[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 73




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Cuộc hẹn...

Editor: Ciel Míp

“Thứ bảy em có việc, luyện tập… Có thể tạm dừng một lần không ạ?” Sau khi tan học tiết độc dược thứ năm, Harry giúp đỡ Snape sửa sang lại dụng cụ thật tốt rồi nói, “Em nghĩ thầy không ngại đúng không?”

Snape hoài nghi nhìn cậu, hồi lâu sau, gật gật đầu: “Đương nhiên.”

“Cảm ơn thầy.” Harry gật nhẹ đầu.

Sáng sớm thứ bảy này, sau khi Harry rời giường kéo ra bức màn, vùng đất bên ngoài đã là một mảnh bạc trắng, trên bầu trời còn bay vài bông tuyết nho nhỏ. Khí trời tốt! Harry chọn mi, mở tủ quần áo ra. Cậu do dự một chút, chọn một bộ áo chùng bình thường nhất màu đen để thay, cũng không mang nhiều vật phẩm trang sức trên người lắm. Sửa sang lại xong, nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ hẹn với Cho Chang rồi. Vào lúc mở cửa, tay Harry chần chờ một chút tại tay nắm cửa, cậu bỗng nhiên không muốn đi nữa.

Sao mình… Đến tột cùng là vì sao? Tại sao phải vô duyên vô cớ mà đáp ứng hẹn hò với một cô bé? Mình cũng không thích cô, điểm này lòng mình biết rõ, nhưng hôm nay tại sao phải… Là vì chứng minh thứ gì đó, hay là đang trốn tránh thứ gì?

Đi đến cửa phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, từ bên ngoài nhìn ra, Phòng sinh hoạt chung Ravenclaw là một gian phòng linh hoạt kỳ ảo rộng lớn, đó là một căn phòng lớn hình tròn, cửa sổ trang nhã hình vòm, còn có bức màn treo màu xanh da trời bằng tơ.

“Harry!” Cho Chang vẻ mặt đầy hạnh phúc, mỉm cười đứng ở cửa. Cô mặc một bộ áo chùng dài màu xanh da trời nhàn nhạt có ánh vài tia sáng trắng bằng tơ, nhìn hơi sườn xám đã qua thay đổi tạo hình. Mái tóc dài màu đen mềm mại buông xuống bờ vai, cô gái xinh đẹp trên gương mặt còn hiện ra nét đỏ ửng.

Harry trong nội tâm “Đột” một cái nhảy dựng, sinh ra một tia áy náy. Cậu nhìn đối phương một cái, cười cười: “Chúng ta đi thôi.”

Gần tới lễ Giáng Sinh, hơn nữa tuyết trắng trắng như tuyết (đây là lời gì? =.=|||), toàn bộ Hogsmeade giống như lễ vật quý giá của Noel, trên nóc nhà đều phủ kín một tầng tuyết trắng dày đặc, vòng hoa Noel xinh đẹp treo trên cửa, còn có một ngọn nến và những vật trang trí đáng yêu lắc lư qua lại trên tàng cây, lóe ra ánh nến sáng ngời.

“Cậu muốn đi đâu?” Harry bận tâm nữ sinh bên người, rất thân sĩ hỏi, “Công Tước Mật?”

“Ừm!” Đối với đồ ngọt, Cho Chang vẫn không kháng cự được hấp dẫn, còn có… Cô đỏ mặt nhìn Harry, tuy không phải lễ tình nhân, nhưng đã sắp đến lễ Giáng Sinh, tặng chocolate cho bạn nam mình ngưỡng mộ trong lòng cũng là một việc rất lãng mạn.

Ở trong tiệm Công Tước Mật, Cho Chang mua đi một ít đường và chocolate tốt nhất. Vốn là Harry muốn thanh toán cho cô, nhưng bị cô cự tuyệt.

Đi ra Công Tước Mật, bên ngoài gió rét thấu xương. Cho Chang nhìn thiếu niên đi phía trước, nhịn không được vươn tay ra… Nghĩ cầm chặt tay của cậu, tuy làm như vậy rất không rụt rè, nhưng… Một trận gió lạnh thổi qua, Cho Chang không khỏi rùng mình một cái, vốn muốn vươn tay ra cũng co lại trong túi áo. Harry đã nhận ra cô bị rét lạnh, giả bộ vô ý hỏi: “Có muốn đi ‘Ba cây chổi’ uống ly đồ uống nóng không? Tớ hơi lạnh.”

Cho Chang tất nhiên cầu còn không được, cô cười tươi như hoa: “Tốt!”

Bọn họ đi trên đường lớn, mấy phút đồng hồ sau đi tới trong một quán rượu nhỏ. Đi vào trong tiệm, bên trong đầy ấp người, hối hả, rất ồn ào. Thức uống nóng trên bàn bốc khói lên, làm hai người toàn thân ấm áp. Một người phụ nữ bộ dáng vẫn còn thùy mị đang ở trong quán rượu mời một đám pháp sư náo loạn ồn ào. Hai người đi đến vị trí đằng sau, bên kia có một cái bàn nhỏ còn trống, một cây thông Noel xinh đẹp ở giữa cửa sổ và lò sưởi nó đặt cạnh cửa sổ kia.

