Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 182




Tại sao không chào mà đi?

Toàn thân Lan Khê kịch liệt run rẩy, muốn mở mắt ra nhưng lại cảm thấy được hơi thở của anh đang rất gần môi của cô, ở trong tình thế nguy hiểm như thế này mà chóp mắt một cái chắc chắn sẽ bị anh hôn rồi nuốt vào bụng luôn, đôi tay nhỏ bé dính đầy nước lạnh chống đỡ trên lồng ngực của anh, nhẹ nhàng cau mày: "Anh đừng có làm vậy. . . . . . Người của công ty vẫn còn ở bên trong. . . . . .".

Mộ Yến Thần lạnh lùng trằn trọc trên đôi môi của cô, dùng sức rất mạnh, chặn lời nói của cô lại.

"Nói nguyên nhân tại sao thì anh sẽ thả em ra." Anh lạnh nhạt nỉ non.

Lan Khê gấp gáp, cau mày, mang theo một tia nức nỡ nói: "Tôi không muốn phải ở cùng một chỗ với anh. . . . . ."

Lời nói bị ngăn lại, cặp mắt của Mộ Yến Thần thoáng chốc trở nên lạnh như băng, cạy mở môi của cô ra chặn lại những lời cự tuyệt của cô.

Đáng chết.

Anh làm sao có thể để mặc cho cô nói những lời này ra khỏi miệng? !

Ở hành lang khác, Kiều Khải Dương đang đi lại phía này thì đột nhiên dừng lại! Anh ta vô cùng lo lắng nhìn một vòng trước cửa toilet nhưng không thấy ai, lúc đang định rời đi thì bóng dáng chói mắt của hai người rơi vào tầm mắt, làm cho máu nóng trong người anh không khỏi sôi sục khi thấy một màn trình diễn kia, không có nửa điểm ly kỳ.

Đầu óc Kiều Khải Dương trong thoáng chốc như bị sét đánh trúng.

—— Anh đang nhìn thấy cái gì đây?

Anh khẳng định hai mắt của mình không có vấn đề, người đàn ông mới vừa tới kia, người đàn ông được xưng là anh cùng cha khác mẹ với cô, ngay lúc này đang cưỡng chế ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài mị hoặc vùi sâu vào vào tóc cô, lạnh lùng hôn cô, dưới đèn mờ ảo có thể thấy được nước mắt mơ hồ bên khóe mắt của cô, vừa giống như đang thống khổ giãy giụa vậy, vừa giống như đang triền miên.

"Hai người đang làm cái gì vậy hả?" Giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng cười nhạt vang lên, đầu óc của Kiều Khải Dương chưa kịp phản ứng gì , thì miệng đã thốt ra câu hỏi.

Lan Khê nhất thời giống như bị điện giật, kịch liệt run rẩy, cô nén nước mắt mà mở to hai mắt ra!

Bóng dáng anh tuấn bất phàm của Mộ Yến Thần vẫn không hề nhúc nhích, ôm chặt cô hơn, ánh mắt sâu sắc giống như mặt hồ không chút gợn sóng.

Cả người tản ra khí lạnh, Mộ Yến Thần lấy tay giữ chặt cô trong ngực an ủi, rồi mới ngước mắt lên nhìn về người vừa tới.

"Là tôi nhìn lầm hay nghe lầm?" Cả người Kiều Khải Dương phát run, đỡ tường cười lạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh trong ngực anh ta, "Hai người không phải là anh em sao? Mộ Lan Khê, em gạt anh sao?"

Lan Khê đứng không vững, nếu như không phải Mộ Yến Thần đang ôm cô, chỉ sợ cô đã sớm ngã xuống đất.

Mộ Yến Thần nhìn anh ta một hồi lâu, cúi đầu nhẹ giọng hỏi Lan Khê: "Đồng nghiệp của em?"

"Không chỉ là đồng nghiệp! !"

Kiều Khải Dương nghiến răng cắt lời, trong con ngươi thoáng qua một tia máu.

Anh ta gầm nhẹ cắn răn nói từng chữ, trên gương mặt tuấn tú trắng bệt nỗi đầy gân xanh làm cho người ta không khỏi giật mình!

Mộ Yến Thần ngước mắt, lại nhìn anh ta một hồi lâu.

"Là đồng nghiệp đang theo đuổi em?" Giọng lạnh bạc, ánh mắt lấp lánh, giọng từ tính chậm rãi hỏi.

". . . . . . !" Khuôn mặt của Kiều Khải Dương tái nhợt rồi trong thoáng chốc kìm nén đến mức đỏ bừng lên!

