thẳng người.


Diệp Sâm ngồi xuống, không nhìn người, trực tiếp cầm sơ yếu lý lịch của Hề Thời ở trên bàn, nhanh chóng nhìn.


Xem ra đây là người có chức lớn hơn hai người phỏng vấn kia, đôi tay Hề Thời đặt trên đùi không khỏi nắm chặt.


Gần đây Diệp Sâm đang tiến cử thực tập sinh cho cuộc thi đến đau dầu, công ty tổng cộng có bốn vị trí, còn thiếu một người chưa định ra, anh ta quét mắt nhìn lý lịch trước mắt, phát hiện hình như lý lịch lại không có ảnh chụp, vì thế mới ngẩng đầu.


Vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng lên, liền hiểu rõ vì sao người bên bộ phận HR lại kích động như thế, nhất định bắt anh ta phải tới nhìn một lần.


Khí chất cô sạch sẽ, cách ăn mặc cũng cực kì đơn giản, thậm chí cũng chưa trang điểm gì, nhưng khuôn mặt kia thật sự là làm cho người ta thấy liền khó có thể dời tầm mắt.


Diện mạo không phải xinh đẹp quá, ngũ quan lại tinh xảo, đôi mắt nai con tròng mắt trắng sứ, chuẩn gương mặt nữ chính của phim thần tượng, cô đứng chỗ đó, khiến cho Diệp Sâm nhịn không được muốn đặt cô ở vị trí C (vị trí trung tâm) của nhóm nữ.


Diệp Sâm kiềm chế kích động trong lòng, ngồi nghiêng về phía trước, nở nụ cười với Hề Thời, hỏi: “Hề tiểu thư, tôi là người phụ trách bộ phận quản lý nghệ sĩ, cũng muốn hỏi cô mấy câu hỏi có được không?”

Bộ phận quản lý nghệ sĩ? Hề Thời nghe xong trong lòng có chút mờ tịt, nhưng vẫn gật đầu.



Diệp Sâm hỏi rất trọng tâm: “Hiện tại tình hình tình cảm của Hề Thời tiểu thư thế nào? Có bạn trai chưa?”

“A?” Hề Thời không nghĩ tới sẽ hỏi cái này, nghi ngờ một tiếng.


Cô nhìn Diệp Sâm, biểu tình anh ta đứng đắn, giống như không có ý gì đó, vì thế lắc lắc đầu, “Không có.”

Nói đến tình cảm, Hề Thời vẫn nhớ tới Giang Hành Triệt.


Thậm chí hiện tại cô đều đã không rõ ràng, bản thân từng tình nguyện ở bên cạnh, có quan hệ trên giường với Giang Hành Triệt, hai người có tính là người yêu không.


Hay là ở trong mắt Giang Hành Triệt, cô chỉ là công cụ mà thôi.


Hề Thời đột nhiên hơi cúi thấp đầu.


Diệp Sâm tiếp tục hỏi: “Vậy Hề tiểu thư có tài nghệ gì không, hát nhảy rap các kiểu.”

“Hử?” Hề Thời lại ngẩng đầu, suy nghĩ bị kéo về câu hỏi vừa rồi của Diệp Sâm.


Tài nghệ, hát nhảy… rap?

Hiện tại phỏng vấn quản lý không chỉ hỏi vấn đề tình cảm mà còn hỏi cả tàu nghệ sao?

Hề Thời lại kiên trì thành thật trả lời: “Khiêu vũ, ách, mới trước đây có nhảy bale mấy năm, nhưng mà hiện tại đã không nhảy nữa, hát, biết hát, nhưng hát không hay lắm, đến … rap” Hề Thời với rap thật sự không biết lắm, trong ấn tượng của cô đó chính là kiểu miệng hô yoyoyo các kiểu, cô cố gắng nhớ lại kinh nghiệm mình có thể liên quan tới rap, sau đó ngừng lại nói một câu “Lúc tôi còn nhỏ tham gia cuộc thi đọc diễn cảm được khen ngợi, tính là rap không?”

Lúc Diệp Sâm nghe thấy cuộc thi đọc diễn cảm, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng ngắc.


“Được.” Anh ta gật đầu, hít vào một hơi.


Ngoại trừ rap ra, mấy đáp án khác cũng không nằm ngoài dự liệu của anh ta.


Không sao, hát nhảy rap không được cũng OK, chỉ cần có mặt là được.


