Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 22: Bằng hữu




Translator: Waveliterature Vietnam

Kinh nghiệm mà bạn trải nghiệm được khi trên một chuyến tàu đầy sinh viên là gì?

Ellen chỉ có thể nghĩ ra một điều, đó là quá ồn ào!

Âm thanh của những đứa trẻ chào tạm biệt ba mẹ, tiếng đùa giỡn giữa những người bạn với nhau, âm thanh vội vã kéo hành lý đi cất…

"Ellen, Harry…" Một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau bọn họ, nó khiến cho nơi này càng trở nên ồn ào hơn.

Là Foley.

"Foley." Harry đặc biệt vui vẻ vẫy tay.

"Xin nhường đường một chút, xin nhường một chút..cảm ơn." Foley kéo hành lý đi xuyên qua đám đông.

"Tôi không ngờ rằng chúng ta điều nhận được thông báo nhập học từ Hogwarts. Ba mẹ tôi khi đi du lịch nước Pháp cứ nghĩ đó là một trò đùa của những kẻ xấu. Đến khi đích thân bà Hooch đến thông báo thì ba mẹ tôi mới tin. Bà Hooch là giáo viên già của lớp phi hành ở Hogwarts, đặc biệt tuyệt vời!" Foley vẫn như xưa lúc nào cũng khá dài dòng.

"Thật tốt, Vernon đã dùng mọi thủ đoạn để tôi không nhận được bức thư, cũng may có Hagrid đến đón tôi." Harry có thể đoàn tụ với bạn bè thật sự rất phấn khích.

"Chúng ta hãy đi kiếm một chỗ ngồi xuống rồi hãy nói chuyện tiếp?" Ellen ra hiệu cho hai người bạn nhìn vào những hành lý mà mọi người mang theo.

Ba người phải đi thẳng đến phần sau của đoàn tàu mới có thể tìm được chỗ trống.

Mọi người giúp nhau an bày ổn thỏa hành lý, Foley không nhịn được hỏi: "Khi nào bạn biết bạn là một phù thủy?

Khi ba mẹ tôi nhìn thấy bà Hooch họ vẫn nghĩ bà ta là một tên lừa gạt, ngay cả khi bà Hooch cưỡi cây chổi bay trước mặt ba mẹ tôi một vòng, ba tôi còn nhìn xung quanh xem có thiết bị nào hay không, rồi mới thực sự tin tưởng chuyện tôi trở thành một phù thủy.

Sau khi chấp nhận, họ cảm thấy rất ngạc nhiên, khi không trong nhà lại có một phù thủy. Chị cả của tôi đã vô cùng ngưỡng mộ, chị cảm thấy làm phù thủy cảm thấy tốt hơn nhiều so với làm luật sư."

"Tôi cũng chỉ biết mình là một phù thủy trong khi nghỉ hè, nhưng mà Ellen đã lớn lên trong gia đình phù thủy. Và dường như theo như thế giới phù thủy thì bạn ấy có dòng màu thuần khiết." Harry chia sẻ với Foley cuộc sống hạnh phúc tại nhà của Ellen.

"Wow, Ellen, thật sự bất ngờ, hè năm sau tôi có thể đến nhà của bạn để làm khách được không?" Foley ngưỡng mộ Harry khi được làm khách tại gia đình phù thủy.

"Tất nhiên là không có vấn đề gì." Ellen gật đầu, mặc dù anh cảm thấy Foley hơi ồn ào.

Kế tiếp, Foley nói về kiến thức của mình ở nước Pháp: "Tôi thích nhất là món ăn Hỏa Diễm Di Bối. Di Bối được đặt ở giữa trên một tấm gỗ với bốn cái đinh xung quanh.

Di Bối được sắp xếp hình dạng đồng tâm được sắp có trật tự từ trong ra ngoài, giống như một thương hiệu Domino. Sau đó, phủ một lớp lá thông lên Di Bối. Lá thông là vật dễ đốt cháy và khi lá được đốt lên sẽ tỏa ra một mùi hương gỗ thông đặc biệt cùng với mùi khói độc đáo.

Đợi đến khi nó cháy hết, từ từ gỡ bỏ hết lớp tro của lá thông bao trùm trên bề mặt Di Bối, sau đó để lên một ít mỡ bò là có thể thưởng thức được rồi…"

Ellen cảm thấy tài năng thiên phú đặc biệt của Foley chính là miêu tả đồ ăn. Ellen bị tàn phá gần một năm với đồ ăn của Anh với đồ ăn của Đức. Nên bây giờ khi nghe những mô tả này anh đã khao khát được thưởng thức.

Sự khao khát muốn được ăn được hiện rõ ra trên mặt của Harry, anh ở nhà dì chỉ có thể ăn những thức ăn thừa để no bụng. Gần đây khi ở nhà Ellen anh mới được thỏa mãn nhu cầu ăn uống của mình trong một thời gian.

Nói xong, Foley cũng đã cảm thấy đói bụng.

Lúc này cũng đã buổi trưa, ba người nhìn nhau và không nói về chủ đề này nữa.

"Tôi đói bụng quá.: Foley thẳng thắn dẫn đầu nói.

"Tôi cũng vậy." Harry xoa bụng, mặc dù bà Harris đã làm thêm cho anh ba phần cơm, thế nhưng do đang trong thời kỳ trưởng thành của cậu bé thiếu niên nên bây giờ anh đã cảm thấy bụng trống trơn.

"Để tôi ra ngoài xem, trên tàu có bán đồ ăn gì không." Ellen đứng dậy, đây là ngồi trường thực sự.