Ánh mắt của anh ta nóng rực, để lộ tình yêu khiến người ta hít thở không thông của anh ra!

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi” môi mỏng tràn ra một câu nói, hai mắt Kiều Khải Dương đầy tia máu gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Yến Thần. “Hai người đang làm cái gì…”

“Cậu xem không hiểu hả?” Anh lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.

Lan khê có thể nghe được mùi thuốc sung trong đoạn đối thoại đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, cô không nhịn được đưa tay mềm mại níu chặt y phục của anh: “Mộ Yến Thần --”

cô không muốn tất cả mọi người đều biết.

cô không muốn bọn họ biết mối quan hệ dơ bẩn của cô !!

Tiếng gọi này làm cho Mộ Yến Thần có chút mềm lòng, sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng dần dần tản đi.

Cánh tay to lớn trở về ôm ấp cô, cúi đầy nhẹ nhàng mè nheo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Ừ, chúng ta trở về rồi nói. Nhưng lần sau đừng để anh thấy em uông nhiều như vậy….. về sau không được uống rượi nữa, biết không?”

Trong lòng Lan Khê kịch liệt rung động!

cô gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Kiều Khải Dương cũng đã sớm không chịu nổi, đấm vào tường một cái.

Cái con mẹ nó đấy là cái quái gì vậy?!!

Khí lạnh trong lòng Mộ Yến Thần cứ như tản băng không chịu tan đi, vẫn ôm người con gái mềm mại trong ngực như cũ, cả người tỏa ra sự đề phòng, mặc dù trong long anh đã sớm biết khối ngọc thô chưa mài dũa này trải qua theo từng năm tháng chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít người, nhưng khi đối thủ đứng trước mặt anh cạnh tranh cô, cái loại cảm giác này, thật sự rất khó chịu.

Ở trong long anh, cô không khỏi đau khổ, vậy ở trong lòng người khác thì?

cô sẽ vui hơn sao?

Suy nghĩ này khiến anh ôm chặt cô hơn, chặt đến mức làm cho cô đau, cả người tỏa ra khí thế bá đạo, có thể làm cho người ta đông cứng lại được!

Vỗ vỗ cái ót của cô, Mộ Yến Thần ôm cô ra khỏi Tây Uyển

Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Khải Dương trở nên vô cùng khó coi!

một phục vụ đang đẩy xe thức ăn vào phòng, lúc đi qua chỗ này liền cảm thấy lúng túng, bởi vì Kiều Khải Dương chắn đường, cô nhỏ giọng lễ phép nói: “Tiên sinh, có thể tránh qua một chút được không… Á!!”

Tiếng hét chợt vang lên, kèm theo đó là tiếng xe thức ăn đổ ầm ầm xuống đất!

Sắc mặt Kiều KHải Dương xanh mét, đá chiếc xe thức ăn làm cho nó ngã xuống đất!

Tức…….

một cơn lửa giận không tên từ trong lòng trào ra, anh không dám suy đoán mối quan hệ của hai người đó, lại không dám đoán xem trốt cuộc trong lòng Lan khê nghĩ như thế nào, nhưng vừa rồi – lúc cô đang ở trong ngực người đàn ông đó, anh có thể nhìn thấy được câu đầu tiên anh ta nói làm cho cô cảm động, cô lạnh lungd, lãnh đạm, thậm chí có khuynh hướng hơi bạo kuwcj nhưng khi ở trước mặt người đàn ông đó thì hoàn toàn sụp đổ!

Anh em …. Ha, thật hiến thấy, lớn đến từng này, anh chưa từng gặp qua an hem nào mà lại “Tốt” với nhau đến như vậy !!!

Gió đêm lành lạnh, thổi qua làm cho ý thức tỉnh táo lại.

Lan Khê nhẹ nhàng dựa vào ghế lái phụ, cảm thấy một chút lạnh, mở mắt nhìn đến đường bên ngoài xửa xe, bầu trời đêm đầy sao sán, cô theo bản năng đóng cửa xe lại, gió ngừng thổi vào, không khí tự nhiên cũng trở nên cứng ngắc.

“Anh dẫ tôi đi đâu?” cô mở miệng ra nói mới biết được giọng nói của mình trở nên khan như thế.

“Công việc của em thường xuyên đi xã giao như thế này?” Mộ Yến Thần hỏi.

Lan Khê ngẩn người ra, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “không phải xã giao, là ăn mừng.”

nói đến hai chữ ăn mừng, chính cô cũng cảm thấy thật chân chọc.

Mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại, cô nhắm mắt, đột nhiên không hiểu tại sao dù đã đủ trưởng thành bước vào xã hội, có thể cố gắng dựa vào hai tay của mình để tựu nuôi sống chính minhg, hoàn toàn độc lập rồi, nhưng vẫn thoát không khỏi sự tác động của Mộ Yến Thần đối với cuộc sóng của cô?

“Tôi biết rồi.” Lan Khê buông hàm rang đang cắn môi đỏ mộng của mình, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, khan khan nói, “Chắc trước khi anh về nước đã biết được tin tôi làm ở trong công ty quảng cáo, anh nhất định biết.”

Cho nên, mới đem cành ô liu đến công ty của cô.

Cho nên, mới có thể một người mới vào công ty không hiểu chuyện như cô nhận một bản hợp đồng lớn như vậy.

Mi tâm càng nhíu chắt lại, cô khẽ thông khổ thì thầm: “thì ra là anh không muốn buông tha tôi…….”

Chuyện này từ khi mới bắt đầu chỉ có một một cục.

Mộ Yến Thần dùng sức nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu sắc lạnh lùng, sau đó lại mềm mại, tràn đầy nhu tình. Cho cô biết cũng không có gì xấu.

Bóng dáng nhỏ xinh bật dậy, hai tay Lan Khê chống xuống ghế, cắn môi, nghiêng đầu qua nhìn anh: "Tại sao anh không ở nước ngoài mà tìm một cô gái nào đó để nói chuyện yêu đương cho tử tế đi, mấy năm rồi mà anh vẫn không chịu kết hôn sao? Mộ Yến Thần, năm nay anh cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, anh rất già rồi."

Mộ Yến Thần lẳng lặng nghe cô nói chuyện, tâm tình không có chút gợn sóng, xuyên qua kính chiếu hậu nhàn nhạt nhìn cô một cái.

"Em hy vọng anh như vậy sao?" Gương mặt tuấn tú của anh khẽ trắng bệch, lạnh nhạt hỏi một câu.

"Anh vốn nên như vậy." Lan Khê nói nhỏ, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ cho mình cô nghe thấy.

Mộ Yến Thần cười lạnh.

Đã tới nơi cần đến, anh lái xe chậm lại rồi dừng xe: "Xuống xe, chúng ta đến nơi rồi."

Đến nơi?

Lan Khê hơi nhức đầu, mờ mịt ngước mắt lên nhìn tòa nhà trước mặt, nhớ ra đây chính là nơi mà lần trước anh dẫn cô đến, chính là khách sạn Hoàng Gia, trước đó anh không chút lưu tình mà giáo huấn cô, vừa đấm vừa xoa để cho cô khuất phục dưới sự uy nghiêm của anh.

Trong lòng có một chút bài xích, cô nhẹ nhàng cau mày: "Tôi không đi."

Mộ Yến Thần đã mở cửa xe ra chuẩn bị dắt cô xuống, nhưng lại bị cự tuyệt, ánh mắt lạnh lùng của anh liền hạ xuống nhìn cô.

"Không đi?" Anh lặp lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê quay đi không thèm nhìn anh, dùng hành động để tỏ thái độ bài xích.

Mộ Yến Thần gật đầu một cái, con mắt sắc thâm thúy như biển, trực tiếp cúi người cởi dây an toàn của cô ra, hai tay ôm lấy cô, từ ngoài nhìn vào thì thấy anh dùng sức rất nhẹ nhưng thực chất là rất bá đạo: "Em thích ở trong xe cũng được. . . . . ."

Nói xong anh liền cúi đầu, nhanh chóng hôn lên cái cổ nóng bỏng của cô.

". . . . . ." Lan Khê lập tức khó thở, không thể động đậy.

Ánh mắt của cô dần trở nên mê ly, phần da thịt bị anh hôn liền trở nên tê dại, trong nháy mắt nhớ tới cảnh triền miên ở trong xe cùng với anh, mặc dù ý thức của cô muốn kháng cự, nhưng vẫn nhanh chóng bị anh nuốt hết lý trí.

Cổ thật là nhột, cô không chịu nổi được nữa.

"Mộ Yến Thần. . . . . ." Cô run giọng gọi, khóe mắt ẩm ướt, trong suốt.

Vết hôn đỏ tươi lại bị một vết hôn khác phủ lên, cô kịch liệt run rẩy, dục vọng lại bắt đầu nổi lên, ngửa đầu lên để cho anh hôn sâu hơn nữa, cô sắp bật khóc, muốn ôm lấy anh, nhưng hai tay lại bị anh kìm chặt lại.