Thực tập sinh có tài hoa có thực lực hát nhảy đều có, nhưng mấy ai có thể nổi tiếng được? Ở trong thế giới hiện thực tàn nhẫn này, cái gì cũng có thể đóng gói, củi mục cũng có nhiều người thích, nhưng chỉ có gương mặt đẹp mới khan hiếm tài nguyên, giá trị nhan sắc mới là chính nghĩa.


Diệp Sâm như đã xác định được người để chọn, lại quét mắt nhìn lý lịch của Hề Thời, sau đó ngẩng đầu, hai tay nắm vào nhau đặt ở trên bàn, mỉm cười với Hề Thời: “Là thế này Hề tiểu thư, chúng tôi cảm thấy vị trí quản lý này không thích hợp với cô.”

Khi Hề Thời nghe tới đó trong lòng lập tức hồi hộp: “Tôi…”

Diệp Sâm: “Chúng tôi cảm thấy điều kiện của tôi không tôi, muốn hỏi cô có hứng thú trở thành nghệ sĩ kí hợp đồng với công ty chúng tôi hay không.”

Khi đó trên mặt Hề Thời hiện mấy dấu chấm hỏi.



Diệp Sâm vừa thấy liền biết cô không quan tâm Làng giải trí, hình như cũng không truy tinh (theo đuổi thần tượng), đổi cách nói: “Chính là bây giờ cô kí hợp đồng với công ty chúng tôi, chúng tôi đưa cô xuất đạo trong Làng giải trí, làm minh tinh.”

Hề Thời hít một hơi, sau đó cười khan một tiếng, nghĩ một chút kĩ năng nữ minh tinh cần chuẩn bị: “A, cái kia, tôi không biết anh đang nói cái gì, hát nhảy rap, ách, tôi cũng không biết diễn.”

Diệp Sâm cười đến có phần mê hoặc: “Không sao, cô có mặt.”

Hề Thời: “…”

Diệp Sâm: “Cô có biết nhóm nam từ cuộc thi không? Tổ tiết mục đó năm nay làm phiên bản nữ, gọi là, chúng tôi muốn lấy danh nghĩa của công ty đề cử cô đi dự thi, nếu Hề tiểu thư có thể tham gia, tôi tin tưởng nhất định có thể ra mắt trong nhóm.”

Hề Thời nhớ tới show năm ngoái, show này cực kì nổi, nổi đến mức cô không là người truy tinh cũng nghe nói qua, đại khái chính là từ hơn 100 thực tập sinh cùng nhau luyện tập ở một chỗ sau mấy tháng sẽ tuyển chọn ra 10 người tạo thành một nhóm.


Ánh mắt Diệp Sâm mong chờ nhìn Hề Thời.


Hề Thời nghĩ tới tình cảnh sắp lưu lạc đầu đường của mình, sau đó lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh các thực tập sinh ở ký túc xá năm ngoái.


Cô đột nhiên hỏi Diệp Sâm: “Nếu tôi tham gia cuộc thi kia, trong cuộc thi có phải được bao ăn ở không?”

“A?” Lúc Diệp Sâm nghe được ba chữ “Bao ăn ở” có chút không phản ứng kịp, sau đó phản xạ có điều kiện gật đầu một cái, “Đương nhiên, đương nhiên bao ăn ở.”

Hề Thời: “Tôi muốn thử xem.”

Diệp Sâm há hốc miệng, đánh chết cũng không nghĩ tới chuyện thành đều nhờ ba chữ “Bao ăn ở” kia.




Hề Thời phỏng vấn xong trở về khách sạn, Weixin của Diệp Sâm liền gửi tin cho cô.


Bảo cô ngày mai bắt đầu tới công ty cùng ba thực tập sinh khác luyện tập biểu diễn sân khấu.


Hề Thời trả lời ok.


Cô ở trong khách sạn điên cuồng xem lại mấy tập của, sau đó phát hiện mặc dù có 100 người dự thi, nhưng trên thực tế có ít người xuất hiện trên màn ảnh, ngoại trừ người xuất đạo thành nhóm cùng với mất thực tập sinh có phong cách độc đáo ra, nghĩ tới mùa năm nay người tới đại đa số đều không có tên tuổi.


So với năm trước, Hề Thời thật sự không biết là cô vừa không biết hát cũng không biết nhảy lại càng không biết rap liệu có thể nổi tiếng trong chương trình này không, nhưng mà cũng không sao, tổ tiết mục có thể bao ăn ở cũng đã tốt rồi.


Bên kia, Diệp Sâm gửi tin cho Hề Thời xong, ở trong phòng kích động đi tới đi lui.


