Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 28




Buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, ai cũng tự về phòng của mình, có người thì cảm thán khủng cảnh xinh đẹp, kẻ thì cảm thán tiết mục biểu diễn.

Lý Duy Khải đứng ở một bên, yên lặng mà nhìn Phương Lê, khi nãy phối hợp diễn, y cảm thấy kích thích vô cùng, toàn bộ quá trình đều Lê vui vẻ, chưa bao giờ y cảm thấy hưởng thụ khí biểu diễn như vậy. Trong lòng Lý Duy Khải khẳng định y thật sự yêu thích Phương Lê và muốn tỏ tình với cậu

Phương Lê thì hoàn toàn không biết gì, đang ngồi trên sofa mà nghỉ ngơi, tiết mục khi nãy như rút cạn thể lực lẫn linh hồn của cậu. Quả thật so với những buổi biểu diễn hoặc thi thố trước đây, cảm thấy mệt gấp trăm lần, khi nãy được Diêm Mặc Nghiêu ôm trong ngực tuy vui vẻ nhưng thể lực cũng không có khôi phục, chỉ có tinh thần tốt hơn một chút.

Khi nãy bởi vì Diêm Mặc Nghiêu nhìn mà khả năng cậu bộc phát, nhảy đến không nghĩ ngợi, sau đó xuống liền cắm đầu chạy như dại, Phương Lê có chút hoảng sợ vì nhận ra tình cảm cậu dành cho Diêm Mặc Nghiêu chỉ có hơn chứ không có kém mà thấy khủng hoảng lẫn sợ hãi cực độ.

Nhưng may mắn thay Diêm Mặc Nghiêu chủ động đến tìm cậu, chủ động hỏi han, chủ động ôm cậu, nên Phương Lê cũng được trấn an không ít. Nếu không mọi kiềm chế của cậu sẽ không giữ được mà bùng nổ mất.

Một nhân viên bên ngoài bước vào trên tay ôm một bó hoa hồng thật to thu hút hết ánh mắt của những người xung quanh, bước thẳng đến chỗ Phương Lê đang ngồi.

Phương Lê đang nhắm mắt dưỡng thần liền cảm thấy cái cái bòng chế mà mở mắt ra liền thấy nhân viên đứng trước mặt đưa cậu một bó hoa lớn cùng một tấm card.

Phương Lê nhận tấm card mở ra, thấy được dòng chữ trên đó mới vươn tay nhận lấy bộ hoa ôm vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng khảy khảy những cánh hoa xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên cậu được tặng hoa hồng, trong lòng có tức giận về Diêm Mặc Nghiêu cũng bị xẹp đi không ít, nếu như hoa này là tặng cho cậu vì khích lệ buổi biểu diễn cậu có chút vui vẻ.

Mọi người xung quanh nhìn Phương Lê nhận hoa lại không nhịn được mà chụm lại xì xào.

" Tại sao chỉ có Phương Lê được tặng hoa cơ chứ?"

" Đúng vậy!!! Không lẽ là Lý Duy Khải tặng?"

" Hình như không phải đâu. Nhìn biểu tình Lý Duy Khải còn không biết nữa kìa, hẳn là người hôm bữa tặng một đống đồ cho Phương Lê đoá."

" Tao cũng nghĩ là người đại gia bí ẩn đó. Quả thật tao tò mò ai đang theo theo đuổi Phương Lê ghê."

" Tao cũng vậy, nếu người có tiền mà không có sắc tao cũng chả hâm mộ."

Chính là drama mỗi người đều khác, nhưng tất cả đều chung một ý nghĩ Phương Lê có đại gia thần bí theo đuổi. Nhạc Văn Hi nghe không khỏi nhếch mép khinh thường, y cảm nhận được kẻ theo đuổi Phương Lê hẳn cũng chả ra gì, chắc là dạng nhà giàu mới nổi bề ngoài béo ú, khuôn mặt cũng chả ra gì. Nếu không sao không lộ diện mà cứ thần thần bí bí như vậy, hẳn là Phương Lê chỉ muốn lấy le là có người theo đuổi chứ không cho kẻ đó xuất hiện.

