[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 52: Thuốc đa dịch




Hạ Liễu Quân

oOo

Tin tức mới ở Hogwarts lúc nào cũng tới rất dồn dập, tuy tin Harry là một Xà Ngữ là một tin tức lớn, nhưng giằng co sau một thời gian ngắn, quái vật trong mật thất cũng không có chạy ra làm cái gì, chuyện cũng dần dần ít người nhắc lại.

“Đôi khi, mình thực sự rất bội phục Gryffindor…” Một buổi sáng vài ngày sau, Harry đột nhiên nói.

Draco bị một câu không đầu không đuôi của cậu làm cho sững sờ: “Cái gì?”

Harry nhìn Weasley cùng Granger hòa hảo bên bàn Gryffindor, thấp giọng nói: “Cho dù bọn họ có tan rã, nhưng vẫn có thể rất nhanh khôi phục lại…”

“Cái gì với với cái gì?” Draco không hiểu mô tê gi hết.

Cái này là tình hữu nghị Gryffindor sao? Cho dù không đáng giá, nhưng mà… cũng thật hấp dẫn người a đại khái là tình hữu nghị của bọn họ còn chưa có chạm tới lợi ích đi? Nhưng mà… cũng vô cùng không đáng tin… Harry lắc đầu, đem cách suy nghĩ kỳ quái trong đầu ném đi.

“Năm nay lễ giáng sinh cậu phải về nhà cha đỡ hử, Harry?” Draco bắt đầu tiếp tục đề tài mới vừa rồi.

“Còn chưa biết nữa…” Harry thở dài, mình đang ở thế khó xử. Cùng lúc, cậu rất muốn đến nhà Mr, dù sao đây cũng là lần đầu hai người cùng nhau trải qua lễ giáng sinh mặc khác, Sirius vừa mới từ trong ngục đi ra, hắn rất là thương mình này không khó nhận ra, mình lại là con đỡ đầu của hắn, không cùng hắn qua lễ giáng sinh đầu tiên này cũng thật khó nghĩ. Mà hai người đàn ông trưởng thành này chỉ cần vừa thấy mặt, cha đỡ đầu liền thoái hóa xuống còn năm tuổi, mà ngay cả Mr cũng trở nên khiêu khích châm chọc hơn, mình bị kẹp ở giữa thật sự là… rất đau đầu đó!

Nghĩ tới đây, Harry mất khẩu vị, cậu buông bộ đồ ăn xuống, nói: “Mình muốn đi thư viện, cậu có đi không?”

“Cậu đi đi, bài tập Thuật biến hình của mình vẫn chưa xong đâu.” Draco vẻ mặt đau khổ, “Thiên phú của mình không có cao như cậu, nếu mình nói không thể biến một con chuột thành chén rượu, ba ba của mình sẽ giết mình đó!”

“Merlin phù hộ cậu!” Harry cười cười vỗ vai cậu ta, “Chúc cậu may mắn!”

Đi vào thư viện, Harry vì hoàn thành luận văn Lịch sử pháp thuật, cho nên mượn vài tư liệu có liên quan đến hỏa thiêu (đốt cháy) nữ pháp sư thời Trung Cổ, ở chỗ bàn mượn sách phải được phê duyệt. Quá trình giằng co chắc đến một giờ, sau đó, Harry đi đến khu sách cấm.

“Trò Potter.” Nhân viên quản lý thư viện bà Pince, một người phụ nữ vừa gầy lại cáu kỉnh, thoạt nhìn giống như ăn chưa được no gọi, cô hướng về phía Harry gật gật đầu, “Hôm nay muốn mượn sách gì?” Harry hiển nhiên là khách quen của khu sách cấm rồi.

Nhóm giáo sư cũng biết Snape đối với Harry yêu thương hết mực, dự định cho cậu làm học đồ của mình, bà Pince cũng không ngoại lệ.

Harry lấy tờ giấy phép của Snape, đưa cho bà: “<<Thần chú thông minh>>, con muốn nghiên cứu kết hợp độc dược với thần chú.”

Bà Pince kiểm tra chữ ký trên tờ giấy là thật hay giả, sau đó nói: “Nghiên cứu cái gì là chuyện của trò, trò Potter. Đối với việc này, chúng ta không có bất kỳ kỷ luật gì. Đồng dạng, ta cũng yêu cầu trò tôn trọng khi sử dụng các tài liệu bí mật này. Giấy thông hành này giới hạn ở phạm vi do giáo sư Snape cho phép, nếu như không có được sự cho phép trước mà có ý muốn lấy thì đừng hi vọng, trò sẽ thấy đám sách vở này cực kỳ không hợp tác. Ta nhớ trò không phải lần đầu đến khu sách cấm này, hẳn là hiểu rõ ý của ta rồi.”

