Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 18: Anh là đang bảo tôi?




"Thi tiểu thư!"

Tắm xong Thi Tĩnh ôm một xấp quần áo hướng đi lên lầu vừa lúc lão Hoàng ôm ga giường ngăn lại. Lão Hoàng dừng bước lại tiến lên, cô khiêm tốn mở miệng

"Hoàng bá, ông gọi cháu là Tiểu Tĩnh là được rồi. Chuyện gì ạ?"

Khuôn mặt lão Hoàng đầy nếp nhăn hiện lên vui vẻ cười nhợt nhạt. Vị Thi tiểu thư này luôn là khách khí như vậy, tới nơi này một tuần lễ, cô luôn làm việc cẩn thận. Cũng không nâng cao tư thái của mình.

Trong đại trạch người làm không nhiều lắm, Đại Thiếu Gia xem ra cũng không muốn dự định tăng thêm người lại. Có đôi khi cần Thi Tĩnh giúp một tay cô đều sẽ không từ chối. Cho nên, mọi người vẫn còn vô cùng thích cô. Không nói đến cô chăm sóc lão phu nhân rất tốt. Coi như con gái ruột thịt cũng không như thế chứ? !

"Thi tiểu thư là muốn lên lầu?"

Thi Tĩnh gật đầu một cái, "Dạ! Đem những bộ quần áo này sửa sang một chút. Hoàng bá có chuyện gì không?"

Lão Hoàng nhìn ga giường trong tay một chút, áy náy mở miệng, "Thi tiểu thư thật không có ý tứ, Trần mụ bên kia cần tô phải giúp một tay. Cái này —— có thể hay không làm phiền cô đem đến phòng của Đại Thiếu Gia?" Ông đem ga giường trong tay đưa tới.

"Hoàng bá, cháu ——"

Nghe vậy, Thi Tĩnh có chút khó xử nhìn lão Hoàng. Đi tới Vân gia một tuần lễ, thời điểm nghe Hoàng bá nói Vân Dật Bạch chuyển về ở, đêm đó cô vội vã cuống cuồng chỉ sợ đụng phải Vân Dật Bạch.

Mặc dù cô cũng không biết tại sao mình sợ hắn như vậy. Thật may là, đêm đó hắn hình như trở về rất khuya cô cũng không gặp phải hắn.

May mắn hình như luôn đi theo cô. Mấy ngày kế tiếp, cô cũng tiếp tục không nhìn thấy Vân Dật Bạch. Nghe nói hắn đi công tác.

Nếu như hắn không có ở đây, cầm đi vào hẳn không có vấn đề chứ? ! Trong lòng Thi Tĩnh nghĩ.

Chần chờ một chút, vẫn gật đầu đồng ý, "Được. Hoàng bá giao cho cháu đi!"

Lão Hoàng mỉm cười gật đầu "Làm phiền cô!"

"Được!" Thi Tĩnh đi lên lầu.

Đứng trước mặt phòng của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh cất bước không tiến. Hắn ra khỏi nhà, hiện tại vẫn chưa về chứ? Hít một hơi thật sâu, lúc này cô mới cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra thò người đi vào.

Vốn cho là phòng của hắn phải thật chỉnh tề bộ dạng chưa có ai ở qua. Ai ngờ, trong phòng trước mắt hỗn loạn tưng bừng. Nhất là trên chiếc giường lớn kia, giống như là mấy người ở phía trên lăn lộn sau tạo thành bừa bãi.

Cô im lặng bước tới cuối giường, liếc nhìn giường đệm xốc xếch không chịu nổi đôi mày thanh tú nhíu chặt. Một hồi lâu, lúc này cô mới động thủ xốc hết ga giường trên giường lên, buồn bực không lên tiếng dỡ ga giường xuống.

Thay xong ga giường Thi Tĩnh không hề ở lại, ôm ga giường đổi lại xoay người phải đi, chạm mặt đối diện với Vân Dật Bạch không biết khi nào dựa vào cửa phòng rửa tay.

Hắn ở đây nhìn đã bao lâu? Cô làm sao để không bị chú ý tới đây? Thi Tĩnh ảo não nghĩ tới.

Cũng may Vân Dật Bạch chỉ liếc cô một cái liền xoay người đi vào phòng tắm.

Thi Tĩnh thở nhẹ một hơi, cất bước hướng cửa đi tới. Thời điểm một tay cô đang nắm lấy tay cầm cái cửa——

"Tới đây!"

Trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Vân Dật bạch .

Động tác Thi tĩnh dừng lại, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Hắn không phải gọi cô chứ?

Một tay cô kéo cửa phòng ra một cước bước ra gian phòng trong nháy mắt, lại một lần nữa nghe được giọng nói Vân Dật Bạch nhỏ giọng cảnh cáo .

"Có can đảm cô cứ đi!"

Lần này cuối cùng Thi Tĩnh có thể xác định hắn thật sự là đang nói chuyện cùng mình. Giật giật môi đỏ mọng, cô hơi nhếch môi , hướng về phía cửa phòng tắm mở nhẹ giọng hỏi thăm.

"Anh —— là đang gọi tôi?"