Trường học cho mọi người một ngày xả hơi, muốn đi đâu thì đi,sau đó liền tập trung mà về nước. Phương Lê không muốn ra ngoài, cũng không muốn nhớt trong phòng khách sạn liền làm đơn xin về nước sớm. Chính là phải cam kết tự bảo vệ an toàn bản thân. Sau khi được thông qua, cậu cũng không về nước ngay mà gọi xe đến Lạc Thiết thành.

Cậu đến đó thì lại chạy vào một khu ngoại ô, sở dĩ đến đây vì trước kia ba mẹ cậu đã đưa cậu đến đây ăn cơm dã ngoại, còn cùng nhau tìm một cây cổ thụ mà chôn bình ước nguyện.

Phương Lê tìm được nơi chôn liền đào lên, nhìn cái bình thủy tinh đã chôn rất nhiều năm hai mắt cũng ửng đỏ. Ngồi dựa vào thân cây hai tay ôm lời ước mà nhớ về quá khứ.

" Mặc kệ quá khứ hay tương lai, con chỉ cầu mong được hạnh phúc. Một đời này, con có thể hoàn thành tâm nguyện hay không? Người kia có thể cho con hạnh phúc không? Rốt cuộc hắn muốn thế nào mới tin lời con nói."

Phương Lê khi lên xe đi liền nghĩ đến Diêm Mặc Nghiêu sẽ theo, vì mấy ngày nay hắn đều theo sau cậu, chỉ cần cậu ở một mình hắn sẽ như là hiển nhiên mà xuất hiện. Chỉ là hiện tại ngồi nơi này 2,3 tiếng rồi nhưng người kia vẫn không xuất hiện., Cậu nhìn xung quanh vắng lặng trống trải thì thở dài, hôm này Diêm Mặc Nghiêu không có theo sau cậu nữa.

Phương Lê chỉ có thể tiến lội bộ ra đường lớn để bắt xe, nhưng đi muốn giãn tĩnh mạch vẫn chưa thấy đường lớn mà thấy phía trước có hai đứa nhỏ cùng một người phụ nữ cùng nhau đùa giỡn, trong đó đứa nhỏ lớn hơn thì tự đạp xe, vừa đạp vừa cười nói gì đó với người phụ nữ.

Cậu liền nhanh chóng chạy tới mà hỏi mua chiếc xe đạp, chiếc xe lớn hơn xe còn biết một chút, quả thật nộ dáng của Phương Lê không quá to cao nhưng đạp chiếc xe này vẫn thấy hề hước vô cùng. Nhưng nhìn con đường xa tít mù dù có hề tới đâu cậu cũng phải đạp. Quả thật leo lên liền thư thả không ít, mà đường xuống nữa nên nhẹ nhàng rất nhiều.

Vừa chạy Phương Lê còn có tâm tình ngó trái ngó phải  thưởng thức phong cảnh, đột nhiên một chiếc ô tô màu đen chạy đến càng lúc càng gần, Phương Lê vội vàng chạy nhích vào bên trong để nhường đường, nhưng chiếc xe kia lại không chạy qa mà như vậy hạ ga chạy kè bên cạnh.

Cửa sổ xe cũng hạ xuống, khiến Phương Lê nghi hoặc nhìn qua, vừa nhìn liền thấy người ngồi bên trong không ai khác chính là Diêm đổng cao cao tại thượng.

" Em đang làm gì vậy?"

" Chú không thấy sao mà hỏi! "

Phương Lê tức giận mà đớp ngày, trong lòng cũng thầm nghĩ cha già này là cố tình cố tình cho cậu đi bộ rồi đạp xe như thằng ngáo mới xuất hiện.

Diêm đổng bị nạt cũng không tức giận, chỉ nhìn ra bên ngoài một chút sau đó không nể mặt mà nói

" Em đúng là con nít mà."

" Thì sao? Chú làm gì tui!"

Diêm Mặc Nghiêu lấy ra điện thoại sau đó hướng về phía Phương Lê mà chụp tanh tách, Phương Lê đang đạp xe bên cạnh đã nổi máu giờ như hoá bò điên thiếu điều lao lên húc chết lão già nhàn nhã chụp hình kia.

" Nếu chạy mệt rồi thì nói ta một tiếng."

