Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 40




(Jeje: Vậy là đi được 1/3 câu chuyện rồi, nếu giữ vững tiến độ này thì chắc khoảng Tết sẽ hoàn)

Ôn Duyên đã được kiến thức qua sự thông minh của Hình Nhị, chỉ là hiện nay mặc dù có chuẩn bị tâm lý, không thể không lại lần nữa cảm thán một chút, người thông minh như vậy, trong sinh hoạt ở dĩ vãng, hắn thật là một người cũng chưa từng thấy qua.

Khi Ôn Duyên đang hồi tưởng đoạn tình tiết này, âm thanh “Kẽo kẹt…” vang to phía sau, Ôn Duyên da đầu tê rần nhanh chóng nhìn lại thăm dò, là Hình Tam nằm ở nơi đó, nhưng thanh âm này……

Ánh mắt mọi người cùng tụ tập trên người Hình Tam và Hình Đại, sự yên tĩnh bên trong thùng xe càng phụ trợ âm thanh kẽo kẹt thêm thanh thúy rõ ràng,  Hình Nhị ở phía trước nghe thấy sau đó nhanh chóng hướng loa nói: “Là lão Tam sao?”

Hình Đại trầm mặc hai giây, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người một vòng, chậm rãi “Ân” một tiếng. Hình Nhị vội vàng đem vách ngăn giữa phòng điều khiển và thùng xe dâng lên, rồi sau đó vội vàng chạy tới bên người Hình Tam. Hắn nhìn Hình Tam một cái, lại ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người một vòng, miệng mấp máy đóng mở nhiều lần, nhưng lại không có mồm miệng lanh lợi như hồi nãy, tựa hồ có nói cái gì, châm chước không biết nên như thế nào mở miệng.

Chu béo ý thức được trong xe đã xảy ra sự tình gì, sau đó lập tức đem xe dừng lại bên đường, cũng đi theo tới trong xe. Trên người Hình Tam vẫn không ngừng phát ra âm thanh “Kẽo kẹt”, thanh âm kia cũng không từ bộ vị cố định nào phát ra, càng giống như xương cốt ma sát, thậm chí là sai vị mà sinh ra âm thanh đứt gãy. Tóm lại khiến người nghe da đầu tê dại, trình độ không hài hòa này có thể so với ma sát của phấn viết với bảng đen khi còn nhỏ, phát ra âm thanh bén nhọn, làm người nghe liền nhịn không được trên người nổi da gà, nói không nên lời là gì, quả thực dọa người.

Chu béo nhìn lướt qua Tạ Sâm, thấy Tạ Sâm rất có hứng thú mà nhìn Hình Tam, không hề có ý tứ mở miệng, lập tức trong lòng thở dài, hắn xem xét mắt Hình Nhị, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Còn thất thần làm gì, trong ngăn tủ đều có quần áo, trong chốc lát trên người hắn sẽ nứt vỡ! Nơi này còn có nữ đồng chí, phải chú ý ảnh hưởng a.”

Tuy rằng Chu béo không nói quá minh bạch, nhưng mọi người đang ngồi đây cũng không ngốc. Tình huống Hình Tam nhìn bằng mắt liền biết không đúng. Nhưng xem Hình Đại cùng Hình Nhị giống như cũng không phải lần đầu tiên trải qua, lại xem Hình Tam trên người tuy rằng phát ra âm thanh như vậy, nhưng lại không có nhìn thấy địa phương nào không ổn.

Phác Tĩnh Nghiên vừa định nói chính mình không quan hệ, ai ngờ vòng eo Hình Tam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được duỗi ra một đoạn dài! Nguyên bản áo trên vừa rồi, lập tức cũng chỉ đủ che đến phía trên rốn hắn! Phác Tĩnh Nghiên cả người sửng sốt, đem lời muốn nói nghẹn trở về, nhẹ hít một hơi.

Hình Đại phi thường bình tĩnh quay người lại đem quần áo trong ngăn tủ lấy ra, mấy ngày nay bởi vì có đôi khi muốn xuống xe đánh tang thi,  cho nên một đám người đều có dự bị quần áo tắm rửa. Đến nỗi có cần tắm rửa nhiều lần hay không, Ôn Duyên cũng không quyền tuyệt đối định đoạt.

