Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 162: Vì em anh có làm gì cũng đáng giá




Bốn năm sau.

***

Rõ ràng là định mượn bầu không khí ấm áp dễ chịu ở bên ngoài để chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ lâu đến như vậy, lâu đến nổi có thể mơ được cả một giấc mơ dài, cứ y như thật vậy.

Cho đến khi mơ màng tỉnh dậy đã thấy cổng trường A nằm đối diện một con đường rộng gần bằng sân bóng nhỏ, nhánh cây sum xuê nặng nề rũ xuống che cả một khoảng đường lớn, một chiếc xe buýt chạy đến dừng lại ở dưới bóng cây.

Kỷ Hằng nhìn ra ngoài đường, tóc rơi ở trên trán dính đầy mồ hôi.

Anh rất gấp, trong tin nhắn Lan Khê nói cô ấy đã lên xe buýt rồi sẽ lập tức tới đây ngay, nhưng mà anh còn phải đi với giáo viên hướng dẫn đến khoa kỹ thuật để lấy tài liệu, nên không biết có đón cô kịp không nữa.

Lúc qua đường, giáo viên hướng dẫn không ngừng nói chuyện với anh, khóe môi của Hỷ Hằng cong lên cười khiêm tốn sáng như ngọc đầy mị hoặc, làm chúng sinh điên đảo, tay lại không ngừng bấm điện thoại gởi tin nhắn cho Lan Khê

"Lan Khê, anh tới ngay em chờ anh một chút. . . . . ."

Tin nhắn còn chưa viết xong, thì chiếc xe buýt ở phía trước đã nổ máy chạy đi.

Tram dừng xe trở nên ồn ào hẳn lên, các vị phụ huynh cũng tới đây, đi xung quanh vừa tìm vừa hỏi chỗ đón tân sinh viên ở đâu, một bóng dáng mảnh khảnh bước xuống, xách theo một túi hành lý lớn, nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh.

Xung quanh ồn ào không ngừng chui vào lỗ tai làm cho người ta muốn phát điên, vậy mà cô lại giống như không hề nghe thấy, ánh mắt nhìn lướt qua cổng trường đại học A rộng lớn, thu hồi ánh mắt lại, rồi liếc nhìn về phía Kỷ Hằng đang đứng cầm điện thoại ở bên kia đường.

Kỷ Hằng cứng người.

Lan Khê cũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh, dường như đã trải qua mấy kiếp, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào sáng ngời, cách một con đường lớn tiếng nói: "Xin chào học trưởng."

Một hồi sau, Kỷ Hằng mới phản ứng được.

Anh quay đầu đi, bị cô chọc cho bật cười, một sự chua xót mãnh liệt chạy lên chóp mũi, hốc mắt ươn ướt.

Mùa hè ở thành phố A, thật sự quá khác nhau.

Đang mơ màng thì dường như có vật gì đó đột nhiên lôi anh một cái để cho anh thoát khỏi mơ màng trở về với thực tế, Kỷ Hằng giật mình một cái nhanh chóng bừng tỉnh, những cơn gió mát lạnh không ngừng thổi vào tay anh, uể oải và mệt mỏi từ từ kéo tới.

. . . . . .

Thoáng một cái đã qua bốn năm.

***

Kỷ Hằng rũ mắt xuống, xoa xoa mi tâm, ánh mắt trong veo ngước lên nhìn thời gian chỉ còn không tới mười lăm phút nữa, thế nhưng anh không thể đợi được nữa

Cầm lấy tập hồ sơ, đóng cửa phòng lại, anh đi ra khỏi cửa.

Xuyên qua con đường lớn bước vào công ty, người ở bên trong cũng vừa mới ngủ trưa dậy đang bưng cái ly đi rót nước, đi thoáng qua anh, liền cất giọng lanh lảnh nói.

"Tổng giám!"

"Xin Chào Tổng giám!"

Kỷ Hằng cười nhạt, gật đầu, đi thẳng một đường đến bộ phận quản lý nhân sự, gõ cửa hai rồi nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

"Lần trước tôi có giới thiệu một người với cô, cô đã xem qua tài liệu chưa? Chiều nay tôi sẽ đón cô ấy đến đây nhận việc." Kỷ Hằng nói.

Quản Lý bộ phận nhân sự nuốt một ngụm cà phê, cầm lý lịch lên lướt sơ qua, nhìn người xinh đẹp dịu dàng ở trong tấm hình, không thể nào dời mắt đi được, chậm rãi nói: "Mộ Lan Khê, bề ngoài cũng không tệ " tiếp theo “phạch” một cái ném sơ yếu lý lịch lên trên bàn, "Bất quá bộ phận kế hoạch của các cậu đều nhìn mặt mà phán định người đó có đủ tư cách không hay sao? Còn muốn dựa vào quan hệ nữa à?"

Lông mày Kỷ Hằng nhăn lại, rõ ràng nghe ra ý tứ muốn gây khó dễ.

Nở ra một nụ cười nhạt làm điên đảo chúng sinh, mị hoặc mà tự nhiên, anh nhẹ giọng nói: "Vậy cô nói thử xem, cô ấy có chỗ nào không phù hợp?"