Harry rất có phong độ thân sĩ kéo ra cái ghế cho cô, cậu thì ngồi xuống đối diện của cô nhóc. Trong lò lửa ngọn lửa lay động, rất ấm áp, tẩy đi hết giá lạnh trên thân hai người.

“Muốn uống chút gì không?” Harry rất có lễ hỏi.

Cho Chang nghĩ nghĩ: “Tớ muốn một ly rượu mật ong ấm và một ly nước ép Cherry.”

Harry gật gật đầu, chọn cho mình một bia bơ.

Bồi bàn rất nhanh liền đem đồ uống của hai người đưa lên bàn đến, hơi ấm của đồ uống nóng và mùi thơm ngọt ngào làm lòng người khoan khoái. Harry giơ lên chén rượu với cô: “Chúc cậu Noel vui vẻ sớm nhé.”

“Cảm ơn, cũng chúc cậu Noel vui vẻ.” Cho Chang lúng túng cười cười.

Harry nhìn cọ, cô bé trước mặt rất đẹp, ít nhất là một lựa chọn tốt cho các nam sinh. Nhưng mình… Lại không có bất kỳ cảm giác rung động nào với cô. Điều này làm cậu lại nghĩ tới những giấc mộng, có vài cảnh trong mơ là như thế … Kiều diễm… Harry đỏ mặt.

“… Harry?” Cho Chang thấp giọng hỏi, “Cậu… Có phải hay không không muốn đi cùng tớ?”

“A? Không có…” Harry lắc đầu, cười cười, “Làm sao như vậy chứ…”

“Nhưng tớ nhìn ra được, cậu không yên lòng.” Cho Chang vốn là rất tự tin vào mị lực của mình, nhưng hôm nay cả ngày, đối phương căn bản không có đưa ánh mắt dừng ở trên người mình, này làm sao có thể không làm cho cô cảm thấy ủ rũ được?!

“Ta chỉ là..” Harry vội vàng giải thích, “Tớ… Lần đầu tiên đi chung với con gái, cho nên…” Chính cậu đối với chuyện ở chung với con gái này thật sự là không hiểu.

Thì ra cậu ấy cảm thấy khẩn trương… Cho Chang cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại, Harry so với chính mình còn nhỏ hơn một tuổi, có thể như vậy cũng rất bình thường. Cô cười cười, tiếp tục hỏi: “Cậu… Có mến cô bạn nào chưa?”

“Tớ vẫn chưa từng thích cô gái nào cả.” Harry sao lại không biết ý của cô, lập lờ nước đôi trả lời.

“Ah…” Cho Chang gật gật đầu, trong lòng lại mừng thầm.

“Cậu…” Harry nhìn cô, bất tri bất giác đem lời hỏi lên, “Có phải muốn cùng tớ kết giao không?”

Cho Chang bị cậu hỏi trực tiếp như vậy kinh hãi nhảy dựng, mặt lập tức ửng đỏ một mảnh, cái này cũng… Quá trắng trợn đi! Cô ngại ngùng gật đầu: “Tớ… Vẫn luôn để ý cậu… Cho nên…”

“Cậu vì sao yêu thích tớ?” Harry không rõ, “Bởi vì tớ là ‘Chúa cứu thế’ sao? Tớ là Slytherin, tớ biết rõ, Slytherin ở Hogwarts gần đây không thế nào được những người khác hoan nghênh.”

“Không!” Cho Chang vội vàng giải thích, “Ngay từ đầu tớ đã chú ý cậu… đúng là bởi vì danh tiếng của cậu! Nhưng về sau, tớ cảm thấy cậu là người ôn hòa, lễ phép, tuyệt đối không giống mấy kẻ kiêu ngạo tà ác Slytherin! Cho nên…”

“Tớ không giống với những Slytherin khác với?” Harry dừng một chút, lộ ra một tia cười lạnh, “Vậy sao? Không giống với lúc trước chỗ nào?” Cậu bắt đầu thất vọng đối với cô bé này rồi.

“Cậu tuyệt đối không tà ác! Hơn nữa lại ấm áp như vậy, có lễ như vậy…” trong mắt Cho Chang tràn đầy ước mơ, “Cậu cũng không kỳ thị Muggle, đối với những người khác tốt như vậy…”

Những này lời ca ngợi vào tai Harry nghe thực vô lực, cái này là cái gọi là “Tình yêu”? Chẳng qua bởi vì chút điểm ngoài mặt này mà sẽ yêu mến một người? Thứ tình cảm này cũng quá rẻ mạt đi?!

“Làm sao cậu biết… Tôi không phải một Slytherin chân chính chứ?” Harry buông ly, chậm rãi hỏi, “Nón phân viện cũng sẽ không nói dối.”

