Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 197: Sao không nói cho tôi biết sớm!




Trong phòng làm việc to như vậy, trên màn hình màu đen, những đường gấp khúc nhiều màu sắc thay đổi liên tục, cách mấy phút lại đổi mới một lần, không khí trong phòng họp nghiêm trang nghiêm cẩn, khiến thần kinh người ta khẩn trương, cả người đổ mồ hôi lạnh.

William đi đến, cách cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn quyết định chờ thêm một lúc.

Hai mươi phút sau, rốt cuộc cửa phòng họp cũng mở ra, nhóm người tinh anh nối đuôi nhau ra ngoài.

Điện thoại di động rung rung, William bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói ở bên trong: "Đi vào đây."

Trong lòng William run lên, vội vàng đứng dậy đi lướt qua mọi người rồi vào trong.

"Vừa rồi cậu đứng ở bên ngoài lâu như vậy muốn nói cái gì? Có quan trọng hay không?" Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần nhìn chăm chú vào đường cong trong máy vi tính, môi mỏng thản nhiên thốt ra mấy chữ.

Từ khi bắt đầu nhìn thấy William chần chừ ở bên ngoài, do dự nghĩ có nên quấy rầy anh hay không, chắc chắc đây không phải chuyện vặt vãnh.

William dừng lại một chút, vừa nói vừa trì hoãn: "Ngài có nhớ không, lần trước tôi từng nói với ngài chuyện Nhan tiểu thư đã trở về nước?"

Ngay từ lúc anh và Lan Khê cùng trở về thành phố C, William đã từng gọi điện thoại thông báo cho anh, Nhan Mục Nhiễm đã tự mình trở về nước, giao toàn bộ hạng mục bờ biển đang đưa vào hoạt động cho trợ lý, bản thân thì ở lại Trung Quốc làm việc, hành động của cô là làm trái với nội quy làm việc trong công ty, nhưng bộ phận nhân sự lại e ngại quan hệ giữa cô và Mộ Yến Thần nên cũng chưa truy cứu, khi William nói cho anh biết chuyện này chỉ nhận được câu nói thản nhiên của anh: "Tôi với cô ta có quan hệ như thế nào?"

Câu nói này khiến bộ phận nhân sự không còn lời nào để nói, còn William cũng là khá hiểu nguyên nhân trong đó.

Có vài người phụ nữ, giống như Nhan Mục Nhiễm, luôn có bản lĩnh khiến chuyện giả dối không có thật biến thành giống như thật, chuyện mập mờ như vậy bản thân có nói cũng không rõ ràng, không để ý tới càng khiến cô ta phóng túng hơn, tùy ý thêm dầu thêm mỡ.

"Sao thế?" Mộ Yến Thần cũng không để ở trong lòng.

William liếc anh một cái, trái tim hơi căng thẳng: "Mấy ngày nay do quá bận rộn cho nên tôi không để ý đến hành tung cụ thể của cô ấy, nhưng mà buổi sáng trợ lý quản lý hạng mục bờ biển gọi điện thoại tới đây thì tôi mới biết, Nhan tiểu thư lựa chọn công ty Mộ tiểu thư để tiến hành ký hợp đồng hợp tác, hợp đồng đã được định vào buổi trưa ngày hôm nay."

Quả nhiên những câu nói này, đã khiến lông mày Mộ Yến Thần lạnh lùng nhíu lại .

Ngón tay đang gõ chữ trên bàn phím cũng ngừng lại.

"Buổi trưa?" Anh lạnh giọng hỏi.

William gật đầu: "Tôi biết buổi trưa ngài vội vàng đi họp còn chưa có dùng cơm, cho nên buổi trưa ta đã lấy danh nghĩa của ngài để gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư, nói cho cô ấy biết xét duyệt cuối cùng của dự phải bàn giao lên trên để thi hành."

Mộ Yến Thần cười lạnh, khép cặp hồ sơ lại: "Nói như vậy là cô ta đã chạm mặt Lan Khê?"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì là như vậy." William quan sát cẩn thận vẻ mặt của anh nói nhỏ.

"Làm sao cậu không nói cho tôi biết từ sớm." Anh nhẹ giọng phun ra mấy chữ này, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy lạnh lùng như những mảnh băng vụn, đứng dậy đẩy cái ghế ra rồi sải bước đi ra ngoài.

William nghe thấy mấy chữ nhẹ nhàng như không có gì kia, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đi theo Mộ Yến Thần nhiều năm như vậy, chuyện khiến anh sợ rất ít, điều duy nhất khiến anh sợ hãi chính là Mộ Yến Thần nói chuyện với anh lạnh nhạt như vậy.

"Tôi đã phái người đi theo Mộ tiểu thư rồi, nếu như hiện tại ngài muốn tìm được vị trí của cô ấy thì có thể tìm được ngay lập tức." Chịu đựng mồ hôi lạnh trên người, William sải bước đuổi theo anh, vội vàng nói.