Rốt cuộc quần áo mặc lúc giết tang thi hoặc nhiều hoặc ít đều phải có chút lây dính, mà thời điểm ăn cơm, những quần áo đó tuyệt đối không thể mặc trên người, nhưng nếu một lần giết tang thi, lại một lần vứt bỏ quần áo, cho dù không gian hắn thu được một xưởng gia công trang phục, chỉ sợ không theo kịp bước chân đào thải kia.

Cho nên Tạ Sâm không cho Phác Tĩnh Nghiên gác đêm, nhưng lại khiến nàng mang bao tay từ chỗ Chu béo đi rửa sạch quần áo, nghĩ đến cũng coi như là quyết định sau khi suy nghĩ chu toàn.

Sau đó ngắn ngủi ba mươi giây, thân thể Hình Tam lấy tốc độ mọi người không tưởng tượng được hoặc biến lớn hoặc trở nên cao to, sofa hai mét bị Hình Tam sau khi “biến dài” nằm cũng không dư ra nhiều chỗ, lấy thị giác Ôn Duyên mà nhìn, thân hình Hình Tam ít nhiều cũng phải cao một mét chín, cơ hồ cùng Tạ Sâm không phân cao thấp.

Nguyên bản quần còn vừa, hiện nay chỉ quá đầu gối một chút, từ quần dài biến thành quần ngắn. Nguyên bản quần áo còn vừa, hiện nay cũng biến thành đồ hở hang, bởi vì chỉ có “biến dài” chứ không “biến rộng”, quần áo tốt xấu cũng không như lời Chu béo nói có hiện tượng căng ra hay bị xé rách.

Hình Đại giúp Hình Tam tròng lên một kiện áo, Hình Nhị nhấp môi đem quần ném tới một bên, hắn đi đến phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ sắc mặt không chút máu của Hình Tam, kính râm cũng khẩu trang của đối phương còn chưa gỡ, chỉ là lộ ra trên trán với cổ đã sớm vô sắc tái nhợt đầy mồ hôi, xuyên thấu qua khẩu trang đeo trên mặt đối phương, xúc cảm đều là ướt lạnh.

“Lão Tam? Lão Tam? Tỉnh tỉnh.”

Tình hình sau đó, Hình Tam chỉ cần khôi phục “bình thường” sau đó thật nhanh sẽ tỉnh, có mấy lần thậm chí là ở giữa quá trình biến hóa đã tỉnh. Không phải bản thân hắn muốn tỉnh, hơn phân nửa là đau tỉnh. Nhưng nghe nói nếu sau khi biến hóa không vững vàng thanh tĩnh, dù hắn tu hành nhiều cũng vô ích, thậm chí là thành quả một lần “thu nhỏ lại” cũng đều uổng phí, cho nên dù biết huynh đệ sau khi tỉnh lại sẽ đau một hồi, hắn vẫn là cắn răng kêu đối phương dậy.

“Ân……”

Hình Tam nhẹ giọng đáp lại một chút, tuy rằng đôi mắt vẫn nhắm, nhưng tay phải nhẹ nhàng nâng lên. Hình Nhị thấy thế, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “Không có việc gì, ngươi trước nằm, trong chốc lát khôi phục cũng không nên nóng nảy.”

Ôn Duyên ở một bên đem toàn bộ quá trình đều xem ở trong mắt, hắn nhìn Hình Tam lộ ra làn da tái nhợt không có chút máu, lập tức nhịn không được nói: “Thật sự không sao? Khí sắc hắn rất khó xem.”

Hình Nhị lắc lắc đầu, nhưng lại không chính diện trả lời Ôn Duyên, Tạ Sâm xem xét ba huynh đệ này liếc mắt một cái, rồi không biết từ đâu rút ra một lọ nước khoáng không có nhãn hiệu, đưa cho Hình Nhị nói: “Cho hắn uống miếng nước đi, ra nhiều mồ hôi như vậy, cần phải bổ sung lại mới được.”

Hình Nhị sau khi tiếp nhận nguyên bản còn thất thần liền phóng tới một bên, kết quả ai ngờ Hình Tam nằm ở nơi đó thoạt nhìn cơ hồ hơi thở thoi thóp, đột nhiên tựa như được nạp điện duỗi tay lấy bình nước khoáng kia, Hình Nhị thấy đối phương nắm nhanh như vậy, lập tức đem Hình Tam nâng dậy, sau đó đem nước khoáng vặn nắp trong tay đối phương, cười ha ha nói: “Khát ngươi cũng không nói, nước không phải còn nhiều sao? Mau uống đi.”

