Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 47: Đánh đến nhà họ Giang




Editor: heisall

Giang Dĩ Mạch trở về nước thì chuyện đầu tiên phải làm chính là đánh đến nhà họ Giang, đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về cô.

Thiệu Thiến nhìn thấy Giang Dĩ Mạch, cũng biết người đến không có ý tốt.

"Tôi không chết, bà nhất định rất thất vọng phải không?" Giang Dĩ Mạch giễu cợt nói.

Thiệu Thiến làm ra dáng vẻ một người mẹ hiền lành: "Mạch Mạch, xem lời nói của con kìa, mẹ biết con tham gia cuộc thi thiết kế đá quý giành được giải thưởng, cũng cảm thấy vui mừng thay cho con, đang định tối nay gọi con trở về ăn chung với cả nhà một bữa cơm, người một nhà vì con ăn mừng một bữa đây!"

"Bà không nói chuyện này thì tôi cũng quên mất, ban tổ chức ở nước ngoài nói với tôi, bọn họ đã sớm gởi thư thông báo giành giải thưởng tới nhà họ Giang rồi, nhưng tôi vẫn không hay biết gì, nếu không phải ban tổ chức gọi điện thoại lại cho tôi, thiếu chút nữa tôi đã bỏ lỡ lễ trao thưởng lần này rồi, vì thế mới đặc biệt nhờ bạn bè điều tra giúp, mới biết thư thông báo do ban tổ chức ở nước ngoài gửi đến đây đã sớm có người ký nhận rồi."

"Có chuyện này sao?" Thiệu Thiến kinh ngạc. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

"Bà không thừa nhận cũng không cũng không sao, hôm nay tôi đến đây chính là muốn thông báo với bà một tiếng, tất cả những tài sản mà mẹ tôi đã để lại cho tôi năm đó, Giang Dĩ Mạch tôi muốn lấy lại toàn bộ. . . . . ."

"Cái gì?" Giang Gia Kiệt ở bên cạnh không giữ được bình tĩnh: "Giang Dĩ Mạch, tại sao cô muốn cướp đồ của nhà họ Giang chúng tôi chứ?"

Thiệu Thiến vội vàng hoà giải: "Gia Kiệt, đừng nói chuyện như vậy với chị của con, thật là không lễ phép."

Bà ta nhìn Giang Dĩ Mạch, nói lời ngon tiếng ngọt: "Mạch Mạch, có thể là do mẹ sơ sót, thật sự không có chú ý đến thư gửi qua bưu điện tới đây, con cũng biết là mỗi ngày mẹ đều vội vàng lo chuyện của công ty, thật sự không có nhiều sức lực để ý đến nhiều chuyện như vậy, con cũng đừng tức giận với mẹ, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói chuyện xạ lạ như vậy."

Giang Dĩ Mạch buồn cười: "Ai là người một nhà với đồ đê tiện đã cướp chồng còn chiếm đoạt tài sản của bạn thân mình chứ?"

"Mạch Mạch, con lại đang nói linh tinh cái gì đó?" Giang Triển Bằng vừa nhận được điện thoại thì chạy về nhà vừa đúng lúc nghe được câu nói này, rất không vừa lòng liền trách mắng Giang Dĩ Mạch: "Chuyện của đời trước không có quan hệ gì với các con, con không nên cứ luôn thù địch với Thiến Thiến như vậy."

"Thật ghê tởm!" Trong mắt Giang Dĩ Mạch tràn đầy tức giận và bất bình, cảm thấy thật bất công cho tất cả những gì mà mẹ mình đã làm.

"Thiến Thiến ư? Gọi mới thân thiết làm sao, tai sao mẹ tôi có thể gả cho thứ người như ông vậy chứ? Tiêu tiền của mẹ tôi, mà còn ngủ với người bạn tốt nhất của mẹ tôi. . . . . ." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

"Mạch Mạch. Con không cần mỗi lần trở về là lại gây khó dễ với mọi người trong nhà như vậy, nếu con thật sự không thích nhà họ Giang, thì sau này có thể không trở về nữa!" Giang Triển Bằng liếc nhìn Mộ ngốc nghếch bên cạnh Giang Dĩ Mạch, coi như đối phương là kẻ ngốc, thế nhưng loại chuyện thế này lại nói ra trước mặt đám đông, cũng làm cho ông cảm thấy khó chịu.

Khiến cho tất cả tôn nghiêm của một người cha đều bị giẫm đạp hết.

"Tôi cũng không muốn trở về, nhưng hôm nay tôi tới đây là muốn thông báo cho các người biết, tất cả tài sản năm đó mà mẹ tôi để lại, hiện tại Giang Dĩ Mạch tôi muốn thu lại hết toàn bộ, các người sắp xếp một chút, nên dời liền dời, nên cút thì cút ngay. . . . . ."