“Đương nhiên, phu nhân.” Harry gật đầu.

“Tốt, cần gì có thể đến tìm ta.” Bà Pince đưa cậu đi vào, “Nhớ kỹ, tới gần cửa sổ giá sách hàng thứ ba, có sách trò muốn tìm.”

“Cám ơn cô, phu nhân.”

Khu sách cấm rất rộng, trần nhà rất cao noi này là khu vực trung tâm thư viện, bên trong cơ hồ không một bóng người, nhưng Harry lại nghe ra có âm thanh nhỏ, cùng một ít xì xào, làm cho người ta liên tưởng đến âm thanh vỗ cánh của dơi, hoặc là âm thanh giống như không của của áo chùng ma sát phát ra tiếng shasha. Mặc kệ thế nào, cảm giác bị giám thị như bài sơn hải đảo đánh úp lại.(Cả câu ý là Harry cảm thấy mình giống như bị người ta theo dõi vậy). Đương nhiên những thứ này không liên quan gì đến mình.

Dựa theo chỉ thị của bà Pince, Harry bắt đầu tìm kiếm sách. Trên kệ có rát nhiều sách thoạt nhìn rất nguy hiểm, có một cuốn còn có ý đồ muốn cắn tay mình. Lúc này, cậu nghe ở cửa truyền đến tiếng nói chuyện:

“<>?” Đây là giọng của bà Pince đầy hoài nghi. Harry hồ nghi ló ra, nhìn ra phía ngoài, cậu nhìn thấy tên tóc đỏ cùng vị tiểu nữ pháp sư như hình với bóng với nó.

“Con muốn đọc con có thể mượn nó không.” Granger thở không ra hơi nói, “Đây là chữ ký của giáo sư Lockhart cho con đó!”

“Úc, đến đây đi.” Weasley nói, đem theo tờ giấy trong tay cô bé kéo mạnh ra, đưa cho bà Pince, “Lockhart sẽ ký len bất cứ thứ gì, miễn là thời gian nó đứng yên đủ lâu.”

Harry mơ hồ nhớ lại, thời điểm tan học lớp phòng chống nghê thuật hắc ám, Granger liên tục đưa giấy cho Lockhart, nghĩ đến chắc là để ký tên rồi. Hừ, tập tục xấu Gryffindor: mạo hiểm. Đương nhiên, trọng điểm là vị giáo sư này của chúng ta thực không có đầu óc.

Harry không có hứng thú tiếp tục quan sát, cậu tiếp tục tìm sách của mình, nhưng mà rất khéo, ánh mắt của cậu xẹt qua một quyển sách <>? Quyển sách này phải nói là cậu vô cùng quen thuộc, sớm từ sau năm nhất Mr đã cho mình xem rồi, cách điều chế quá trình chế tác bên trong cậu đã sớm thuộc nằm lòng rồi. Cậu có chút tò mò, vị tiểu thư vạn sự thông Gryffindor đến cuối cùng là muốn là thứ độc được gì đây?

“Trò Weasley ngốc ở ngoài, trò Granger, trò đi vào.” Âm thanh của bà Pince từ bên ngoài truyền vào.

Harry có chút lui về phía sau, yên lặng chờ vị tiểu nữ pháp sư kia đến. Granger cũng không nghĩ đến Harry lại xuất hiện chỗ này, lập tức sắc mặt đại biến (thay đổi lớn, nhanh chóng), giống như bị Harry bắt gặp chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp: “Trò… trò tại sao lại ở chỗ này?”

“Cũng giống trò, đến mượn sách.” Harry tùy ý cười, “<> đúng không? Tôi vừa nghe phu nhân Pince nói.” Harry rất thân sĩ gỡ quyển sách kia xuống cho cô.

“Cảm ơn…” Granger nói khẽ, có chút khiếp đảm tiếp nhận sách trong tay cậu, trong ánh mắt tràn đầy bối rối, không dám đối mặt với cậu.

