Hảo Thụ Thừa Song

Chương 27: Động phòng hoa chúc – 3




Tâm can bảo bối đã đáp ứng rồi thì còn cần gì phải khách khí nữa, Kỳ Thạc vốn đang được thư huyệt siết chặt đến mức toàn thân tê dại, toàn bộ khí huyết trào dâng xuống hạ thân, lúc này đã không thể tiếp tục khống chế khí lực, điên cuồng trừu sáp ra vào hơn mười mấy cái, cự điểu phát nhiệt một trận, khoái cảm dưới hạ thân khuếch tán khắp cả cơ thể, bỗng nhiên hắn rút cự điểu ra, để lộ thư huyệt dính đầy bọt nước, chờ đến khi Liễu Nghi Sinh kịp phản ứng lại thì hắn đã biến thân thành kỳ lân rồi.

Đương nhiên Kỳ Canh biết tư thế nào mới tiện cho giống đực ***, hùng căn của hắn vẫn còn đang cắm trong hậu huyệt của Liễu Nghi Sinh, hắn ôm lấy y kéo về phía sau, Liễu Nghi Sinh hô to một tiếng, sau đó đã đổi thành tư thế nằm trên ***g ngực cường tráng của Kỳ Canh. Điểm chết người chính là, tư thế thay đổi khiến hùng căn vốn đã đỉnh đến rất sâu hiện tại lại sáp vào chỗ sâu nhất trước nay chưa thấy qua, đỉnh đến y vừa đau vừa sảng khoái, da đầu một trận tê dại, phần eo đã bị Kỳ Canh ôm lấy nên vô pháp nhúc nhích, Liễu Nghi Sinh khóc kêu giống như đã sắp hỏng mất, ngay cả khi Kỳ Thạc biến thân thành kỳ lân rồi dùng móng trước lên vai của y, đặt cự vật lên hoa huy*t của y thì y cũng không cách nào chú ý tới .

“Bảo bối, ca muốn đi vào.” Hình thú của Kỳ Thạc, phân thân kia so với khi còn ở hình người lại lớn hơn không ít, lúc Liễu Nghi Sinh cảm thấy cơ thể bị xé rách trướng đau, hơn nữa còn lạnh đến không chịu nổi, y khóc đến mức hận không thể bất tỉnh luôn cho rồi, Kỳ Canh ở phía sau đỉnh phân thân vào điểm mẫn cảm của y rồi xoay vòng vòng, một bên xoay một bên còn đâm đến địa phương sâu thăm thẳm ban nãy.

Thư huyệt ở phía trước trướng đến khó chịu, *** huyệt phía sau lại bị Kỳ Canh dằn vặt đến dục tiên dục tử, Liễu Nghi Sinh vươn tay muốn đẩy quái vật to lớn ở trên người ra, nhưng với khí lực của y cứ như là lấy trứng chọi đá, sức mạnh hình thú của Kỳ Thạc lớn đến vô cùng vô tận, bị đặt dưới móng thú của hắn căn bản là vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể không ngừng khóc lóc để mặc Kỳ Thạc với cặp mắt đỏ ngầu tiến tiến xuất xuất trong thư huyệt của y.

Ngay từ đầu thì y vẫn rất không thoải mái, thế nhưng không biết là bởi vì điểm mẫn cảm trong hậu huyệt bị đầu điểu của Kỳ Canh không ngừng nghiền nát, tràng bích ngứa ngáy liên tục được khai phá, ngay cả chỗ sâu trong tràng đạo cũng bị đỉnh tới, hoặc là bởi vì thư huyệt chậm rãi phân bố ra không ít lãng thủy dưới sự trừu sáp của Kỳ Thạc, dần dần đau đớn cũng biến thành ngứa ngáy, hai cái *** huyệt trước sau bị đảo lộng đến trướng trướng đầy đầy, chua chua ngọt ngọt không thể dùng cách nào để diễn tả, phân thân tinh xảo vừa nãy bởi vì bị thú hành phá thân mà trở nên mềm xuống lại chẳng biết xấu hổ lập tức cứng rắn trở lại, dưới tần suất trừu sáp của hai huynh đệ thoáng cái liền không biết xấu hổ mà lắc lư, cứ như *** thú đang bị dục vọng thao túng, ngay cả hai cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng co rút lại mút mút vào, giống như là đang muốn hút khô hai cái vật xấu xa đang cắm trong tao huyệt kia.