Diêm đổng dẹp điện thoại vào không đầu không đuôi nhả một câu vàng ngọc. Phương Lê vừa nghe trục tiếp dừng xe sau đó đem xe ném vào lề bên mà mở cửa lên xe ngồi. Sau đó lại  ôm tay bộ mặt như mất sổ gạo.

" Em đói bụng chưa?"

" Hít khí no rồi."

" Còn trẻ sao nóng nảy vậy. Chút nữa muốn ăn gì?" Diêm Mặc Nghiêu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Phương Lê ngữ khí cũng dịu dàng vô cùng.

" Tui muốn đi bách phố, còn mua vài thứ, chú cho tui ké một đoạn, rồi quẹt thẻ cho đồ tui mua là được mòi." Phương Lê bộ dáng như cha thiên hạ mà phán.

Diêm Mặc Nghiêu cũng không từ chối, câu muốn thế nào hắn cũng chiều được. Mở ngăn tủ lạnh nhỏ lấy ra chai nước khoáng, còn tự tay mở nắp, Phương Lê đưa tay tiếp như điều hiển nhiên. Cậu cũng đang khát khô cổ đây.

Diêm Mặc Nghiêu hộ tống Phương Lê đi dạo phố, cậu chỉ cái nào hắn đều quẹt thẻ cái đó, giá cả trên trời cũng không chớp mắt lấy một cái.

" Cái này thế nào?"

" Tui cũng thích loại phong cách này, bất quá nhà tui đã thiết kế rồi đưa vào không quá hợp."

" Vậy mua về để đó, chừng nào mua nhà khác thì treo lên."

Quả thật giọng điệu đại gia, Phương Lê cũng không nghĩ ngợi mà gật đầu, sau đó hướng nhân viên nhiệt đóng gói chuyển về nước.

Cậu chọn vài bức tranh rồi vài thứ đồ gốm, mấy kiểu li cùng chén cách điệu.

Đặc biệt là hai cái li cùng chén đĩa sang chảnh về làm quà cho Hứa Dương.

Phương Lê nhìn bộ ly màu xanh lục sau đó nhìn giá tiền mà cảm thán.

" Cái này đẹp ghê, mà giá trên trời quá, mua về chắc bỏ tủ kiếng chứ xài gì."

Diêm Mặc Nghiêu bên cạnh liền vươn tay cầm luôn một bộ đưa cho nhân viên bên cạnh. Sau đó lại nhìn Phương Lê bộ dáng thế giới này ta giàu nhất nói

" Thích cái nào cứ mua không cần để ý giá cả."

Phương Lê nhìn Diêm Mặc Nghiêu một cái, rồi vừa lựa chọn vừa than vãn.

" Chú làm vậy sao này tui tập thành thói, chồng tương lai của tui không giàu thì sao? Chú thật sự khó hiểu, nhiều lúc đối với tui thật tốt, sau đó lại nói tui sau này đừng gọi điện thoại đừng bám dính."

Diêm đổng lần đầu trong đời bị người khác dùng chính lời mình nói cho không biết há miệng thế nào, chỉ có thể trầm mặc nhìn Phương Lê.

Phương Lê cuối cùng cũng mua xong, khi bước ra cửa hàng lại vươn tay về phía Diêm Mặc Nghiêu.

" Nắm tay." Thái độ Phương Lê không khác lão phật gia sai bảo thái giám.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn trước mặt không do dự liền nắm lấy.

Phương Lê không nghĩ tới cậu có thể cùng Diêm Mặc Nghiêu nắm tay đi dạo phố như vậy. Cảm giác như đang hẹn hò, cả người đều vui sướng hạnh phúc, chính là vô thức môi cũng vẽ lên nụ cười xinh đẹp.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn nụ cười của Phương Lê tâm tình cũng trở nên phổ thường tốt, chỉ cần đứa nhỏ này luôn vui vẻ, hắn vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu như vậy.

Cả hai nắm tay dung dăng dắt nhau đến một cửa hàng tính dầu lâu năm, Phương Lê bước vào trước, cậu có thói quen xông tinh dầu khi ngủ.

Phương Lê cầm bình thử đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó đưa tới trước mặt Diêm Mặc Nghiêu.