Hôm nay anh ta vừa thấy cô, trong đầu liền tự động đem dự định mấy năm tới sắp xếp thật tốt.


Vốn là tham gia để xuất đạo trong nhóm, bên ngoài đảm đương bộ dạng thiếu nữ thanh thuần, tích lũy nhân khí sau liền đi quay phim, gương mặt này đặt trong nhóm nữ tuyệt đối đáng tiếc, nhất định phải quay phim, không có kinh nghiệm diễn cũng không sao cả, quay ít cảnh không cần hành động, hình ảnh cô phù hợp với hình tượng tiểu bạch hoa, có thể từ từ mài dũa, quay mấy bộ cũng có thể tạo độ phổ biến, chỉ cần nhan sắc không tàn, tiền đồ liền sáng lạn.


Diệp Sâm nghĩ đi nghĩ lại, nhanh chóng cầm điện thoại bắt đầu liên hệ với tổ tiết mục, nói công ty bọn họ tiến cử thực tập sinh thứ 4 tham gia đã định tên xong rồi.


Chỉ là lúc cầm điện thoại cười có bao nhiêu kích động, thì tới lũ bỏ điện thoại xuống liền có bấy nhiêu suy sụp.


Trợ lý nhỏ nhìn thấy biểu tình trên mặt Diệp Sâm, không nhịn được hỏi một câu: “Anh Diệp, làm sao vậy?”

Diệp Sâm mắng một câu thô tục.


Bởi vì công ty bọn họ chậm chạp không báo tên thực tập sinh thứ 4, tổ tiết mục đem danh sách cho một công ty lớn khác.



Này rõ ràng tuyên bố bắt nạt công ty nhỏ bọn họ, danh sách bảo thay đổi liền có thể thay đổi.


Nhưng mà ba thực tập sinh trước Hề Thời đã định sớm, hợp đồng cũng đã kí với tổ tiết mục, hiện tại bảo Hề Thời đi thay 1 trong 3 bọn họ cũng không có khả năng.


Diệp Sâm hít sâu một hơi, ổn định lại tình hình, lại gọi điện cho tổ tiết mục lần nữa.


Vẫn nhận được câu trả lời giống vừa rồi, chỉ là nhiều hơn 1 câu, để tỏ vẻ xin lỗi và muốn sau này tiếp tục hợp tác với công ty, chúng tôi có thể cho các vị 1 vị trí đẩy nội bộ trong tổ chương trình bên cạnh.


Chương trình bắt đầu có tuyển chọn trước, đẩy nội bộ chính là bạn không cần tham gia buổi tuyển chọn kia nữa, trực tiếp tiến vào vòng loại đầu tiên.


Sau khi Diệp Sâm nghe thấy mấy chữ , lông mi nhảy dựng lên.




Ngày hôm sau, Hề Thời tới công ty rất sớm.


Diệp Sâm không đưa cô tới phòng luyện tập, mà đưa cô tới văn phòng.


Đem chuyện hôm qua mới biết được từ tổ tiết mục nói cho Hề Thời biết.


Hề Thời nghe xong, có cảm giác bị lừa gạt.


Diệp Sâm nói xong cũng cảm thấy mình giống như tên lừa đảo, nhưng mà anh ta không có lừa người.


Sau đó nghĩ đến việc tham gia trong , lại nhìn về phía Hề Thời trắng nõn tinh xảo, vẻ mặt tiểu bạch hoa vô hại tiêu chuẩn này.


Đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.


Hề Thời mấp máy môi, ngón tay chọc chọc, có chút uể oải: “Tôi có cần tìm việc tiếp không?”

Cô kí hợp đồng không phải hợp đồng lao động, chỉ cần không phát triển ở Làng giải trí, thì không liên quan tới việc cô tìm việc ở bên ngoài.


Diệp Sâm cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó hạ quyết tâm.


Tiết mục gì cũng không sao cả, chơi một vòng chính là chơi một vòng, từ giờ trở đi tích lũy kinh nghiệm màn ảnh mới là quan trọng nhất.


Anh ta xác định, chỉ cần có cảnh đẹp mặt vui, chỉ cần đi tham gia, tổ tiết mục tuyệt đối sẽ cho cảnh.


Đối với người mới mà nói, không có gì quan trọng so với được biết đến mặt.


Diệp Sâm: “Tôi an bài một tiết mục khác cho cô.”

“Cũng bao ăn ở.” Anh ta nhấn mạnh.



.