Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 8: Di chúc




Hình như Mộ ngốc nghếch cũng cảm thấy có cái gì không đúng, gương mặt tò mò nhìn Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, chẳng lẽ người chết không nên nằm trong quan tài sao?”

Giang Dĩ Mạch không nhìn gương mặt bị biến thành màu đen của Thiệu Thiến, nói: “Đúng là nên nằm trong quan tài.”

“Vậy tại sao bà ấy không nằm trong quan tài?”

“Anh cứ coi như là xác chết vùng dậy là được rồi!” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn Thiệu Thiến đang giận đến đen mặt, nói với Mộ ngốc nghếch.

Mộ ngốc nghếch sợ hãi trốn vào trong ngực của Giang Dĩ Mạch: “Sợ quá!” Ngón tay thon dài như ngọc đặt ở trên ngực của Giang Dĩ Mạch, còn mặt thì lại cọ xát vào trong ngực của cô.

Mặt Thiệu Thiến đen lại, nhắm mắt kéo ra một nụ cười: “Mạch mạch, mặc kệ nói thế nào thì tôi cũng là mẹ kế của cô, sao cô có thể nói về tôi như vậy với chồng của mình chứ? Nếu truyền tới nhà chồng cô, còn không phải sẽ cười nhạo nhà họ Giang chúng ta đang có nội chiến*!”

*Nội chiến: ý chỉ người trong một nhà tranh chấp, cãi nhau

“Sao lúc trước khi bà quyến rũ chồng của mẹ tôi lại không suy nghĩ một chút đến hôm nay?” Giang Dĩ Mạch không khách khí chút nào phản bác lại.

Thiệu Thiến nghiêm mặt nhìn Giang Dĩ Mạch, trong mắt không hề che dấu mà tỏa ra tia hung ác lạnh lẽo.

Giang Dĩ Mạch cũng không sợ bà ta, nói tiếp: “Ông xã, lại đây em giới thiệu cho anh một chút.” Nhìn Đường Hạo Thiên đứng bên cạnh Giang Mỹ Kỳ nói: ”Người này thiếu chút nữa đã được gả cho anh, nhưng trước khi trở thành cô dâu xinh đẹp trong ngày hôn lễ với anh thì lại muốn làm người đàn bà dâm đãng với chồng chưa cưới của chị mình . . . . .”

Từ trong cửa lớn của phòng khách đột nhiên lao ra một bóng dáng hung hăn, đánh thật mạnh về phía mặt của Giang Dĩ Mạch: “Mẹ mày, dám bắt nạt chị tao hả?”

Mộ ngốc nghếch dùng sức cọ vào ngực của Giang Dĩ Mạch, không cẩn thận dùng lực hơi mạnh nên làm Giang Dĩ Mạch ngã xuống đất.

Vì vậy, một tát đó đánh hụt.

Giang Dĩ Mạch nhìn bàn tay suýt nữa đánh trúng mặt mình, nặng nề ngã trên mặt đất, lại không cảm thấy đau đớn.

Nửa người của Mộ ngốc nghếch rơi xuống đất trước, đã thay cô chặn lại hơn phân nửa lực va chạm.

Giang Triển Bằng vừa nhìn thấy con gái và con rể ngã trên mặt đất, nhìn người gây ra chuyện giận dữ mắng mỏ: “Gia Kiệt, con muốn làm gì?”

“Cô ta bắt nạt chị con, còn dám nhục mạ mẹ con!” Giang Gia Kiệt không phục nói, không quan tâm chút nào đến tài xế nhà họ Mộ cũng ở đây.

Lần lại mặt tốt đẹp này, kết quả biến thành như vậy, làm cho người ta cười nhạo, Giang Triển Bằng vừa tức vừa giận, nhưng lại là người trong gia đình nên không có biện pháp nào.

Con cái đều không nghe lời của ông. Cũng bởi vì không phải cùng một mẹ sinh ra, nên ba đứa con cũng như nước với lửa, đặc biệt là giữa con trai út và con gái lớn, quả thật giống như kẻ thù.

“Bà xã, em không sao chứ?” Mộ ngốc nghếch lo lắng nhìn Giang Dĩ Mạch trong ngực mình.

“Em không sao! Anh thì sao?”

“Bà xã không có việc gì thì anh cũng không sao hết.” Mộ ngốc nghếch khờ dại nói.