Vừa kéo cửa bước ra, Ellen đã bị một cậu bé thiếu niên tóc đỏ đụng phải.

"Ron?" Ellen nhanh chóng đỡ Ron đứng dậy.

Ron vẫn chưa đứng dậy hoàn toàn đã mở miệng nói. "Ellen, thật tuyệt vời, tôi đang tìm bạn. Bạn biết không, tôi nghe nói rằng Harry Potter đang ở trên chuyến tàu này. Tôi thực sự hy vọng có thể gặp được bạn ấy."

"Hãy đi vào trong rồi nói." Ellen né sang một bên để Ron vào, sau đó thu xếp cho Ron ngồi bên Foley, anh cảm thấy hai người có thể nói chuyện với nhau.

Hai người đều là những người hay nói, có cùng mái tóc đỏ, chỉ khác là một người cao một người thấp.

Lúc này, trong mắt Ellen hai người nhìn nhau cười ngây ngô cảm giác rất vui mừng.

"Ron, bên cạnh bạn là Foley, nếu muốn các bạn có thể trở thành bạn thân với nhau. Bên cạnh tôi chính là Harry Potter mà bạn vừa nhắc lúc nảy." Ellen giới thiệu hai người bạn với Ron.

«Xin chào, Foley. Tôi là Ron.Weasley." Ron bình tĩnh đưa tay ra và giới thiệu mình như một người trưởng thành.

Hai người gặp nhau như những người bạn lâu năm, có lẽ có một mái tóc chung màu đã khiến cảm xúc họ trở nên sâu sắc hơn? Ellen không chắc chắn,

"Bạn thật sự là Harry Potter sao? Bạn thật đúng – bạn biết đấy…" Ron chỉ vào trán Harry nói.

Harry vuốt lên một nhúm tóc trên trán, để lộ vết sẹo hình tia chớp. Ron mở to hai mắt nhìn.

"Đây là do người thần bí làm sao?"

"Đúng vậy," Harry nói, "Nhưng tôi không nhớ rõ."

"Một chút cũng không nhớ rõ?" Ron háo hức hỏi.

"A…- tôi chỉ nhớ rõ có một ánh sáng màu xanh, ngoài ra cũng không nhớ gì cả."

Ron ngồi nhìn chằm chằm vào Harry hồi lâu, rồi đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, rồi vội vàng nhanh chóng chuyển tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

"Các bạn đang nói chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra với vết sẹo của Harry?" Sự tò mò của Foley đang dâng trào.

"Bạn không đói bụng sao?" Ellen không muốn Harry nhớ lại, liền ngắt lời.

"Khi nảy tôi đến, tôi có thấy một xe đẩy đồ ăn đang đi lần lượt qua từng thùng tàu, chắc lát nữa sẽ lập tức đi qua thôi." Ron nói.

"Vậy thì tốt quá." Đang nói thì đột nhiên có một tiếng răng rắc truyền đến một tiếng ồn ào ngay lối đi.

Một nụ cười chân thành, một cô gái có má lúm đồng tiền đẩy cửa phòng ra rồi hỏi: "bạn ơi, bạn có muốn mua đồ ăn nào trên xe không?"

Ellen lập tức đứng dậy, lỗ tai của Ron đỏ lên và anh ta lẩm bẩm rằng anh ta có một cái bánh Sandwich.

Harry thấy vậy liền đứng dậy đi ra để ngăn cản Ellen sắp trả tiền.

"Ellen, lúc trước tôi đã ăn rất nhiều đồ ăn từ bạn và Foley rồi. Nên lần này hãy để tôi mời hai người?"

Sợ Ellen không tin, anh ta nhanh chóng nói: "Ba mẹ tôi đã để lại cho tôi một số vàng lớn ở Cổ Linh các." Nói rồi, Harry lấy ra từ trong túi rất nhiều tiền vàng. Khi ở nhà Dursley anh ta chưa từng có một phần tiền nào dùng để tiêu vặt.

"Vậy cảm ơn bạn." Ellen nháy mắt mấy cái.

Trên xe đẩy có rất nhiều đồ ăn: Đậu, bánh bao đường, Chocolate con ếch, bí đỏ, bánh ngọt, cam thảo, còn có một ít đồ ăn kỳ lạ mà Harry trước đây chưa từng nhìn thấy.

Chỉ cần Harry có thể cầm, không làm rơi thì mỗi thứ anh điều mua một ít, sau đó anh đưa cho người bán hàng mười một bạc sickles và bảy thanh đồng Nate.

Ron nhìn thẳng vào Harry và Ellen đang ôm đồ ăn bước vào phòng, thoáng một cái tất cả đều rơi xuống chỗ trống.

"Foley điều tại bạn vừa rồi miêu tả nên giờ tôi đã đói bụng rồi."Harry cắn một miếng bánh bí đỏ lớn nói.

"Tôi đã mang theo một cái bánh Sandwich." Màu đỏ trên tai của Ron bây giờ đã lan xuống cổ, mang ra một hộp giấy căng phồng, bên trong có một miếng Sandwich. Rồi anh ta lấy nó ra, nói: "Cô ấy không nhớ rõ tôi không thích ăn thịt bò đóng hộp."

Harry nhạy bén nhận ra Ron đang xấu hổ, liền đi tới trực tiếp cắn một miếng lớn, "Ngược lại tôi thật sự rất thích."

"Hãy nếm thử, đây là tâm ý của Harry." Ellen tiện tay ném cho Foley và Ron mỗi người một cái bánh ngọt.