Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 116: Đau quá!




Từ khi thỏa thuận giữa cô và Vân Dật Bạch có hiệu lực, tất cả cuộc sống của cô đều thay đổi!

Cô tin rằng Vân Dật Bạch là một người giữ lời. Vì vậy khi đi làm về nhìn thấy trong nhà là một mảnh hỗn độn, giật mình trong lòng. Vừa muốn nhờ giúp đỡ thì nhận được tin của Vân Dật Bạch, anh đưa bố ra nước ngoài. Hoàn thành điều kiện cuối cùng của cô. Từ giờ phút này, thỏa thuận giữa bọn họ có hiệu lực.

Bố đã đi. Thi Tĩnh cũng không muốn ở lại trong căn biệt thự này. Nơi này không phải của cô, cô định trả lại cho Vân Dật Bạch.

Vửa mới dọn sạch đống hỗn độn trong nhà, lại nghe thấy tiếng phanh xe bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa. Nghi hoặc bước ra mở cửa, cửa vừa mở đã bị một lực lớn ôm chặt lấy.

Hơi thở ấm nóng quen thuộc nhất thời bao vây khắp người cô, chỉ một lúc Thi Tĩnh đã biết người vừa đến là ai. Trong lòng không nhịn được mà run run lay động, Thi Tĩnh hơi nhướng khóe môi. Không nhịn được mà thấp giọng kháng nghị, "Đau..." Sức của anh như muốn bóp nát eo cô vậy.

Chẳng qua lời kháng nghị của cô cũng không lọt vào tai Vân Dật Bạch. Hơi thở mềm mại trong lòng lấp đầy chóp mũi anh, bất quá cũng không bằng sự đau đớn như kim châm trong ngực anh.

Giây tiếp theo, nhẹ nhàng há mồm cắn lên bả vai gầy yếu của cô.

"A..." Cô hét lên một tiếng, không thể tin được Vân Dật Bạch lại chạy đến một nơi xa như vậy để cắn cô một cái. Bị anh ôm chặt trong lòng Thi Tĩnh không nhịn được mà giãy dụa, "Đau, đau... Vân Dật Bạch, thật sự rất đau!"

Cách một lớp vải mỏng cắn lên làn da non mềm, tiếng kinh hô của cô không khiến Vân Dật Bạch buông lỏng ngược lại miệng anh càng tăng thêm lực.

Cho đến khi một mùi máu tươi truyền vào trong miệng anh, buồn bực trong lòng mới giảm đi mấy phần. Lực bên miệng cũng chậm rãi lơi ra.

Thi Tĩnh đau quá hai mắt rưng rưng, bộ dáng như muốn khóc rơi vào đáy mắt anh.

Đôi mắt đen sâu thẳm chứa một chút áy náy, Vân Dật Bạch ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng, chiếc mũi anh tuấn hơi chua xót, ôm chặt người con gái trong lòng, Vân Dật Bạch gần như mở miệng đòi hỏi, "Đau..."

Khi nghe thấy lời này trong lòng Thi Tĩnh không khỏi tràn đầy lửa giận. Cơ thể vừa muốn giãy dụa lại bị chút ẩm ướt ở đầu vai dọa đến cứng người.

Một đôi tay cứng rắn gắt gao siết lấy Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch bất lực dựa lên bả vai cô, đôi môi mỏng chậm rãi lên tiếng, "Đau... đau quá!"

Lời nói gần như van xin của anh khiến Thi Tĩnh cảm thấy không thoải mái. Cô chưa từng thấy Vân Dật Bạch như vậy. Từ trước đến giờ anh luôn là kẻ tự cao tự đại đứng trên cao lạnh lùng giễu cợt người khác, bây giờ lại bất lực giống như một đứa bé ôm cô cầu xin rồi kêu đau.

Mỗi khi anh mở miệng kêu đau trái tim cô lại như bị từng mũi dao đâm vào đau đớn.

Cánh tay mảnh khảnh chậm rãi dừng trên đầu vai, cô bất giác lên tiếng khẽ nói, "Anh làm sao vậy? Vân Dật Bạch, rốt cuộc anh làm sao vậy?!"

Vân Dật Bạch chỉ cảm thấy như ngực đang bị vô số mũi kim đâm vào đau đớn, khó chịu như bị hung hăng đánh một quyền. Anh muốn nổi giận, muốn mở miệng, nhưng câu nói khi đã lên đến miệng, chỉ còn lại một từ đau!

Đôi môi nóng rực dùng sức ma sát lên làn da non mềm ở cổ cô, nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt hâm nóng da thịt cô. Anh dùng giọng nói chỉ hai người nghe được mở miệng, "Thi Tĩnh... tôi đau quá!"