Nếu không còn chuyện gì thì còn đè ở trên người mình làm cái gì? Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ ngốc nghếch đang ở trên người mình ra, đột nhiên đứng lên giơ tay đánh Giang Gia Kiệt một bạt tai: “Cái tát này là tao trả lại cho mày đấy!”

Thiệu Thiến nóng nảy: “Giang Dĩ Mạch,cô dám đánh con trai tôi?”

Ánh mắt của Giang Dĩ Mạch lạnh lẽo nhìn Thiệu Thiến và hai đứa con của bà ta: “Họ Thiệu, xin nhớ cho, tất cả nơi này đều là của mẹ tôi, bao gồm căn nhà bây giờ bà đang ở này, còn nữa tất cả những thứ bà mặc trên người đều là do mẹ tôi khi còn sống vất vả làm ra. Ăn của người khác dùng của người khác, thì nên biết thân phận của mình là gì? Đừng có dùng tiền của mẹ tôi, ở nhà của mẹ tôi, lại tự biến mình thành người giàu có. Cho là Giang Dĩ Mạch tôi dễ bị bắt nạt như vậy sao?”

“Giang Dĩ Mạch, cô đừng có quá đáng! Chúng tôi bắt nạt cô lúc nào?” Thiệu Thiến giận đến thở dồn dập, khóc lóc với Giang Triển Bằng bên cạnh: “Ông xã, ông xem Mạch Mạch một chút đi, đây là muốn đuổi chúng tôi đi à!”

Giang Triển Bằng cũng cảm thấy Giang Dĩ Mạch quá đáng: “Mạch Mạch, bà ấy là mẹ kế của con, mặc kệ nói thế nào cũng là người lớn, sao con có thể nói ra những lời như thế?”

“Đối với tôi, một tiểu tam cướp đi chồng của mẹ tôi rồi chiếm tài sản của mẹ tôi thì có cái gì tốt mà phải đối đãi tử tế chứ?” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hỏi, một chút thể diện cũng không cho ông: “Tất cả nơi đây đều là do mẹ tôi vất vả khổ sở gầy dựng gia nghiệp, bây giờ tôi đã kết hôn, mẹ tôi đã để lại cho tôi những tài sản này thì tôi sẽ lấy đi, còn các người nếu không biết thân biết phận mà ở nơi này, thì tất cả đều cút ra ngoài hết đi!”

Hồ ly tinh Thiệu Thiến gần như khóc nấc lên: “Ông xã, tôi gả cho ông đã hơn mười năm, lại sinh con cho ông, tôi chịu nhiều cực khổ để lo liệu cho cái nhà này nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Ông xem con gái của ông ở trước mặt người ngoài mà đã không tôn trọng tôi thì cũng thôi đi, sau ngày kết hôn liền trở lại giành gia sản, còn đuổi tôi đi. . . . . .”

Bà vừa khóc vừa nói: ”Đây đều là mẹ của nó vất vả kiếm được, nhưng hơn mười năm này là do tôi khổ cực lo liệu giữa hai bên nhà và công ty mới giữ được gia nghiệp này. . . . . .”

Giang Gia Kiệt hận đến cắn răng nghiến lợi, chỉ vào mặt của Giang Dĩ Mạch mắng to: “Mày cút đi cho tao, nơi này tất cả đều là của nhà chúng tao, là mẹ tao khổ cực kiếm tiền tạo dựng gia nghiệp, lúc nào thì biến thành của mày chứ? Mày cút ra khỏi nhà của chúng tao!”

“Gia Kiệt!” Giang Triển Bằng quát lớn một tiếng: “Không được đối với chị của con không lễ phép như vậy!”

“Cô ta không phải là chị của con, con chỉ có một người chị thôi.” Giang Gia Kiệt tức giận phản bác.

Giang Triển Bằng cũng tức giận, giơ tay lên muốn đánh con trai một cái tát, nhưng Thiệu Thiến khóc lóc bảo vệ con trai ở sau lưng: “Ông xã, ông đánh con trai chúng ta làm cái gì? Đây là do Mạch Mạch muốn đuổi chúng ta đi mà!”

Giang Gia Kiệt cũng che chở mẹ của mình: “Mẹ, chúng ta không phải đi, người phải đi chính là Giang Dĩ Mạch, công ty nhà họ Giang là do mẹ vất vả quản lý, tại sao lại cho cô ta?”

Giang Dĩ Mạch nói: “Dựa vào việc mẹ tôi đã để lại di chúc!”