"Chỗ nào?" Quản lý bộ phận nhân sự nhăn mày, cầm sơ yếu lý lịch của cô lên nói, "Đừng có nói với tôi là cậu chưa xem qua, vị tiểu sư muội của cậu, nghe nói trong kỳ thi tốt nghiệp trung học thiếu chút nữa là cô ta bị hủy kết quả thi và bị cấm thi ba năm vì gian lận, cậu có biết bộ phận kế hoạch xem trọng nhất là cái gì không? Trung thực, kiên định, nhân phẩm đều phải vượt qua kiểm tra, nếu kế hoạch mà làm nữa ương nữa dở thì không phải chỉ liên lụy đến đến một người, hơn nữa không phải sẽ tạo cơ hội cho đối thủ ăn cắp ý tưởng sao!" “Phạch” âm thanh giòn vang vang lên, tài liệu lại bị ném lên trên bàn, "Người như vậy, cậu nghĩ công ty sẽ nhận sao? Kỷ Hằng, cậu là lá bài chủ chốt của bộ phận kế hoạch, tôi cho cậu đãi ngộ đặc biệt, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà tất cả chó và mèo đều có đãi ngộ đặc biệt sao? !"

Trên trán Kỷ Hằng nổi đầy gân xanh, con mắt sắc trầm tĩnh như nước.

Quả đấm vừa siết chặt lại thả lỏng ra, anh chậm rãi nói: "Tôi nhớ là trên hồ sơ không hề ghi những việc này, ông là nghe ai nói vậy?"

Sắc mặt của quản lý bộ phận nhân sự trở nên khó coi , lắc đầu không trả lời.

Anh vốn cũng không hiểu thị phi, lười phải tranh luận, nhưng chỉ vì cô mà vừa rồi anh đã làm như vậy, không biết từ lúc nào mà anh đã trở thành thế này, có thể chèn ép người ta, có một số việc, vốn tưởng mình sẽ không làm được, nhưng nếu là vì cô, thì làm gì cũng đáng giá.

. . . . . .

Trong ga ra ở tầng hầm ánh sáng rất yếu ớt, Lan Khê không tìm được chỗ đậu xe, một hồi lâu sau mới thấy được một chỗ, lại phát hiện có một chiếc xe dừng sát ở vị trí bên cạnh bên, không chịu chạy vào.

Đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, đầu ngón tay vừa định nhấn kèn nhắc nhở anh ta đừng có cản đường, có thể chạy tiếp mà lại dừng lại ——

Bên trong chiếc xe kia, không ngừng truyền ra tiếng kẽo kẹt, tiếng va chạm, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ cùng nụ cười kiều mỹ.

Lan Khê ngớ ngẩn, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn sang, quả nhiên thấy được một người đàn ông cả người đầy đổ mồ hôi và cái eo ếch không ngừng lên xuống. . . . . .

Cô "Á!" một tiếng rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên.

Hàng mi dài run lên, cô thuần thục quay đầu xe, lái xe vào, chiếc xe bên cạnh đang trong lúc kịch chiến, bị chiếm mất chỗ để xe, tức bốc khói, nhảy xuống xe.

Nhanh chóng khóa xe, Lan Khê xoay người lại suýt nữa đụng vào người khác, định thần nhìn lại, chủ nhân của chiếc xe đó đã đi xuống.

Ánh sáng chồng chất lên nhau, vừa đúng lúc đụng thẳng vào người đó, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng sắc bén, anh ta lạnh lùng cười, không có chút nhiệt độ nào, áo sơ mi mà đen được mở tung vài nút, trên bộ ngực tinh tráng còn đầy mồ hôi.

Vóc dáng to lớn cao 1m8 đang dựa vào cửa xe, môi mỏng lười biếng mở ra: " Cô nhanh thật đấy, cô có biết đó là chỗ đậu xe của tôi không hả?"

Lan Khê cầm cái chìa khóa trong tay, phát ra âm thanh trong trẻo, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta một cái, tiếp theo đi vòng qua anh ta.

Người đàn ông cau mày, con mắt sắc phát ra ý lạnh, ngữ điệu vẫn lười biếng như củ: "Cô điếc hả? Không nghe thấy tôi nói gì sao?"

Lan Khê dừng bước.

Cô uyển chuyển xoay người lại, nhìn anh ta hai giây, giọng nói mát lạnh phát ra từ đôi môi đỏ tươi: "Anh cũng rất nhanh mà, còn chưa tới một phút đã xong chuyện, rất có hiệu suất, hãy tiếp tục giữ vững!"

Lời nói đích thị mang đầy gai nhọn, khiến lông mày của người đàn ông chau lại.

Một phút? Cô ta lại còn dám nói anh chỉ cần một phút đã làm xong chuyện? ! !

Cả người anh tản ra sát khí lạnh lẻo,cô gái giơ cánh tay êm ái ra ngoài cửa sổ xe níu anh ta lại, thế nhưng anh ta lại xấu tính vung tay hất bàn tay của cô gái ra, đôi chân dài chỉ bước một bước đã nhảy tới trước mặt Lan Khê, lạnh lùng nói: "Cô chiếm chỗ để xe của tôi, còn không xin lỗi?"

Lan Khê ngẩng đầu nhìn anh ta, tư thế hơi mệt mỏi.

Hàng mi dài rũ xuống, không hiểu tại sao lại nhớ tới một người người có cao bằng không thậm chí còn cao hơn nữa anh ta, nhưng mỗi lần nói chuyện với anh cô không hề cảm thấy mệt mỏi, anh luôn cúi đầu nghiêm túc nghe cô nói, từng câu từng chữ đều nhớ rất rõ ràng.

"Xin lỗi" Cô ngước mắt lên, dịu dàng nói, "Trên đất không hề viết tên của anh, cho nên tôi không biết, thật xin lỗi."

Rõ ràng là đang nói xin lỗi, nhưng không biết tại sao anh lại cảm thấy nó chói tai như vậy.

—— Cô ta là một con nhím sao?

Anh lạnh lùng đưa tay bắt lấy bả vai của cô, hai mắt Lan Khê run lên, lùi một bước, khủy tay nhẹ nhàng tách khỏi thân thể, trong mắt đầy vẻ đề phòng và sát khí.