[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 35: Nhật ký cùng thời trẻ của dark lord




Hạ Liễu Quân

o0o

Harry vừa về tới đường Spinner’s End, liền nói chuyện gặp Doppy cho Snape, cùng chuyện “Gia tinh điên điên khùng khùng” đề xuất cảnh báo với mình, sau đó nói: “Mr, gia tinh không phải là trung thành chỉ với gia đình chủ nhân sao? Như thế nào Doppy lại xông tới ‘Mật báo’ với em?”

Xem ra anh phải nhắc nhở Lucius giải quyết gia tinh Doppy kia, Snape nghĩ vậy, sau đó nói: “Em không cần để ý gia tinh kia ta biết nó nói chuyện gì, em không cần lo lắng, sự kiện kia đã bị ta giải quyết.”

“Có quan hệ với Lucius sao?” Harry đã hiểu rõ, “Mr hôm nay đi trang viên Malfoy chính là để giải quyết chuyện này?”

“Đã không việc gì rồi.” Snape nhàn nhạt nói, làm cậu yên tâm.

“Nhưng mà em có cảm giác con gia tinh kia sẽ làm chuyện gì đó…” Harry thấp giọng nói, “Nó cuối cùng còn nói: ‘Như vậy Harry Potter làm cho Doppy không có lựa chọn nào.’, em có một trực giác không tốt…”

Snape chau mày, anh cũng không muốn nhìn… con gia tinh đầu óc có vấn đề này hại Harry lần lượt bị thương, anh phải ở trên người Harry làm ít biện pháp bảo vệ rồi. Anh nghĩ nghĩ, hỏi Harry, “Chuỗi ta tặng em có ở đó không?”

“Có” Harry chuỗi màu bạc đeo trên cổ đưa cho anh.

Snape tiếp nhận chuỗi, thì thầm một câu, sau đó huy động đũa phép, chuỗi tỏa lên một đạo ánh sáng màu xanh, sau đó Snape đem chuỗi đeo lại lên cổ cho Harry: “Cất kỹ nó, khi gặp nguy hiểm thì cầm chặt nó, nó sẽ đem e đến cạnh ta.”

“Mr đem nó biến thành khóa cảng?” Harry nhìn nhìn chuỗi, “Chính là… Nếu thời điểm em nghĩ đến Mr mà cằm chặt nó… vậy làm sao bây giờ?”

“Tận lực chú ý một chút, em có thể cầm chặt thứ ta đưa.” Snape cao hứng vì Harry tưởng niệm đến mình, hôn trán cậu một cái.

Mr hôn thật ôn nhu Harry xấu hổ đỏ mặt cười, xem ra hôn cũng là một phương pháp chữa thương tốt…

Buổi tối, Snape thông qua lò sưởi liên hệ Lucius. Lucius mặc đồ ngủ, đối với hành vi thông qua lò sưởi ‘Rất không quý tộc’ phàn nàn một hồi, sau đó cực không tình nguyện hỏi: “Đến tột cùng có việc gì, Severus?”

“Tôi nhớ, trong trang viên của anh có một gia tinh tên Doppy đúng không?” Snape đi thẳng vào vấn đề.

“Doppy?” Lucius gật gật, “Đúng vậy, bất quá gia tinh kia đầu óc có chút vấn đề, không có việc gì lại thích đem đầu mình nhốt vào lò nướng.”

“Anh tốt nhất chú ý nó…” Snape bất mãn, “Nó tựa hồ đối với nhiều chuyện của anh… cảm thấy rất húng thú…”

“Ý của cậu là…” Ánh mắt Lucius lộ ra một điểm sát ý, “Nó nói chuyện gì đó không nên nói sao?”

“Tôi cũng không hi vọng người hầu của anh chạy đến trước mặt Chúa cứu thế điên khùng nói cái gì ‘Hogwarts nguy hiểm’ các loại…” Snape không trả lời trực tiếp vấn đề của anh ta, anh không nghĩ có thể phá hủy kế hoạch của bạn tốt.

“Tôi đã biết.” Đến đây, Lucius đã hiểu, “Tôi sẽ kết thúc khế ước nô lệ cám ơn cậu, Severus.” Thân ảnh Lucius lập tức biến mất trong lò sưởi.