“A a… Ô… A lạnh quá…” Không biết đã trừu sáp được bao lâu, đau đớn dần bị khoái cảm thay thế, hai cái hùng căn trong cơ thể vô luận là xét về độ dài hay là độ cứng đều có thể hành hạ đến chỗ ngứa ngáy nhất của y, bên trong được cọ xát nhè nhẹ, điểm nhạy cảm không ngừng bị khiêu khích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Liễu Nghi Sinh vẫn còn vươn nước mắt, biểu tình đã mất đi thống khổ nay lại biến thành vừa *** mị lại vừa vô lực, trong cái miệng nhỏ nhắn đã không còn phát ra tiếng khóc mà thay vào đó là tiếng *** kêu hồn xiêu phách lạc.

“Bảo bối nhịn một chút, Kỳ Thạc là Băng Kỳ Lân, hùng căn sẽ có chút lạnh.” Kỳ Canh đau lòng hôn lên phần gáy nhạy cảm của y, một bên thúc giục.

“Kỳ Thạc ngươi nhanh lên một chút, tao huyệt của Tiểu Liễu Nhi mút chặt quá, ta cũng sắp nhịn không được phải biến thân rồi.” Đại điểu của hắn bị tao tràng vô cùng chặt khít vừa cắn vừa mút, trong tràng đạo cứ như có một cái miệng khác đang mút lấy đầu điểu của hắn, hại hắn thiếu chút nữa đã không thể khống chế dục vọng bắn tinh, nếu không phải nhẫn lại được không biết hắn đã bắn ra bao nhiêu lần trong cái tiểu lãng miệng kia rồi. Càng không chịu nổi chính là, tràng đạo *** mỹ mềm mại khi hắn miệt mài thao lộng liền bắt đầu co rút lại, nếu cứ tiếp tục thế này, nhất định hắn sẽ chịu không nổi mà trực tiếp biến thân, bắn hùng tinh vào hậu huyệt của y.

Sơ tinh của kỳ lân rất quý giá, nhất định hắn phải phải bắn vào phía trước của tiểu bảo bối, hắn muốn ra sức thao lộng thư huyệt của y, sáp vào tao huyệt nhìn qua liền biết nước lênh láng nóng hôi hổi kia một trận long trời lở đất, như thiêu như đốt, thẳng đến khi y muốn khóc cũng khóc không được, chỉ có thể kẹp chặt tiểu huyệt hút sạch sẽ toàn bộ hùng tinh của mình một giọt cũng không chừa, bị hắn thiêu đốt đến không biết làm sao, hoàn toàn trở thành mẫu thú của hắn, hoài thượng bảo bảo của hắn!

Kỳ Thạc đang làm chuyện mà đệ đệ mình muốn làm. Nét cười của bảo bối dưới thân phiếm xuân, hoạt sắc sinh hương, đến cả mồ hôi đều tản ra hương thơm mê người, khiến cho người khác thương đến tận tim gan, yêu đến tận xương tủy. Hậu huyệt của y co rút, thư huyệt cũng không khá được hơn chút nào, không ngừng hộc ra mật lộ tưới lên mã mắt nhạy cảm của hắn, bên trong mật huyệt lại co rút từng đợt, siết chặt đến gần chết.