Chỉ là lời nói trêu ghẹo, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được hướng Tạ Sâm nhìn, quá trình vặn nắp bình quá mức dễ dàng, là từng bị mở ra, hay nước kia ở phương diện này……?

Tạ Sâm thấy hắn bất quá tự nhiên mỉm cười, làm như dốc hết sức lực ở biểu đạt thiện ý của chính mình.

Hình Tam tháo xuống một bên khẩu trang, ùng ục ùng ục mà mồm to uống nước bên trong, Ôn Duyên có thể lý giải tình huống mới rời giường nên khát nước, nhưng Hình Tam cơ hồ chỉ dùng mấy hớp liền đem một lọ nước khoáng uống xong hết rồi…… Nếu đây là nước trái cây,  loại sự tình này cũng không tính hiếm lạ, nhưng kia chỉ là nước khoáng mà thôi…… Càng quỷ dị chính là, Tạ Sâm lại đưa cho bọn họ một lọ, Hình Tam cư nhiên lại uống hết……

So với tốc độ uống nước của Hình Tam, càng ngoài ý liệu, chỉ sợ là đường cong hàm dưới của hắn đi? Hình dạng mặt này, thật là một đại soái ca a……

Không đợi Ôn Duyên xem kỹ cẩn thận, Hình Tam lại đeo khẩu trang lên, hắn chậm rãi hút mấy hơi thở bình tĩnh lại nhịp tim đập do vội vàng uống nước, qua vài giây sau, hắn nhìn về phía Tạ Sâm, đằng sau kính râm, ánh mắt là như thế nào Ôn Duyên vô pháp nói rõ, đã có thể như vậy ngơ ngác cùng Tạ Sâm đối diện, nghĩ đến, hẳn là……

“Cảm ơn.”

Hắn rốt cuộc vẫn là nói một tiếng cảm ơn, Ôn Duyên không biết sao, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay vừa rồi đều đổ mồ hôi. Thời điểm Hình Tam cùng Tạ Sâm đối diện, rõ ràng hắn không nhìn thấy đôi mắt đối phương, nhưng nhịn không được cảm thấy có chút khẩn trương, cũng may Tạ Sâm vẫn luôn là vẻ mặt muốn cười không cười biểu tình, nếu không phải bộ dáng bày mưu lập kế kia, hắn thật sự đều có chút thế huyền tâm của Tạ Sâm.

Chu béo một bên đem xe chậm rãi đi lên phía trước, một bên chán đến chết liếc mắt nhìn động tĩnh trong xe, Hình Tam mắt nhìn Phác Tĩnh Nghiên (*) ở đối diện, nhưng thật ra một chút đều không kiêng dè, trực tiếp đem “quần ngắn” trên người cởi, chỉ còn quần lót tròng lên một cái quần dài, động tác này làm Phác Tĩnh Nghiên ngượng ngùng dịch mắt đi, chỉ là tuy rằng chuyển mắt đi, nhưng mặt một chút cũng không hồng.

(*) Khúc này để tên là Ngô Mộng, nhưng mà chụy Mộng làm gì còn ở đây, viết tới xuống dưới thì lại quay về là Phác Tĩnh Nghiên nên chắc tác giả viết nhầm.

Có thể là bởi vì Hình Đại đem áo ngoài trực tiếp tròng lên trên người hắn, kiện quần áo “thu nhỏ” hiện nay bó sát, Hình Tam giơ tay liền đem quần áo bên trong cởi, đường cong cơ bắp hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trước mắt, Ôn Duyên chỉ nhìn thoáng qua liền nhịn không được ở trong lòng cảm thán, trách không được thời điểm còn lùn thoạt nhìn rắn chắc giống như vượn tay dài, dáng người này, tấm tắc……

“Ai, các ngươi sau khi tiến vào có nghe thấy tiếng nào không? Ta như thế nào cảm thấy trừ bỏ chúng ta bên ngoài một chút âm thanh đều không có a? Có thể hay không là chúng ta vừa rồi nghe lầm?”