Snape nhẹ nhàng thở ra, anh biết rõ Lucius sẽ “Hảo hảo” quản giáo gia tinh không nghe lời một phen có thể đem những yếu tốt không yên phận nhanh chóng giải quyết cũng là chuyện tốt. Ánh mắt Snape lạc lên lầu, trong ánh mắt lộ ra tình cảm ấm áp: Harry đã ngủ rồi.

Snape đứng lên, vào phòng ngủ. Như vậy, bước tiếp theo, chính là phải giải quyết quyển nhật ký này. Anh phải cố gắng nghiên cứu ra một loại độc dược có thể tiêu diệt Horcux…

Ta là bắt đầu nghiên cứu Dark Lord phân cách tuyến

“Mr… Mr đặc biệt đi trang viên Malfoy chính vì tìm vật này?” Mấy ngày sau, Harry chú ý tới quyển nhật ký, “Đây là cái gì?”

Snape đang lật xem quyển nhật ký này, cũng sử dụng đũa phép đo lường, phỏng đoán đến tột cùng nên hủy vật này như thế nào. Anh nghe Harry hỏi mình, liền buông đũa phép hỏi, “Lần trước đưa em quyển sách kia, em… xem xong rồi chưa?”

“Mr là nói <>?” Harry nhớ lại, “Dạ, em đã xem xong rồi.”

Snape gật đầu, “Rất tốt! Như vậy… Còn nhớ vấn đề lần trước em hỏi ta không?”

“Cái vương miện kia tột cùng là cái gì?” Harry gật gật đầu, “Quyển sách có đáp án sao?”

“Đúng vậy, em có thể nói cho ta biết không?” Snape hỏi, “Tự hỏi một chút, cái kia đến tột cùng là vật gì…”

“Ừm… Có thể khống chế tư tưởng kẻ có được, hấp thụ sinh lực…” Harry suy đoán, “Cùng người kia có quan hệ, có thể phục sinh Dark Lord… Nhưng mà Dark Lord còn chưa biến mất?!” Cậu đã tìm được điểm mấu chốt, “Một người sao có thể đồng thời xuất hiện ở hai nơi? Chẳng lẽ là vật cất giấu linh hồn Horcux!”

Cậu đứng lên, hưng phấn vuốt bàn tay: “Không sai, chính là Horcux! Một bộ phần của linh hồn, nó giấu trong một vật bên ngoài cơ thể. Sau đó, dù cho người phân tách linh hồn có bị công kích hoặc hủy diệt, người phân tách vẫn có thể không chết bởi vì một bộ phận linh hồn vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì đương nhiên dùng một hình thức tồn tại khác…” Cậu xoay người nhìn Snape, “Mr, ý Mr là… Dark Lord cắt linh hồn mình ra?!”

“Đúng vậy, vương miện chính là một trường sinh linh giá.” Snape gật đầu, “Mà cái này…” Anh chỉ nhật ký trên bàn, “Cũng là thứ Dark Lord giao cho Lucius.”

“Nhưng mà… chế tác Horcux không phải là chuyện dễ dàng như vậy, hắn làm như thế nào chế tác thứ này?” Harry khó hiểu.

“Chia cắt linh hồn là một loại tội ác, nó trái với tự nhiên, cũng đạo lý đó, chế tác Horcux cũng là một loại hành vi phạm tội. Chỉ cần một hành vi tội ác mưu sát! Là có thể chia tách linh hồn. Pháp sư vì tạo một Horcux chọn loại hành vi này, sau khi giết người, hắn sẽ đem linh hồn phân tách kia chứa vào đồ vật này chính là một Horcux.” Snape trả lời, “Dark Lord chọn loại hành vì này, hơn nữa ta đoán không phải chỉ một cái.”

“Không chỉ một cái?! Hắn điên rồi sao?!” Harry kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Hắn cho rằng linh hồn là cái gì?! Cũng không phải bánh mì, hắn nghĩ muốn cắt mấy miếng là cắt! Hắn không sợ di chứng gì sao…”

Snape bị mấy lời này làm vui vẻ, anh cười một chút: “Có lẽ… Hắn chỉ nghĩ đến bất tử, không nghĩ đến hậu quả gì.”