"Gửi đến điện thoại di động cho tôi." Mộ Yến Thần đã bước nhanh đi đến trước thang máy, ấn nút trên bàn phím.

"Vâng" William trả lời ngắn gọn.

Ngước mắt lên, thấy Mộ Yến Thần đi vào, thang máy liền chậm rãi đi xuống, William thật sự không nhịn được sự tò mò trong đáy lòng, nhẹ giọng hỏi: "Mộ tổng tôi rất muốn hỏi một chút, tiểu thư Lan Khê, cô ấy không phải là em gái của ngài sao?"

Làm việc cho ông chủ, có thể hỏi ít thì nên hỏi ít, có thể câm thì tuyệt đối không nên nói nhảm.

Nhưng mà William thật sự không nhịn được nữa rồi. Trong bốn năm qua, bên cạnh Mộ Yến Thần có rất ít phụ nữ, nhưng cách thức phục vụ vị Mộ tiểu thư này, lúc nào cũng khiến anh cảm thấy bản thân đang phục vụ bà chủ của mình, thậm chí, so với phục vụ bà chủ còn phải cẩn thận hơn.

Mộ Yến Thần ngước mắt, trước khi thang máy khép lại lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta.

"Cậu chỉ cần nhớ, cô là của tôi là được." Giọng nói lạnh nhạt, sau đó "đinh" được một tiếng, cửa thang máy đóng lại, đi xuống dưới.

Ssắc mặt William khẽ biến thành trắng bệch, đứng đờ ở một chỗ một lúc lâu, mới xoa dịu được cơn rung động này.

***

Nhận được tin nhắn, cho biết vị trí là tuyến xe điện ngầm ở đoạn đường phồn hoa nhất thành phố A.

Cô đi một mình đến đây để làm gì?

Mộ Yến Thần hơi mất kiên nhẫn.

Buổi sáng lúc đi, cô vẫn ngủ rất say, anh không nhẫn tâm đánh thức cô, máy bay của một thương nhân nước ngoài rạng sáng đã đến Trung Quốc, trước buổi trưa lại muốn quay về, nếu như không phải do thời gian quá gấp anh sẽ ở lại với cô.

Mà buổi trưa, khi cô và Nhan Mục Nhiễm gặp nhau, ai biết được đã xảy ra chuyện gì?

Tốc độ lái xe rất nhanh, một cánh tay Mộ Yến Thần Một chống lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài lạnh lùng nhẹ nhàng gõ lên trên mặt kính, trong lòng càng lúc càng phiền não.

Đúng vậy, anh đang sợ.

Sợ dù chỉ là một câu nói không đúng, ai cũng có thể khiến cô bị thương.

. . . . . .

Khi Kiều Khải Dương chạy về công ty, tất cả người của bộ phận lập kế hoạch vẫn bận rộn như trước.

Anh vọt tới vị trí của Lan Khê liền phát hiện tất cả mọi thứ vẫn không hề thay đổi.

Khuôn mặt đen lại khẽ nguyền rủa một tiếng, Kiều Khải Dương vừa ấn số điện thoại của cô vừa muốn tiếp tục đi ra ngoài tìm, lại bị Branda gọi lại, nhíu mày nói: "Cậu tìm Lan Khê sao? Nếu đúng như vậy thì không cần tìm đâu, cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, đã về nhà rồi."

Kiều Khải Dương nhíu mày, cười lạnh: "Cô lấy cái gì để gọi điện thoại? Điện thoại di động của cô cũng đã hết pin tắt máy..."

"Hình như là điện thoại của anh trai cô ấy." Ánh mắt Branda nhìn tài liệu một lần nữa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, "Cậu có ý kiến sao?"

Kiều Khải Dương: "...."

Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác buồn như đưa đám, mất mát, áy náy, cùng nhau xuất hiện, thế nhưng cùng lúc đó, anh lại thấy may mắn, may mà cô không xảy ra chuyện gì.

Hơi mệt mỏi, anh rũ mắt, kéo cái ghế Lan Khê qua rồi ngồi lên trên, nhắm mắt dưỡng thần.

một chuỗi âm thanh giày cao gót, truyền từ xa đến gần,

Kiều Khải Dương không ngẩng đầu lên, ngược lại Tiểu Kha ở trước mặt lại không nhịn được mà nhìn một chút, oa, lại là cô nàng "36D" nổi tiếng của bộ phận quan hệ công chúng.

cô gái mặc bộ quần áo tàn lộ vẻ tức giận, dừng lại trước mặt Kiều Khải Dương, nói giọng nũng nịu: "Tại sao anh lại ngồi ở vị trí của người phu nữ khác?"

Kiều Khải Dương ngước mắt lên, lúc này mới nhìn thấy cô ta.