" Cái này dễ ngửi không? Có mùi trái cây nhẹ nhẹ không ngọt gắt. Chú thấy sao?"

Diêm Mặc Nghiêu muốn cầm cái cái bình để ngửi nhưng Phương Lê lại lắc qua lắc lại khiến hắn chỉ còn cách hơi hạ người để ngửi, ngửi một chút liền nhẹ gật đầu.

Phương Lê cũng mỉm cười, sau đó lại lựa một chút, lúc sau lại cầm một cái bình nói.

" Cái mùi này cũng được nè, nhàn nhạt, man mát thoải mái lắm"

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê mỉm cười như bị hớp hồn vô thức mà cười theo, hắn chỉ muốn Phương Lê luôn cười vui vẻ như vậy.

Đối với Phương Lê mua đồ chỉ là việc phụ, cái chính là cậu muốn cảm nhận việc Diêm Mặc Nghiêu luôn đi bên cạnh nắm tay cậu đi dạo. Khó khăn lắm mới chờ được khoảng khắc này, cậu muốn quên đi hết mọi phiền não lúc trước mà hưởng thụ khoảng khắc duy nhất này.

Cuối cùng Phương Lê lết không nổi mới chịu lên xe mà về ăn tối. Khi bước vào khách sạn Phương Lê không đến bàn dùng bữa mà đi thẳng đến sofa sau đó ngồi xuống vừa đấm chân thùm thụp vừa than vãn.

" ui... ui... sao đi dạo phố mà mệt hơn cả múa thế này!!!!"

Diêm Mặc Nghiêu bước đến ngồi xuống bên cạnh cậu, giúp cậu xoa xoa chân mà nói

" em đạp xe lại đi bộ cả buổi, ta còn nghĩ chân của vũ công bằng sắt chứ. Nguyên lai cũng cảm thấy mệt sao?"

" đương nhiên là mệt rồi, không chỉ mệt mà còn đói, nhưng lại không muốn ăn gì!!!!"

Phương Lê thấy hắn đang xoa chân cho mình thì dứt khoác gác hẳn chân lên đùi của Diêm Mặc Nghiêu, cả người dựa ra sau sofa mà thở dài.

" em mua sắm điên cuồng như vậy, không mệt cũng uổng."

" điên cuồng gì mà điên cuồng chứ, tui mua sương sương thôi mà. Hay là mua nhiều quá chú quẹt đến đau bụng rồi. " 

" chú xoa nhẹ nhẹ thôi rụng chân tui, xoa luôn cẳng chân á."

Bộ dáng Phương Le quả thật không khác gì lão phật gia, vừa rung chân vừa chỉ tay, chỉ dạo Diêm Mặc Nghiêu xoa chân cho cậu.

Diêm Mặc Nghiêu sống mấy chục năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn matxa chân cho người khác. Nhưng không còn cách nào khác đây là hắn tự nguyện, hết xoa bắp chân lại xoa cổ chân, xoa từ chân trái xong lại chuyển qua xoa chân phải, bộ dáng không khác gì ông chú đấm bóp giác hơi, nhưng nhìn Phương Lê cả người đều chảy ra lười biếng như cái bánh mèo ánh mắt Diêm Mặc Nghiêu tràn đầy sủng nịnh cưng chiều.

" thoải mái không?"

" cũng tàm tạm, nhớ tập luyện nhiều hơn đấy. Trẫm sẽ trọng thưởng sau."

Phương Lê dùng giọng điệu bố đời mà đáp lại, nói xong còn thở một hơi đầy thỏa mãn nữa.

" xoa nãy giờ em không boa sao?"

" chú muốn boa nhiều hay ít."

Nghe Phương Lê nói, Diêm Mặc Nghiêu vươn tay ôm eo cậu kéo sát lại, sau đó trên miệng đứa  nhỏ hôn cái chốc, thản nhiên mà nói.

" boa như vậy là tốt nhất."

Phương Lê đơ ra hồi lâu, đến khi hồi phụ lại tinh thần liền trân trối nhìn Diêm Mặc Nghiêu không biết phải nói thế nào. Đây là lần thứ hai họ hôn nhau.