“Đây là linh hồn! Đem linh hồn nguyên vẹn cắt thành mấy miếng…” Harry khó có thể tin, “Đây sẽ biến thành kẻ điên khó trách càng về sau hắn càng trở nên điên điên khùng khùng.” Ánh mắt cậu lạc lên quyển nhật ký trên bàn. “Như vậy… Cái này cũng là Horcux? Không có gì nguy hiểm ạ?” Khi mở bìa ra cậu chú ý tới một cái tên, “Tom Marvolo Riddle?” Cậu thốt ra cái tên này, trong nội tâm tự nhiên kinh hoảng, như thế nào lại quen như vậy, giống như… Ở nơi nào đó nghe qua… Cậu chậm rãi lắc đầu, đem những cảm giác quen thuộc quăng ra sau đầu.

“Này đã từng là tên của Dark Lord.” Snape chậm rãi nói, “Hắn… cũng đã từng là học sinh Hogwarts, hồi năm mươi năm về trước…”

“Hắn cũng là học sinh Hogwarts? Harry kinh ngạc nói, “Năm mươi năm trước, như vậy… Dumbledore cũng từng là giáo sư của hắn?”

Snape gật đầu, anh đứng lên, ngồi vào mép ghế: “Tom Marvolo Riddle, hắn sinh năm 1927, mẹ của hắn là một Squib, hậu duệ của Slytherin, thành viên gia tộc Giant. Cha hắn là một Muggle, mẹ hắn yêu Muggle này, dùng Tình dược để sinh hắn. Nhưng cha hắn nhanh chóng phát hiện ra điều này, ông ta bỏ người phụ nữ này, bà sau khi sinh Tom Riddle đã chết, hắn lớn lên ở cô nhi viện.”

Bởi vì nguyên nhân pháp lực, Tom Riddle bị người cô nhi viện xem là quái vật, năm 1938, Dumbledore đưa hắn tiếp nhập Hogwarts, trở thành một Slytherin. Hắn rất thông minh, hắn lập tức phát hiện mình là hậu duệ của Slytherin, cũng biết mình có một người cha Muggle dơ bẩn. Hắn giết cha và cậu mình, ủng hộ thuần huyết, cũng xóa bỏ tên mình…” Snape rút đũa phép, viết lên không trung “Tom Marvolo Riddle”, anh huy động đũa phép, chữ cái lại sắp xếp một lần nữa, biến thành, “I am Voldemort”.

Harry nghe đến nhập thần, không khỏi hỏi: “Như vậy… Mr, Mr năm đó tại sao lại gia nhập Death Eater?”

Snape lâm vào trầm tư: “Ta sao… Harry, em phải biết rằng, mẹ của ta đến từ gia tộc Prince cổ xưa, cha của ta là một Muggle, khi ông ta phát hiện mẹ ta là một nữ pháp sư liền bỏ bà… Lúc nhỏ khi ta rất cô độc bất lực, ta quen biết mẹ em… Nhưng sau khi ta tiếp nhập Hogwarts, cô ấy trở thành một Gryffindor, mà ta là một Slytherin, mâu thuẫn của hai học viện dẫn đến hai chúng ta bất hòa…”

“Ta kế thừa năng lực độc dược cao siêu của mẹ, học trưởng lúc đó là Lucius giới thiệu ta với Dark Lord. Khi đó Dark Lord, lực lượng của hắn cường đại, có ủng hộ… Người rất hấp dẫn, đây là loại mà các tiểu pháp sư vừa sợ hãi vừa bội phục… Cho nên, ta gia nhập Death Eater…” Anh nhớ lại thời kì hắc ám nhất, nhưng đó cũng là thời kỳ Slytherin tối huy hoàng nhất, ánh sáng cùng hắc ám vĩnh viễn cùng tồn tại, chính là huy hoàng cực hạn cũng là lúc mục nát. Nhớ tới Slytherin, anh không khỏi cảm thấy bi ai. Nhưng anh tin tưởng, hắc ám buồn chán đã lâu như vậy nhất định sẽ gây dựng bước phát triển vinh quang mới, cuối cùng đến một ngày, sẽ có người kế thừa lần nữa nhóm lên ngọn lửa màu xanh Slytherin ánh mắt anh rơi lên người Harry, có lẽ Harry chính là người kế thừa đó.

