Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 1




Phương Lê khom lưng dùng nước lạnh rửa mặt, để bảo trì bản thân thanh tỉnh, cậu một bên hít sâu, một bên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ở trong gương, khuôn mặt láng mịn không có vết sẹo, không bị hủy dung, vậy là cậu đã trọng sinh sao? Không phải đang nằm mơ đâu đúng không?

Phương Lê đứng thẳng người lại mà nhìn thoáng qua phòng tắm nhỏ hẹp xong lại xoay người đi ra ngoài, nhìn cái giường đơn cùng với tủ quần áo nhỏ, cả cái phòng cũng không có được một cái bàn, Phương Lê vừa muốn khóc vừa muốn cười, thật sự.... Cậu đã trọng sinh.

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Phương Lê hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng sau đó mới xoay người đi ra mở cửa.

Phương Lê mở cửa ra, Từ Nguyệt San đã đứng bên ngoài bộ dạng tức giận quát thẳng vào mặt cậu.

"Mấy giờ rồi mà mày vẫn còn ngủ??? Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày mày chỉ biết ngủ! Nghỉ học về chỉ biết nằm trên giường cái gì cũng không làm, hôm nay Văn Hi trở về, trong nhà bận tối mặt mà mày không biết xuống phụ. Mày nhanh mà đi xuống, nghe không!!!"

Từ Nguyệt San rống xong, liền dùng ánh mắt ghét bỏ trừng Phương Lê một cái, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Phương Lê mặt vô biểu tình đóng cửa phòng lại, xoay người vào phòng tắm rửa mặt đánh răng thay quần áo. Cậu không có rảnh mà đi xuống phụ mấy người đó, mấy người trong cái nhà này xài tiền của ba mẹ cậu còn khinh thường cậu, đối xử với cậu không thua kém người ở.

Quả thật người quá yếu mềm luôn bị người khác coi thường và khinh rẻ, chỉ có chính bản thân mình cường hãn mới không bị ăn hiếp. Kiếp trước cậu nhận ra điều đó quá muộn nên mới rơi vào kết cục thê thảm...

Phương Lê mười bốn tuổi thì ba mẹ qua đời, cậu chuyển đến ở cùng ông bà ngoại, cũng chính là nơi này, vào đại học thì cậu trọ ở trường, được mấy ngày nghỉ cậu trở về đây lấy sinh hoạt phí.

Từ Nguyệt San là mợ của Phương Lê, khi ba mẹ cậu vừa qua đời thì bà ta cũng làm khó dễ cậu đủ điều, ai không biết còn nghĩ chính bà ta bỏ tiền túi nuôi cậu ăn học mới khó chịu như vậy. Nhưng thật ra nhà của Phương Lê rất có tiền, sau khi ba mẹ qua đời tài sản của cậu đều do ông ngoại bảo quản, hiện giờ đang nằm trong tay hai vợ chồng cậu mợ.

Hai vợ chồng Từ Nguyệt San cơ bản là không muốn đem tiền đưa Phương Lê, tiền sinh hoạt cùng học phí đưa cho cậu không khác gì bố thí. Mà khi Phương Lê lên đại học thì họ chỉ đưa tiền học phí mà bộ dáng còn khó ở.

Phương Lê rửa mặt thay quần áo xong, thì lấy cái ba lô trong tủ, sau đó lấy chìa khoá mở ra hai cánh cửa tủ kéo mà lấy đồ vật ở bên trong. Đồ của cậu đều để ở trường học, ở đây chỉ còn lại vài thứ, một ba lô đựng cũng đủ.

Thu thập mọi thứ xong xuôi, Phương Lê đeo ba lô ra khỏi phòng.

Đi xuống lầu, Phương Lê đặt ba lô ở góc cầu thang, sau đó bước vào đại sảnh. Nhìn bàn trà bày biện các mâm đựng trái cây cùng điểm tâm tinh xảo, Từ Nguyệt San thấy Phương Lê xuống liền lập tức đứng thẳng người mà mắng:

“Kêu mày nhanh xuống đây phụ mọi người, mày ở trên phòng rề rà cái gì giờ này mới xuống hả? Lỗ tai mày điếc, hay não hư, nghe không hiểu người khác nói gì à? Mày sống trên đời chỉ tốn cơm tốn gạo đúng là thứ ăn hại mà, đi học đại học làm cái gì?"

Từ Nguyệt San một bên hùng hùng hổ hổ nói về tai nạn giao thông của ba mẹ Phương Lê, một bên xoay người bước nhanh đi đến phòng bếp xem đồ ăn đã làm xong chưa.

Những lời này của Từ Nguyệt San, Phương Lê nghe qua rất nhiều lần, trước kia còn cảm thấy ủy khuất, hiện tại chỉ thấy phẫn nộ.