Mặc kệ, anh tiếp tục nghiêng đầu sang nghỉ ngơi.

cô gái nóng nảy, cầm đồ đạc trên bàn Lan Khê lên khẽ ném lung tung, gào: "không phải anh nói với em là anh đã đá cô ta rồi sao? Tại sao anh còn chạy đến bộ phận lập kế hoạch tìm cô ta?"

Kiều Khải Dương bị quấy nhiễu đến mức không bình tĩnh nổi.

Tâm tình vốn đang hậm hực, anh ngước mắt nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ, giọng nói khàn khàn lạnh lùng: "cô cút ra xa một chút cho tôi. Còn nữa...đừng có động đến đồ đạc trên bàn của cô ấy, bằng không đợi tôi cho cô biết thế nào là đau khổ."

Trong nháy mắt, khuôn mặt của cô gái giận dữ đến đỏ lên!!

Cắn môi, cô nàng 36D kìm nén bộ ngực đang phập phồng kịch liệt, định dùng một tay quét đồ đạc của Lan Khê ở trên bàn xuống đất: "Tại sao anh muốn em đau khổ?! Kiều Khải Dương, anh khốn kiếp... Mới vừa rồi anh còn đi gặp khách hàng cùng cô ta, đừng cho rằng em không biết! Anh nói rõ ràng đi, nói rõ tại sao người phụ nữ bẩn như vậy mà cũng muốn! rõ ràng ngày đó anh đã nói với em anh không muốn gặp lại cô ta, rõ ràng anh đã từng nói như vậy!"

Bị náo loạn như vậy, sắc mặt của Kiều Khải Dương hoàn toàn đen lại.

Cười lạnh, anh sâu xa nói: "cô nhặt lên cho tôi."

Người xung quanh rối rít đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, nhân viên nữ ở bên cạnh Kiều Khải Dương vội vàng đứng lên đến bên cạnh cô gái khuyên lơn bảo cô ấy đừng kích động, khiến Kiều Khải Dương tức giận cũng không phải là chuyện đơn giản.

"không phải cô muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao? Vậy tôi nói cho cô biết..." Kiều Khải Dương tiếp tục trầm giọng nói. "Từ trước tới giờ, có lúc nào Kiều Khải Dương tôi đây theo đuổi phụ nữ mà không đến tay không. Mộ Lan Khê, cô ấy là người đầu tiên, tôi không cam lòng cũng không được sao? Tôi thích bị cô ấy coi thường cũng không được à?"

Tay anh nâng lên chĩa vào ngực, trong mắt kìm nén cơn đau đớn, giọng nói khàn khàn: "Ngày đó, khi tôi tới tìm cô thì chỗ này không thoải mái, cho nên mấy câu nói khốn kiếp đó cô cũng đừng cho là đúng, hơn nữa tôi chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, cô cũng đừng cho rằng ngồi trên xe của tôi một lần là có thể trở thành Kiều thiếu phu nhân, cô nằm mơ thì mới có thể như vậy!"

cô gái bị làm cho nhục nhã trước mặt tất cả mọi người, không kìm chế nổi, che miệng khóc òa lên.

Kiều Khải Dương giật nhẹ cà vạt, cười lạnh, lẩm bẩm: "..... Ngày đó tôi cũng thật là khốn kiếp."

Lúc cho người phụ nữ này ra khỏi công ty, thì thấy Mộ Yến Thần đang dựa vào bên cạnh xe đợi cô, trong lòng không biết tại sao lại lỗ mãng xông lên nói những lời đó với Mộ Yến Thần, rốt cuộc anh làm sao vậy? Chẳng lẽ còn không biết cô duy trì tình cảm như vậy đã đủ khổ? Anh còn thêm dầu, thêm dấm vào làm gì cơ chứ?

Khoát khoát tay để mấy người đang vây xem tản ra, Kiều Khải Dương sa sút tinh thần, mười ngón tay đan vào nhau chống lên trán, trong lòng ê ẩm mà nghĩ ngợi, Lan Khê, thật xin lỗi.

thật xin lỗi, coi như đầu óc anh bị hôn mê, coi như là lỗi của anh, có được không?

.............

Cửa xoát vé của tàu điện ngầm nhanh chóng hiện ra ngay trước mặt, mang theo cơn gió mạnh.

Lan Khê kinh ngạc không nhìn xem đây là trạm nào, đợi đến khi cửa tàu điện ngầm mở ra cô liền đi vào trong, không khí lạnh lẽo đánh tới, khi cô chưa kịp phản ứng đã bị người ta kéo cổ tay, một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo cô ra rồi kéo cô vào trong ngực!

cô ngỡ ngàng, mờ mịt nhìn về phía người đó, ánh mắt từ sợ hãi trở nên kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành nghi ngờ.

"Anh..."

cô nói không ra lời, một hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình: ".......Mộ Yến Thần, sao anh lại ở đây?"

Hết chương 197