"Anh buông ra, sao anh lại đau? Để tôi xem xem! Vân Dật Bạch, anh buông tôi ra trước được không?" Nghe được tiếng nói khó chịu của anh, Thi Tĩnh không nhịn được đỏ cả hốc mắt. Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy? Sao lại đau chứ!

"Đau quá, đau quá..." Đôi môi nóng bỏng dùng sức cắn lên vành tai khéo léo của cô, dường như chỉ có làm vậy mới có thể an ủi cơn đau trong lòng anh.

Miệng theo vành tai tìm đến bên môi cô, sau đó chặt chẽ phủ lên đôi môi cô, đôi môi non mềm dường như có thể lấp đầy cho anh, anh như một con thú bị thương dùng sức mà cắn xé liếm mút.

"Ưm... Vân... đợi đã..." Chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị anh hung hăng cắn một cái. Cô kinh hô một tiếng, nước mắt nơi khóe mắt mới rơi xuống.

Đau quá!

Rốt cuộc hôm nay Vân Dật Bạch làm sao vậy? Đột nhiên đến đây, như một con sư tử cắn cô. Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cái gì đã biến anh thành ra thế này?!

Thi Tĩnh không biết, cũng không hiểu. Bây giờ cô chỉ có thể dùng sự mềm mại vô lực của mình, mà bao dung tất cả những hành động cắn cắn của anh mà ôm lấy Vân Dật Bạch.

Cơ thể mềm mại của người phụ nữ cùng với mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cô khiến Vân Dật Bạch đang trỗng rống trong đầu nhất thời nổi lên một tia khát vọng. Dùng sức đá lên chiếc cửa ở phía sau, anh ôm lấy cơ thể Thi Tĩnh, sải bước đi đến phòng khách trong nháy mắt đem cả người cô đặt lên trên thảm.

"Vân Dật Bạch, rốt cuộc anh làm sao vậy?" Rốt cuộc khi thở được Thi Tĩnh dùng sức hét lên, đánh lên tay Vân Dật Bạch, nhưng không nhận được câu trả lời của anh.

Không để cô có cơ hội nói chuyện, đôi môi rời đi chưa bao lâu của Vân Dật Bạch lại một lần nữa phủ lên của cô. Nuốt hết tiếng kêu và kháng nghị của cô.

"Ưm ưm..." Thi Tĩnh dùng sức giãy dụa

Lúc này Vân Dật Bạch giống như một con hổ bị người tấn công, chỉ cần ai chạm vào anh, anh sẽ dồn toàn lực vào tay cho người đó. Bàn tay dày rộng thô ráp dao động khắp người Thi Tĩnh. Bàn tay to đến mức quần áo trên người Thi Tĩnh không cái nào không biến thành mảnh vụn.

Bởi vì giãy dụa trên cơ thể tuyết trắng của Thi Tĩnh phủ một tầng mồ hôi, dưới sự chiếu sáng của ngọn đèn lại vô cùng mê người.

Buông đôi môi đang gặm cắn, đôi môi mỏng của anh theo cổ cô đi đến xương quai xanh trước ngực của cô, sau đó là bụng, rồi đến rốn...

"Đừng..." Thi Tĩnh run rẩy giống như chiếc lá rụng mùa thu run rẩy càng thêm dữ dội, "Vân Dật Bạch, cầu xin anh... đừng!"

Đầu anh ngẩng lên từ trên bụng Thi Tĩnh, một đôi mắt đen bởi vì dục vọng mà hằn đỏ, khiến Thi Tĩnh cảm thấy mình giống như một món ngon trong miệng anh. Đôi môi nóng bỏng lại thở ra khiến cơ thể Thi Tĩnh phiếm hồng.

"Tôi muốn... cho tôi!"

Vân Dật Bạch chưa từng đòi hỏi Thi Tĩnh thẳng thừng như vậy. Khi hai người đối mặt với chuyện đó nói chung đều là do Vân Dật Bạch chủ động, anh cũng chưa bao giờ từng hỏi qua ý cô!

Bây giờ...

Thi Tĩnh đỏ mặt, cắn môi thật lâu không nói.

Đem chính mình đặt ở hạ thể cô, Vân Dật Bạch phủ lên cơ thể tuyết trắng của cô, lên tiếng khẩn cầu mê hoặc cô, "Cho tôi. Cho tôi..." Động tác của anh theo lời nói mà nhẹ nhàng va chạm.

Động tác này sớm đã khiến Thi Tĩnh mềm lòng, đôi môi không ngừng tràn ra từng tiếng ngâm khẽ. Mà anh lại giống như muốn đợi được câu trả lời của cô, một lần lại một lần hỏi.

"Cho tôi..."

Rốt cuộc không nhịn được nữa Thi Tĩnh nặng nề gật đầu, "Được..."