Xem ra… độc dược này có liên quan tới mình rồi… trong lòng Harry rút ra được kết luận. Bất quá… chúc bọn họ may mắn, những độc dược này… cũng không phải dễ dàng ngao được ra. Cho dù thành tích Granger đứng đầu trong danh sách ở Hogwarts, nhưng mà độc dược là cần thiên phú…

“Trò Granger…” Harry gọi là tiểu nữ pháp sư tóc màu rám nắng lại, “Phải cẩn thận…”

“Cẩn thận cái gì?” Trong âm thanh của Granger mang theo rung động, cô cảm thấy ánh mắt Potter mang theo ánh sáng có thể nhìn thấu tâm tư của một người, chính mình lập tức không thể động đậy, thật giống như… bị con rắn nhắm con mồi… Cô nhìn thấy trên mặt Harry mỉm cười, từng bước một chậm rãi đi đến trước mặt mình, nhìn khuôn mặt thanh tú kia, càng gần mình…

“Độc dược… Chính là rất cần thiên phú… Coi chừng đừng nổ vạc của trò…” Harry bên tai cô nói khẽ, âm thanh rất nhẹ, rất nhu hòa, nhưng mang theo một cỗ ý lạnh lẽo, thân người Granger run đến lợi hại.

“Trò phải đi rồi…” Harry vươn tay, nhu hòa sửa sang tóc lại cho cô, “Nghe lời cô bé, đi thôi…”

Granger mờ mịt gật đầu, ôm quyển sách lung lay ra khỏi thư viện, trong đầu cô chỉ có mit65 suy nghĩ: Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Đi mau, đi mau… Cô giống như chạy trốn mà rời khỏi khu sách cấm.

“Trò làm sao vậy, Hermione?” Ron nhìn thấy sách mặt cô trước giờ chưa từng trắng đến vậy.

Hermione Granger chỉ là lắc đầu điên cuồng: “Đi! Đi mau…” Tay cô không ngừng lôi kéo Weasley đi về phía trước.

Granger đem quyển <> cẩn thận mở ra, ba người đều chụm đầu vào trang sách thấm ướt, thoáng nhìn đã hiểu vì sao nó thuộc về cấp hạn chế rồi. Trong đó có một số nội dung dường như vượt quá sức tưởng tượng nhìn thấy mà giật mình, trong đó co nội tạng của một người đàn ông và một ít đầu tay của nữ pháp sư.

“Chính là chỗ này.” Granger thấp giọng nói, chỉ vào tờ giấy có thuốc đa dịch, trên đó là quá trình chế tác thuốc biến từ người này thành người khác.

“Độc dược này rất phức tạp, chỉ cần chúng ta bỏ vào trong đó mộ thứ của người muốn biến thành, uống xong, chúng ta sẽ trở thành người kia.” Cô giải thích, trong đầu hiện ra cặp mắt xanh lục lạnh lùng kia: Trò… phải cẩn thận đó…

Granger do dự: “Độc dược này rất phức tạp, rất nhiều nguyên liệu khó tìm, nếu không hay là chúng ta…”

“Trò làm sao vậy, Hermione!” Weasley khó hiểu, “Đây trước đó trò nói ra mà?! Như vậy chúng ta mới có thể tìm ra ai là người thừa kế Slytherin!”

“Tôi cũng biết điều đó…” Neville Longbottom cũng do dự, “Lại không có gì ngoài ý muốn phát sinh, nói không chừng chuyện kia cũng chỉ là một trò đùa dai…”

“Các trò có phải Gryffindor không?!” Weasley quát, “Còn có, các trò muốn người thừa kế Slytherin phá hỏng Hogwarts sao?!”

“Chúng ta đương nhiên không có ý kia, chỉ là… làm như vậy…” Granger rùng mình một cái, cô cảm giác, cảm thấy Potter giống như nhìn ra mấy thứ gì đó, nhung mình lại thấy không có khả năng… “Hơn nữa… tài liệu phải làm sao bây giờ?” Cô tìm một lý do.

“Đừng có hiếu quyết đoán như vậy!” Weasley không kiên nhẫn nói, “Nguyên liệu? Đi chỗ Snape trộm không phải được rồi sao?! Chỉ cần tìm ra được người thừa kế Slytherin là được rồi! Tôi ngày mai sẽ mượn cớ đi chỗ Snape cấm túc, sau đó…” Nó bắt bắt đầu bắt đầu bố trí kế hoạch của mình.

Neville Longbottom nhìn trái nhìn phải, bọn họ đều không nói gì nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận. Được rồi, đi thì đi thôi!

Nhưng tinh thần của Granger vẫn chưa tập trung, nhớ tới cặp mắt kia, âm thanh kia… thân thể cô lại run lên một cái.