“Bảo bối, ca gieo giống cho ngươi, hảo hảo ăn.” Vốn dĩ lực kéo dài của hình thú kỳ lân cũng không có bao nhiêu, đây lại là lần đầu tiên *** cùng với bảo bối của mình, đầu Kỳ Thạc nóng lên, một trận khoái cảm mãnh liệt tựa như điện lưu truyền khắp tứ chi bách hài, gấp rút tụ tập vào thú căn bên trong thủy huyệt, Kỳ Thạc gầm nhẹ một tiếng, nhất thời trong đầu trở nên trống rỗng, hùng tinh phóng ra giống như lợi kiếm.

“A a… Đây là cái gì… Thật là khó chịu hức hức…” Lần bắn tinh này dùng lực đạo quá lớn, thư huyệt của Liễu Nghi Sinh cứ như đang bị một cột nước cường lực đánh sâu vào, chẳng khác nào bị chém thành hai mảnh, mà dịch thể của Kỳ Thạc lại có chút lạnh, cùng với sức nóng trong hoa huy*t hình thành sự tương phản kịch liệt, khiến cảm nhận cũng trở nên mãnh liệt hơn. Y bị đau đến chịu không nổi, điểm mẫn cảm trong hậu huyệt lại bị Kỳ Canh thao lộng không ngừng, nhất thời bụng dưới của Liễu Nghi Sinh trở nên căng thẳng, toàn thân đều run rẩy, chỉ thấy y ưm a lãng kêu mấy tiếng, ngọc hành trắng nõn co rút lại rồi bắn ra nhiệt tinh lần thứ hai của đêm nay.

Cuối cùng quá trình thụ tinh dài đằng đẵng cũng kết thúc vào lúc Liễu Nghi Sinh đã nửa hôn mê, cả người Kỳ Thạc đều sảng khoái, hắn biến trở về hình người, đối với thân thể đang nằm trong lòng mình hắn đã yêu thương đến mức không còn cách nào để hình dung nữa rồi, kề sát xuống liên tục hôn lên đôi môi khẽ nhếch của y, bao gồm cả đầu lưỡi đang lộ ra ở bên ngoài cái miệng nhỏ nhắn kia.

“Kỳ Thạc ta cũng muốn ***!” Kỳ Canh bị sự co rút không ngừng do hậu huyệt đạt đến cao trào khiến cho toàn thân ý loạn tình mê, khí huyết loạn trào, rút ra cự căn đổi vị trí với Kỳ Thạc.

“Ưm…” Liễu Nghi Sinh đã mơ hồ đến sắp không còn tri giác, y chỉ cảm thấy hậu huyệt mất đi vật ở bên trong, sau đó vừa mới lầm bầm một tiếng, đã bị Kỳ Thạc ôm ngược lấy thân thể đã xụi lơ, dùng tư thế như bế đứa nhỏ đi tiểu, để toàn bộ cơ thể y dựa vào ***g ngực mình, hai chân mở lớn lộ ra hoa huy*t bị sáp đến đỏ bừng và nộn hành mềm oặt do vừa mới bắn tinh xong, để bọn chúng trần trụi lộ ra ở trước mắt Kỳ Canh.

“Hmm ca… Đừng…” Có lẽ là do vừa mới bắn tinh xong, nên tác dụng của mị hương đã tiêu thất một ít, cũng có lẽ là do cái tư thế này khiến Liễu Nghi Sinh cảm thấy rất xấu hổ, gương mặt y nóng lên, mơ màng thấy được Kỳ Canh đã biến thân thành hình ngựa, quái vật to lớn trực tiếp đặt lên thư huyệt của mình, y giống như là nhớ đến tư vị khi nãy, sợ đến mức trốn ra phía sao. Tiếc rằng xương sống thắt lưng đã mềm đến không cử động được, phía sau còn bị ***g ngực rắn chắc tráng kiện của Kỳ Thạc dán chặt vào, lắc lắc thân thể giống như là đang nghênh đón, để tiểu huyệt của mình hướng về phía phân thân của Kỳ Canh cứ như đang tự dâng lễ vật đến tận cửa.