“Đó là bởi vì cậu…”

Harry đã cắt đứt lời của cô: “Bề ngoài một vật cũng không nhất định cũng giống bên trong? Cậu và tôi gần như chưa từng có nhiều trao đổi, cậu chẳng qua dựa vào những điều cậu thấy, cậu đã cho rằng hiểu rõ tôi? Hiểu rõ về tôi? Dựa vào cái gì?!”

Cho Chang bị ngữ khí của cậu dọa sợ, cô lắc đầu liên tục: “Không! Tớ rất rõ ràng, cậu…”

“Cô hiểu rõ tôi?” Harry đứng lên, hai tay chống ở mặt bàn, cúi người xuống, tới gần cô, ngữ khí lạnh lùng hỏi, “Cô biết điều gì? Cô chỉ thấy mặt ngoài của tôi, cô biết bên trong tôi là người ra sao không? Cô biết tại sao nón phân viện phải đem tôi phân vào Slytherin sao? Cô biết tôi đã làm một ít chuyện cô cho rằng là chuyện ‘Tà ác’ sao?” Cậu cảm thấy hôm nay đi ra thật là cái sai lầm, “Cuộc hẹn” này thật sự không thú vị, cậu chuẩn bị muốn rời đi. A! Chính mình thực sự không nên ôm kỳ vọng quá lớn!

“Tớ… Tớ…” Cho Chang thật sự bị dọa sợ, thiếu niên mới vừa rồi còn tao nhã bỗng chốc đã thành ác ma, đôi mắt xanh lục vốn là ôn nhu như vậy lại trở nên lạnh băng như thế.

Harry đã rời khỏi người cô, khóe miệng có chút nhếch lên, cậu một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí lại khôi phục đã thành lười nhác: “Tôi chỉ muốn nói cho cô… Đừng quá tin tưởng bề ngoài, hiểu không?” Cậu vứt xuống dưới mấy đồng Galleons vàng, đứng dậy, “Bữa này tôi mời! Tốt rồi, tạm biệt… A không, tôi nghĩ… Chúng ta vẫn là đừng gặp lại thì tốt hơn, không phải sao?” Nói xong, cậu đi về phía cửa, Cho Chang ngơ ngác nhìn cậu, ngẩn người, vẫn chưa từ kinh hãi vừa rồi khôi phục lại.

“Ah đúng rồi!” Harry quay người lại, mỉm cười với cô, “Có một lời khuyên, cảnh báo tôi phải nhắc nhở cô: một cô gái, nhất là một cô gái xinh đẹp, đừng tùy tùy tiện tiện mà ước hẹn nam sinh, điều này… Rất nguy hiểm…” Cuối cùng bốn chữ (很危险的) cậu nói vô cùng nhẹ, nhưng tia sáng lạnh trong mắt Cho Chang cũng không có bỏ qua, cô không khỏi rùng mình một cái.

Harry đi khỏi quán bar, một làn gió lạnh xen lẫn bông tuyết trước mặt đánh úp lại, thân thể của cậu run rẩy. Tăng thêm cho mình một thần chú giữ ấm, chỉnh lại áo choàng, đi về phía Hogwarts. Cái “Cuộc hẹn” ngày hôm nay quả thực hỏng bét hết rồi, cậu vốn còn muốn nhìn một chút “Tình yêu” rốt cục là cái gì, nhưng hiện tại xem ra… Thứ này cũng quá nông cạn rồi! Cậu cười khổ lắc đầu, bước nhanh hơn.

Lúc Harry trở lại Hogwarts đã là đêm tối rồi. Ánh trăng đã lên cao, sắc trời gần như tối mù, nhưng trên tuyết trắng còn đọng lại tia sáng phản xạ từ ánh trăng, làm tầm mắt của cậu không bị ngăn lại. Khi cậu đi vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, cậu nhìn thấy một bóng người, bóng người kia đứng ở cửa lớn phòng sinh hoạt chung, rất rõ ràng, là đang chờ đợi.

“Mr…” Harry đã không thể quen thuộc hơn nữa với thân ảnh này chẳng qua, bước chân của cậu ngập ngừng một chút, “Thầy… Sao thầy lại tới đây?”

Snape tựa vào vách tường cạnh cửa lớn, hai mắt hơi nheo lại, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: “Cậu Potter… Ta nghĩ ta không thể không nhắc nhở trò một câu, tuy nhiên trò là Slytherin, nhưng ta cũng không thể lúc nào cũng có khả năng luôn bao che trò… Hi vọng trò lần sau lúc ước hẹn chớ quên thời gian!” Vứt xuống dưới một câu như vậy nói, anh nhìn Harry một cái, áo chùng màu đen như gió lốc mang tất cả cuốn đi.

Mr. làm sao vậy? Harry nhìn bóng lưng của anh mờ mịt khó hiểu: này… Này còn chưa tới giờ giới nghiêm đúng không? Cũng không có thiếu người đang ở Hogsmeade còn chưa trở lại mà! Mình cũng không về sai giờ mà đúng không?