"Muốn anh tiếp tục sao?" Anh dùng hơi thở nóng bỏng để hỏi cô.

Lan Khê nhắm mắt không ra lời, lông mi run rẩy kịch liệt .

Trong lòng Mộ Yến Thần cũng bắt đầu trầm luân theo, mùi thơm ngát quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi, cau mày, biết mình không chịu được nữa, liền dùng sức kéo cô từ chỗ ngồi lên, nắm lấy hông cô ôm vào trong ngực, một tay kéo cửa xe "Rầm!"một tiếng đóng lại.

Nụ hôn nóng bỏng lại được tiếp tục dưới bầu trời đêm.

hai người họ đang đắm chìm trong không khí đó nên hoàn toàn không để ý thấy ở cách đó không xa, trước cửa một cửa hàng tiện lợi 24h, một bóng dáng cao lớn từ bên trong đi ra, trong tay đang cằm một túi thực phẩm, là thói quen mấy năm nay nên khó bỏ được. Đèn đường rất sáng, cho nên cảnh tượng phía trước càng thêm rõ ràng, anh thở ra một hơi để xua tan hết mệt mỏi, lúc ngước mắt lên thì nhìn thấy cảnh kích tình ở phía trước.

Mà nhân vật chính trong đó, lại làm cho anh hoảng sợ, đồ ở trong tay "Bốp!" một tiếng rớt xuống đất.

Kỷ Hằng đứng hình tại chỗ, sắc mặt dần dần xanh mét.

. . . . . .

Một cổ chua xót tràn ra trong cơ thể của cô, đến lúc này Lan suối mới hoàn toàn phản ứng kịp.

Cô rên lên. Ngâm nga một tiếng, ngửa đầu, đường cong xinh đẹp lộ rõ ra trước mắt.

Thiếu nữ và phụ nữ quả thật khác nhau, tuy vẫn là gương mặt xinh đẹp đó, nhưng nhiều năm trôi qua, phong tình ở trong ánh mắt cũng trở nên khác đi. Cô non nớt, trẻ trung, biểu hiện rất đơn thuần, nên rất nhanh sẽ chuyển thành mê mang, ngượng ngùng, rồi trở nên thanh tỉnh bài xích rồi mị hoặc trầm luân trong đó, Mộ Yến Thần bị một màn kích thích này làm cho cả người run rẩy.

Anh rất muốn chiếm lấy cô, vì vậy mà trên lưng rịn đầy mồ hôi .

Hai cánh tay mềm mại của Lan Khê quấn lấy cổ anh, quấn rất chặt, như muốn hòa vào làm một với anh.

Mồ hôi đầm đìa, đã sớm không còn biết trời đất gì nữa.

*******

Sáng sớm hôm sau.

Mộ Yến Thần ôm chặt cô cả đêm, cho dù một tiếng than nhẹ của cô cũng đủ làm cho anh choàng tỉnh, anh sợ khi mở mắt ra sẽ không thấy cô đâu nữa, lăn qua lộn lại giày vò cả đêm, nhưng anh vẫn cảm thấy mình ngủ rất ngon giấc.

thật may là do tối hôm qua điên cuồng suốt một đêm nên cô ngủ rất sâu.

Mộ Yến Thần mở mắt, nhẹ nhàng lật người cô lại, để khuôn mặt cô đối diện với mình, khuôn mặt vẫn khéo léo xinh đẹp như xưa, cái cảm giác khi thức dậy thấy cô ở trong lòng mình vẫn như xưa.

Đầy đặn, ấm áp, giống như có cả thế giới vậy.

Giống như dốc hết cả đời chỉ để đổi lấy khoảnh khắc ấm áp này mà thôi.

Chỉ tiếc, điện thoại di động mới sáng sớm đã bắt đầu reo lên, làm cho anh không khỏi phiền toái ở trong lòng.

Mộ Yến Thần khẽ cau mày, không thèm để ý tới, ôm chặt người trong ngực, hôn vào đôi môi bị anh làm sưng đỏ vào tối hôm qua, giống như một người bị đói khát hành hạ lâu ngày nên lúc này trở nên vô cùng quyến luyến từng phút từng giây, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo lên réo rắc.

không có cách nào khác, anh chỉ có thể hôn nhẹ một cái, dùng ga giường che kín cô lại, rồi bước xuống giường.

Tùy ý mặc một cái áo choàng tắm, mở điện thoại di động lên nghe.

"Cậu rảnh rỗi lắm hả, mới sáng sớm gọi điện làm gì?" Thấy số của Nhiếp Minh Hiên gọi tới, ngữ điệu của Mộ Yến Thần liền trở nên lạnh lùng không chút hòa khí.