Nháy mắt khi cô đang nói, anh liền tiến vào trong cơ thể cô. Cảm giác kết hợp khiến hai người đều thỏa mãn không nói lên lời.

Va chạm kịch liệt một hồi Vân Dật Bạch chậm rãi tiến công!

Kịch liệt vận động một hồi, cho đến khi hai người đều kiệt sức.

Đến khi Thi Tĩnh tỉnh lại thì đã nằm trên giường trong phòng. Vân Dật Bạch nằm bên cạnh im lặng như đã ngủ rồi. Cô chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay mảnh khảnh vuốt lên trên trán anh.

Cô không trách Vân Dật Bạch đêm nay đã vội vàng thô lỗ! Tất cả những chuyện xảy ra đêm nay đều quá nhanh quá mau. Căn bản cô không có thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã kết thúc. Một câu nói đau của anh đã khiến cô đau lòng không thôi. Nhất là ánh mắt khẩn cầu của anh khiến cô cảm thấy anh cần mình giúp. Cần mình bao dung.

"Rốt cuộc làm sao vậy?!" Thi Tĩnh không nhịn được khẽ lẩm bẩm thành tiếng, đầu ngón tay từ mắt anh rời xuống chóp mũi cùng đôi môi mỏng.

Có người từng nói, người môi mỏng nhất định rất vô tình. Mà cô cũng tin như vậy. Vân Dật Bạch vô tình đêm nay lại xuất hiện vẻ yếu ớt trước nay chưa từng có. Yếu ớt khiến người ta đau lòng.

Không nhịn được mà nghiêng người ngậm lấy ngón tay bên môi, Thi Tĩnh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Vân Dật Bạch, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Khóe môi băng lãnh bỗng nhiên đáp lại nụ hôn của cô, khi cô chưa kịp dứt ra, chặn lại đem người giữ chặt trên người mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh ửng hồng, giãy dụa muốn đứng lên. Lại bị anh xoay người đặt dưới thân.

Đưa tay chống lấy cơ thể mình, ánh mắt nóng rực của Vân Dật Bạch hững hờ nhìn Thi Tĩnh. Giống như muốn ăn cô vậy.

"Anh..." Thi Tĩnh há mồm muốn nói. Đã bị anh áp sát dưới thân, liên tục hôn lên đôi môi đã bị cắn đến sưng đỏ, lại một lần nữa dây dưa.

"Đau..." Thi Tĩnh hơi đau nhíu mày. Sau đó lại cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng hơn.

Dường như khi đó, Thi Tĩnh lại hiểu ra. Vân Dật Bạch đang dùng phương thức của mình để nói lời xin lỗi trước sự thô lỗ của anh.

Nhẹ nhàng cong khóe môi, Thi Tĩnh nở nụ cười. Hai tay ôm đầu anh nghiêng người gắt gao đặt trên bả vai anh, "Không sao! Thật sự không sao!"

Cơ thể Vân Dật Bạch chấn động, càng thêm dùng sức ôm chặt Thi Tĩnh trong lòng, Vân Dật Bạch nhẹ nhàng nói, "Thi Tĩnh..."

"Ừ?!" Cô dịu dàng đáp lại.

Nhưng Vân Dật Bạch lại không tiếp tục mở miệng nữa. Dùng sức ôm chặt cơ thể cô, cơ thể cùng mùi hương của người phụ nữ trong lòng sớm đã khiến Vân Dật Bạch thỏa mãn. Bàn tay to trêu chọc Thi Tĩnh trong lòng, Vân Dật Bạch cười tà mị, "Lúc này đây, sẽ cho cô vui sướng nhất!"

Khi nói chuyện, anh chậm rãi tiếp cận cơ thể cô.

Chầm chậm mà dây dưa khiến Thi Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Vân Dật Bạch thở gấp, "Trời ạ..."

Nhẹ nhàng bao dung cứng rắn của mình, Vân Dật Bạch tà mị nở nụ cười. Dựa vào bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Không vội, từ từ sẽ đến!"

"Vân Dật Bạch..." Đau đớn do bị những ngón tay mảnh khảnh bấu vào cũng không ảnh hưởng gì đến Vân Dật Bạch. Ôm sát người đẹp trong lòng, anh nhẹ nhàng mà hữu lực tiến lên.

Lần lượt rút ra rồi tiến vào, khiến Thi Tĩnh lạc hồn, thét chói tai gọi tên Vân Dật Bạch.

Vân Dật Bạch nặng nề thở gấp, thời điểm anh cần được phát tiết, là người phụ nữ này vào lúc anh cần nhất mà bao dung anh.

Là cô bất chấp bao dung anh.

Là, Thi Tĩnh!