Mấy ngày hôm trước Chu béo cũng đã mở máy thu âm trên xe, có đôi khi mở có đôi khi đóng, tác dụng chủ yếu là nắm chặt tình huống ở cửa xe cửa sổ, còn có thể không hề chướng ngại tiếp thu âm thanh bên ngoài, công năng này lúc mọi người buổi tối đi ngủ phần lớn là tắt, nhưng thời điểm hành tẩu ban ngày, nếu muốn biết xung quanh xe có âm thanh “đặc biệt” gì hay không, công năng này vẫn dùng được.

Đã một hồi lâu, máy thu âm cũng không phát ra âm thanh gì đặc biệt, Hình Tam hôn mê nhiều ngày như vậy, tự nhiên không biết âm thanh trong lời Chu béo là có ý tứ gì.

“Âm thanh gì?”

Câu hỏi của hắn, làm Hình Nhị một bên hạ ót xuống, theo sát quét một vòng mọi người, thấy Ôn Duyên vẻ mặt thần sắc hi vọng, Hình Nhị rũ mắt xuống, cẩn thận châm chước mà mở miệng nói: “Âm thanh một nữ nhân.”

Hình Tam tự nhiên thấy Hình Nhị mới vừa rồi nhìn hướng về phía Ôn Duyên, hắn liếc mắt nhìn Tạ Sâm, rồi sau đó lại nhìn nhìn Ôn Duyên, trầm mặc mấy giây sau đó, chậm rãi mở miệng nói: “Dừng xe đi.”

Chu béo nghe Hình Tam nói như thế, lập tức trộm nhếch miệng, nhưng quay đầu sắc mặt lại là mang theo nghi hoặc: “A?”

Hình Tam lại không thấy bộ mặt nghi hoặc kia của hắn, chỉ là rũ mắt, cách khẩu trang mở miệng: “Cứ như vậy tìm không thấy, muốn tìm người…… Đi theo tôi.”

Chu béo chậm rãi ngừng xe, Hình Tam không nói nữa liền ở phía trước đi đầu xuống xe. Tạ Sâm túm Ôn Duyên đi ở phía sau, Ôn Duyên mắt thấy Tạ Sâm không có ý tứ thu xe, lập tức đành phải chính mình đem nó thu hồi.

Dù sao hiện tại hắn thu thứ gì, chỉ cần không làm người khác thấy rõ ràng, mọi người đều sẽ nghĩ Tạ Sâm làm. Ai khiến Tạ Sâm có cái đuôi sói to này đâu, hắn đã công nhiên tuyên bố hắn có được không gian, vậy hắn có cũng tốt, dù sao hắn là nam chính, có “toàn hệ dị năng” cũng không quá đáng.

Hình Tam khôi phục dáng người bình thường, thực sự thân cao chân dài. Vừa rồi Ôn Duyên phỏng chừng thật đúng là không sai, Hình Tam bình thường thân cao thấy thế nào đều có một mét chín, cơ hồ cùng Tạ Sâm hai người không phân cao thấp.

Chỉ là tốc độ đi đường của Hình Tam không nhanh như vậy, tư thế đi đường của Tạ Sâm càng như là tản bộ, luôn là chậm rãi từ từ, mà Hình Tam là cái loại này…… Sau khi đi được một đoạn đường, người mặt sau đều sẽ nhịn không được chạy chậm đuổi kịp cái loại tốc độ này.

“Ở chỗ này.”

Một đám người ngừng ở trước cửa viện, toàn bộ sân im ắng đen nhánh, ánh trăng trên bầu trời ở khoảng cách này cơ hồ không có tác dụng gì, nơi này tối đến nỗi nếu hình dung đến duỗi tay không thấy năm ngón, cũng không chút nào là quá mức, dưới tình huống người bình thường cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng phòng ở, nhưng lúc này giờ phút này Ôn Duyên, vô cùng tinh tường thấy rõ cái giá đậu tây trong viện này, còn có một loạt bên trái kia, hình như là hoa hướng dương? Vẫn là một loại thực vật thân cao nào đó, toàn bộ sân đều là quy củ hình chữ nhật, phòng ở, ở chính giữa nhất.

Ôn Duyên có chút khẩn trương, dựa theo miêu tả trong sách, một đoạn này kỳ thật không có nửa cọng lông quan hệ cùng với nam chính, nhưng lại là bước ngoặt cả đời của một người khác. Liền bởi vì nơi này phát sinh sự tình, làm cho nhân sinh sau này của người này đều xảy ra thay đổi, bọn họ hẳn là, còn chưa đến chậm đi……