Giang Gia Kiệt cực kì tức giận, mắng to: "Giang Dĩ Mạch, con mẹ nó, người nên cút chính là cô! Đừng chạy tới nhà tôi làm càng làm bậy!"

"Đâu là nhà của cậu chứ?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Năm đó khi mẹ tôi tạo dựng nên tập đoàn Giang Thị, thì cậu còn chưa xuất hiện trên cái thế giới này nữa đó!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Mẹ cô mẹ cô mẹ cô, mẹ của cô chính là một người khốn kiếp. . . . . ." Giang Gia Kiệt bực bội nhất chính là cô ta luôn treo mẹ mình trên khóe miệng, nên tức giận mà cố ý mắng to.

Giang Dĩ Mạch đi lên tát cho cậu ta một cái, cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám bất kính đối với người mẹ đã qua đời của mình.

Dù sao Giang Gia Kiệt cũng là một người đàn ông, nếu so về vóc người và sức lực, thì Giang Dĩ Mạch dù thế nào cũng không phải là đối thủ của cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gây gổ đánh nhau, cậu ta đều chưa từng thua.

Giang Dĩ Mạch hoàn toàn đánh không lại cậu ta.

Thấy Giang Dĩ Mạch vung lên một bạt tai, Giang Gia Kiệt cũng lập tức nâng quả đấm lên định đánh lại, thì đột nhiên bị đá một cái từ phía bên ngoài, đầu gối liền cong lại, ngã xuống quỳ một gối trên mặt đất.

Ngay khi cậu ta ngã quỳ xuống, thì Giang Mỹ Kỳ đột nhiên xông ra, ngăn trước mặt Giang Gia Kiệt, làm cho cái tát thiếu chút nữa rơi trên mặt Giang Gia Kiệt kia vừa đúng lúc rơi trên mặt của cô ta. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Giang Gia Kiệt phù phù một tiếng ngã quỳ trên mặt đất, thấy Giang Mỹ Kỳ thay cậu ta bị một bạt tai, thì vừa sợ vừa cảm thấy lạ.

Ngày trước, mỗi lần cậu ta bị đánh, Giang Mỹ Kỳ đều luôn tự bảo vệ mình, đứng ở một bên không quan tâm không hỏi han, hôm nay lại vươn mình ra bảo vệ người em trai này.

Dù sao cũng là chị ruột của mình, máu mủ tình thâm.

Những bất mãn của Giang Gia Kiệt đối với Giang Mỹ Kỳ trước kia, cũng bởi vì một cái tát này mà nhất thời đều tiêu tan hết, nghiêng đầu muốn nhìn xem ai đã đá chân mình, một bộ dạng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho người đó, khi ánh mắt nhìn về phía Mộ ngốc nghếch thì lập tức bỏ cuộc.

Mộ ngốc nghếch ôm lấy Giang Dĩ Mạch, đau lòng đặt bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay mình: "Bà xã, em có đau không?"

Vào lúc này Giang Dĩ Mạch không rãnh để ý tới sự ân cần của Mộ ngốc nghếch, lạnh lùng nhìn Giang Mỹ Kỳ, hận không thể róc xương lóc thịt của cô ta.

"Chị, Gia Kiệt tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mới có thể nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ như vậy, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là em trai ruột của chị, chị đừng đánh nó." Giang Mỹ Kỳ mặc bộ quần áo bà bầu béo mập ngăn ở trước mặt Giang Gia Kiệt, má trái bị Giang Dĩ Mạch tát một cái đỏ bừng.

Thiệu Thiến đau lòng nhìn hai đứa con của mìn, nhào vào trong ngực Giang Triển Bằng làm nũng: "Ông xã, ông hãy khuyên nhủ Mạch Mạch đi, đừng bắt nạt ba mẹ con tôi nữa."

Giang Triển Bằng cũng rất bất mãn đối với việc Giang Dĩ Mạch mỗi lần trở về đều náo loạn gây chuyện.

Kể từ khi mẹ của nó qua đời, nó rất thường như vậy, mỗi lần vừa thấy em gái, em trai và mẹ kế của mình, thì nó đều không nói lý lẽ, huyên náo khiến cho nhà cửa không lúc nào được yên bình.

"Mạch Mạch, rốt cuộc là con muốn như thế nào? Con thật sự muốn chia rẽ cái nhà này, thì con mới chịu sao?" Giang Triển Bằng bất đắc dĩ hỏi.

"Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do mẹ tôi năm đó khổ cực kiếm được, các người chỉ cần cút ra khỏi cái nhà này, trả lại đầy đủ tất cả mọi thứ của mẹ tôi là được!" Giang Dĩ Mạch nói: "Cho các người thời gian ba ngày, giao ra toàn bộ nhà cửa, tập đoàn Giang Thị cùng với tất cả tài sản mà năm đó mẹ tôi đã để lại cho tôi!"