“Mr…” Harry ngồi xổm xuống, cằm đặt lên đùi anh, “Mr có sao không?” Trong mắt cậu mang theo an ủi, cậu nhận ra Snape đang bi ai cùng bất an.

“Lần trước… em không phải muốn xem Dấu hiệu Hắc ám trên tay ta sao?” Snape thở dài thật sâu, “Hiện tại… Ta có thể cho em xem…” Anh xoắn tay áo lên, lộ ra cánh tay có một chỗ đen kịt, dấu hiệu xấu xí trong đầu lâu dữ tợn tròi ra một con trăn.

Harry ngây ngẩn cả người, cậu cẩn thận đánh giá dấu hiệu, cậu tuyệt không cảm thấy sợ hãi chính mình hình như gặp qua dấu hiệu này vô số lần. Cậu chậm rãi vươn tay, đụng vào dấu hiệu kia, đầu ngón tay vừa mới chạm vào dấu hiệu, cậu lập tức rụt tay về, cẩn thận từng chút hỏi Snape: “Có đau không?”

Snape nhìn thấy cậu đột nhiên rút tay về, cho là cậu chán ghét dấu hiệu này, trong nội tâm lướt qua vẻ thất vọng. Nhưng Harry vừa nói khiến anh cảm thấy trong lòng ấm áp, anh lắc đầu, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Harry: “Dấu hiệu này… Đã rất nhiều năm…”

Harry cúi đầu, nhìn dấu hiệu đó, ngón tay lại lần nữa rơi xuống dấu hiệu nơi đó một mảng da thịt bóng loáng, nếu không có dấu hiệu kia, căn bản không phát hiện cái gì. Ngón tay Harry dần trầm tĩnh lại, vuốt ve dấu hiệu đen, sau đó… Cậu chậm rãi cúi xuống, hôn lên dấu hiệu xấu xí kia.

“A…” Snape muốn ngăn cản cậu, nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, cái gì cũng không nói nên lời. Anh quá quen thuộc này rồi, sau khi mình và Harry hoan yêu, cậu cũng đã từng hôn lên dấu hiệu xấu xí này chỉ có một lần, lập tức bị mình chán ghét bỏ qua. Chính mình hung hăng nói cho em ấy biết: “Potter, thu hồi thương cảm cùng đồng tình của ngươi cút!” Đúng vậy, chính mình… hung hăng cự tuyệt em ấy, từ bỏ ôn hòa em ấy dành cho mình.

Môi Harry mềm mại ôn hòa rơi vào da thịt anh, cậu thử duỗi duỗi đầu lưỡi ra thăm dò liếm liếm lên dấu hiệu, hồi lâu, ngẩng đầu, nhìn Snape: “Mr, còn đau không? Em giúp Me liếm liếm sẽ không đau…” Quân: Em ấy thật giống con mèo nhỏ liếm liếm a

“Em không biết là… Nó rất đáng sợ sao?” Snape gian nan hỏi, anh nhìn đôi mắt lục bích của Harry, trong đôi mắt tràn ngập quan tâm, anh cảm thấy tâm mình một mảng trở nên mềm mại, “Có rất nhiều người… sợ hãi dấu hiệu này… chán ghét chúng ta…”

“Không biết, chỉ một dấu hiệu thôi mà, không có gì đáng sợ bọn họ sợ hãi chỉ có Dark Lord thôi.” Harry cười nói, “Death Eater cũng không hoàn toàn là xấu, Mr chính là một người tốt!”

“Cũng chỉ có em cho rằng ta là người tốt…” Snape sờ đầu cậu, thở dài, “Em… vĩnh viễn tín nhiệm ta như vậy, ta nên nói em quá ngây thơ rồi hay sao?” Ta đến tột cùng có gì tốt? Đáng giá em lại lần nữa tín nhiệm ta, an ủi ta…