"Sáng sớm?" Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra, nhìn ra bên ngoài, "Bình thường vào giờ này cậu đã rời khỏi giường đi làm từ sớm rồi ấy chứ, là mình nghe nhầm hả? Người cuồng công việc như cậu chẳng lẽ bị mình đánh thức sao?"

"Chuyện gì." Mộ Yến Thần đóng cửa lại, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

"Chuyện cậu dặn mình hôm trước, mình đã làm xong rồi." Nhiếp Minh Hiên nghiêm túc nói, "Trường đại học ở thành phố C cũng không nổi tiếng cho lắm, muốn giữ lại cũng không khó, cậu cũng thấy cái cô Kỷ Diêu gì đó thành tích học tập rất ưu tú, còn đang làm cán bộ cấp cao, mình cũng đã đi chào hỏi mấy người bạn học cũ thỏa đáng rồi, chỉ là rất ít khi cậu nhờ người khác làm việc thay mình, cô gái này và cậu có quan hệ gì?"

"không có gì, là bạn của mình." Mộ Yến Thần rót một ly nước.

Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ một chút mới nhớ ra, hình như nhà họ Kỷ cũng có chút quan hệ với nhà họ Mộ.

"Mình chỉ muốn nói cho cậu biết vậy thôi, à đúng rồi." Nhiếp Minh Hiên trở nên nghiêm túc, chậm rãi hỏi, "Cậu đi vội nên mình không kịp hỏi, rốt cuộc cậu và Lan Khê đã xảy ra chuyện gì? Mình biết nguyên nhân cậu trở về nước một phần là vì con bé, nhưng cậu nói với mình câu đó là có ý gì? Cậu nói con bé không phải em gái của cậu?"

Mộ Yến Thần ngồi xuống ghế sofa, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

"Ừ cái quái gì mà ừ?" Nhiếp Minh Hiên siết chặt điện thoại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, "nói rõ ràng ra xem, cậu biết việc đó lúc nào, không phải đã xét nghiệm ADN rồi hay sao?"

Ngón tay thon dài bấm bấm huyệt Thái Dương, giọng nói của Mộ Yến Thần vẫn lạnh lùng như cũ, từ từ đáp: "Đại khái mình biết được vào hai năm trước, cũng có thể xem như là ngoài ý muốn."

"Cậu nói rõ ra xem."

"Hơn hai năm trước trong một lần đi công tác, vô tình gặp tên bác sĩ ngu ngốc ở trong khoa xét nghiệm máu của bệnh viện đó trên máy bay, thằng đó không chú ý đến mình, chăm chú nói chuyện với người bên cạnh, mình còn đang tò mò không biết tại sao một bác sĩ ngu ngốc như nó lại có cơ hội đi du học hai năm, thì ra là do nó được bổ nhiệm lên vị trí trưởng khoa, tạm thời kiêm luôn chức Phó Viện Trưởng."

Nhiếp Minh Hiên khẽ cau mày, giống như là nhớ ra việc gì đó.

"Cho nên...." Anh do dự suy đoán.

"Nó nhắc tới việc hơn một năm trước từng sửa lại báo cáo kết quả xét nghiệm DNA, để đổi lấy cơ hội thăng tiến, tính toán thời gian rất trùng khớp. Có lẽ thằng đó đã từng làm không ít xét nghiệm DNA nhưng cơ hội hiếm duy nhất có như thế này thì làm sao có thể quên được, tỷ như đó là kết quả xét nghiệm của anh em nhà họ Mộ, tỷ như kết quả báo cáo thật sự không phải như vậy thì sao."

Cách một dây điện thoại, mới sáng tinh mơ mà cả người Nhiếp Minh Hiên đầy mồ hôi lạnh.

Anh nghe rất rõ lời Mộ Yến Thần nói.

một phát hiện đáng sợ, nếu đổi lại là anh chắc anh sẽ không chịu nổi.

Giờ nghĩ lại, lúc đầu, cũng bởi vì báo cáo xét nghiệm này, cũng bởi vì tình yêu cấm kỵ này, mà thành phố C lúc ấy đã phải trải qua biết bao nhiêu cơn mưa máu, Nhiếp Minh Hiên anh chinh là người rõ hơn ai hết.

Còn suýt chút nữa làm mất một mạng người.

Khó khăn nuốt nước miếng, Nhiếp Minh Hiên cố kiềm nén tiếp tục hỏi: "Cậu đã hỏi thẳng tên đó chưa?"