Cậu đi đến sô pha ngồi xuống, cầm lấy một quả táo liền ăn, trong phòng khách cũng không có người khác, nói cho rõ chính là người cậu cùng anh chị họ chắc chắn chưa rời giường.

Trong nhà thì chỉ có một người giúp việc, trời chưa sáng đã phải cắm mặt trong nhà bếp mà chuẩn bị đồ, còn Từ Nguyệt San thì chuẩn bị phía bên ngoài, Phương Lê trước kia sẽ đi phụ giúp, nhưng hiện tại cậu chưa dỡ cái nhà này ra là quá tốt rồi chứ ở đó hỗ với trợ.

Từ Nguyệt San nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ rồi, liền lên lầu mà kêu chồng cùng con trai con gái rời giường.

Quả thật bà ta tính thời gian khá tốt, ba người kia đánh răng thay đồ đi xuống nhà thì cùng lúc Nhạc Văn Hi vừa đến, bốn người nhà bọn họ vội vàng chạy ra nghênh đón.

“Văn Hi đã trở lại?” Từ Nguyệt San cả khuôn mặt đều là ☆(❁‿❁)☆, cùng với bộ dáng khi nãy mắng Phương Lê đúng là một trời một vực.

“Con chào cậu, mợ, anh họ, chị họ.” Nhạc Văn Hi xuống xe, mỉm cười kêu lên.

Phương Lê dựa vào khung cửa trào phúng cười một chút, xe chở Nhạc Văn Hi dừng nãy giờ, vậy mà y chờ tất cả mọi người bước lên đón mới chịu xuống. Nhạc Văn Hi thường đến đây vì muốn hưởng thụ cái đãi ngộ đó còn muốn xem bộ dáng Phương Lê bị ăn chửi.

“Nhanh lên vào nhà đi, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, đều là món con thích ăn nhất đó.” Từ Nguyệt San cười nói.

Nhạc Văn Hi gật gật đầu, sau đó theo chân bọn họ cùng nhau đi vào bên trong, nhìn Phương Lê đang đứng ở cửa liền mỉm cười gọi:

“Phương Lê.”

Phương Lê lạnh lùng nhìn y một cái, xoay người bước đến bàn ăn.

Mẹ Phương Lê cùng mẹ Nhạc Văn Hi là chị em họ, cả hai cùng tuổi với nhau. Ba mẹ cả hai cùng bị tai nạn giao thông mà qua đời cùng một lúc. Khi còn nhỏ nhà Phương Lê giàu hơn so với nhà Nhạc Văn Hi, nên khi cậu đến nhà ông ngoại Từ Nguyệt San đối với cậu thật sự ân cần chu đáo, tốt hơn rất nhiều so với Nhạc Văn Hi.

Nhưng khi người lớn đều qua đời, hai vợ chồng Từ Nguyệt San và Triệu Khánh Hoà từ tay ông Triệu đem tài sản của Phương gia nắm trong tay, thái độ đối với Phương Lê cũng không khác gì ăn mày, chỉ hy vọng cậu nhanh chết đi, lúc đó bọn họ mới có thể chiếm được toàn bộ tài sản.

Còn ba của Nhạc Văn Hi còn có một người bà còn xa, người thân thích này bối cảnh cường đại đã nhận nuôi Nhạc Văn Hi, cho nên sau này y đến Triệu gia, vợ chồng Từ Nguyệt San hận không thể đem y như thần mà cung phụng.

Tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Từ Nguyệt San nhíu mày nhìn Phương Lê nói:

“Mày ngồi đây làm gì, đi lên phòng cho cả nhà còn ăn cơm nữa.”

“Tôi cũng chưa ăn cơm, vì sao phải đi chỗ khác cho cả nhà ăn cơm?” Phương Lê mặt vô biểu tình nói.

“Mày không ăn, chết đói tao cũng chả quản, nhưng tụi tao muốn ăn, mày cút đi chỗ khác cho người khác còn ăn!” Từ Nguyệt San nhìn Phương Lê nói.

“Được rồi mà mợ, để dì Ngô bới cơm đi.” Nhạc Văn Hi chống cằm, nhàn nhạt nói.

“Được” Từ Nguyệt San lập tức đáp, sau đó hướng phòng bếp la lớn: “Dì Ngô bới cơm đi!”.

" Vâng” Dì Ngô ở phòng bếp đáp.

“Mấy người cứ ăn phần mấy người, tôi nói bên này.” Phương Lê nhìn bọn họ tạm dừng một chút rồi sau nói:

“Đem tiền của tôi trả lại hết cho tôi.”

“Đang ăn cơm nói tiền bạc cái gì, sinh hoạt phí chừng nào mày về trường thì tao đưa!” Từ Nguyệt San vừa nghe Phương Lê nhắc đến tiền, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

“Tôi không phải nói sinh hoạt phí, mà là tài sản ba mẹ tôi để lại, trừ học phí mấy năm nay rồi tiền sinh hoạt mấy người tính cho rõ ràng sau đó trả lại cho tôi."

“Cái gì tiền tiền tiền! Mày tuổi còn nhỏ, mở miệng ra suốt ngày tiền tiền là thế nào!” Từ Nguyệt San ném đôi đũa lên bàn cái cốp, sau đó trừng mắt nhìn Phương Lê.

“Mày nghĩ ba mẹ mày để lại tiền tỷ sao? Xài hoài vẫn còn. Tiền học phí rồi sinh hoạt mấy năm nay của mày, rồi tiền viện phí của ông ngoại, chẳng lẽ không tốn tiền. Mày có biết mỗi tháng ông ngoại nằm trong bệnh viện tốn bao nhiêu tiền không? Mày đúng là cái thằng mất dạy, không cho ông ngoại mày điều trị sao? Mày còn có lương tâm không?"

“Mấy người trả tiền lại cho tôi, sau này việc điều trị và viện phí của ông ngoại tôi sẽ tự mình trả."

“Tiền đã sử dụng hết, làm gì còn để cho mày? Mày tốt nhất nên câm cái miệng lại cho tao, hôm này Văn Hi đến chơi, cả nhà đều vui nên tao không chấp nhất với mày, mày còn nói thêm một câu nữa, sau này sinh hoạt phí cũng không có mà xài đâu!” Từ Nguyệt San uy hiếp nói.

“Tiền đã sử dụng hết?” Phương Lê cười lạnh một chút sau nói tiếp:

“Cậu hai ngày trước mới mua xe, anh chị họ mua 3 căn nhà, tôi muốn hỏi tiền đó từ chỗ nào mà ra?”

Triệu Quang Khánh, Triệu Huân, Triệu Lệ đồng thời sửng sốt một chút, bọn họ không nghĩ tới Phương Lê sẽ biết rõ ràng như vậy, bọn họ trước nay đều không có nói với cậu những việc này. Bất quá bọn họ cũng không sợ Phương Lê biết, bởi vì phòng ở đều dùng tên của bọn họ mua, là đồ thuộc về bọn họ.

Mà Nhạc Văn Hi cầm đôi đũa cũng không ăn, mà đang nhìn kịch hay trước mặt.

“Mua xe mua phòng thì làm sao? Cậu của mày cũng là ông chủ một công ty, nhà chúng tao không lẽ không có tiền tiết kiệm?" Từ Nguyệt San bị Phương Lê vạch trần, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Nếu nhà các người có tiền nhiều như vậy, thì sao trước đây lại đến mượn tiền của ba mẹ tôi? Tại sao lại muốn xài hết tiền của một đứa cô nhi như tôi?" Phương Lê lạnh mặt nói: “Hơn nữa cái công ty của cậu không phải cũng sử dụng tiền ba mẹ tôi mà mở ra sao?"

"Mày nhảm đủ chưa hả?" Từ Nguyệt San thẹn quá thành giận, dùng sức đập lên bàn mà quát.

Phương Lê đứng lên, đem đồ ăn trên bàn toàn bộ hất hết xuống đất, rồi duỗi tay cầm một dĩa đồ ăn hất thẳng vào mặt Từ Nguyệt San.

“A!!” Mặt Từ Nguyệt San bị ném đau vô cùng, mắt còn dính ớt nên cực rát, bà ta la làng lên.

Những người khác sửng sốt một chút, sau đó lập tức đứng lên hướng về phía Phương Lê quát: “Phương Lê mày điên rồi sao?!”

“Mày thần kinh cái gì?!”

“Mày ngứa da rồi đúng không?!”

Phương Lê quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén mà nói.

“Đừng tưởng rằng các người đem tiền đổi thành những đồ vật của chính mình thì có thể an nhàn kê cao gối mà ngủ, một ngày không xa, tôi sẽ bắt từng người các người nhổ hết số tiền đó ra."

Phương Lê xoay người đi khỏi bàn ăn, đi đến cầu thang liền cầm Balo đeo lên vai sau đó rời khỏi Triệu gia.

“A!! Mắt tôi, nhanh lấy nước để tôi rửa mắt, cay quá a!” Từ Nguyệt San còn la làng ầm ĩ.

“Dì Ngô nhanh lấy nước ra đây!”

“Mẹ, mẹ không sao chứ?!”

“Mẹ dùng khăn giấy lau đỡ trước đi!”

Nhạc Văn Hi nhìn cảnh tượng loạn tùng phèo trước mắt, cúi đầu liền mỉm cười, nhưng y thật sự không hiểu, Phương Lê trước nay tính cách luôn yếu đuối, lại thay đổi đến như vậy, bắt đầu phản kháng sao, nhưng tiền sinh hoạt phí của Phương Lê không phải sắp hết rồi sao? Vậy là y sắp có trò hay để xem rồi.

- Còn tiếp -