[Harry Potter Đồng Nhân] [SNARRY] Chờ Đợi Hạnh Phúc

Chương 10





Trong bầu không khí ngọt ngào hai người đã vượt qua một đêm, sáng sớm hôm sau Snape và Harry đón chuyến tàu sớm, trên con tàu xình xịch chạy trên đường ray dài như vô tận bọn họ tiến đến mục đích của mình.

Bầu trời rất trong và xanh, vài gơn mây trắng bồng bềnh trôi, thỉnh thoảng vài cánh chim chao liệng về phía chân trời. Nơi đây không hề có cướng ngại vật, không hề có những kiến trúc cao tầng ngăn cản tầm mắt. Vùng quê có một bầu không khí tĩnh lặng mà an bình.

Xuống xe lửa, Snape cùng Harry bước chậm trên con đường mòn. Harry không ngừng quay đi quay lại không biết mình sẽ đi đâu, Snape chỉ cười nhẹ, tiếp tục đưa anh đi về phía khu rừng, đến tậm khi trên đầu bọn họ đã bao phủ một màu xanh hắn mới dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ.

Snape bước nhanh hơn, đưa Harry vào căn nhà gỗ.

Những vật dụng trong nhà hết sức đơn sơ, mặt trên tích một lớp bụi thật dày, hiển nhiên là lâu ngày chưa có ai đến đây hết!

“Severus, anh dẫn em đến đây làm gì?”

“Đây là nhà của Lupin.” Hắn mở miệng giải thích nghi vấn của anh, Snape hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, từ cửa sổ bên giường có thể thấy được một khoảng sân rất rộng lớn: “Đây là chỗ cậu ta ở trước khi qua đời!”

Giật mình một cái, thân hình Harry nhanh chóng cứng ngắc.

“Chú ấy…”

“Cậu ta đi gặp Black, đối với cậu ta mà nói đây có lẽ là điều tốt đẹp nhất!” Chiến tranh đã để lại trong con người ấy những vết thương quá sâu, quá nặng, đến mức không thể chữa lành. Snape hiểu được cảm giác bạn bè chiến hữu bên cạnh từng người từng người mất đi. Cái gọi là tình bạn cũng không thắng được sự mê hoặc của quyền lực và sức mạnh. Thân là một người sói đã phải chịu tất thảy ánh mắt kì thị của mọi người, mà người duy nhất mình yêu lại hi sinh vào đêm cuối cùng của chiến dịch, nếu không phải vì Harry vẫn còn có lẽ cậu ta đã đánh mất đi những tia hi vọng cuối cùng vào cuộc sống.

“Đúng vậy!” Đi ra kỏi nhà gỗ, tiến về phía rừng cây tầm mười bước chân là có thể thấy một tấm bia đá có khắc tên người. Trong lúc không hề phát hiện nước mắt đã tràn mi. Đối với Harry mà nói nếu Sirius là một người cha thì hẳn Remus Lupin xứng đáng là người mẹ của anh. Chú ấy luôn ở phía sau động viên an ủi, bảo vệ anh. “Cám ơn chú…Chú Lupin.”

Snape đứng phía sau Harry, nhìn mộ bia hắn cũng cảm thấy buồn rầu.

[ Remus Lupin]

Chữ được khắc rất đẹp, rất ngay ngắn, hai người có thể nhìn ra được đây là bút tích của Lupin. Bọn họ có thể tưởng tượng được, trong căn nhà gỗ nhỏ lánh xa mọi người, người đàn ông đơn độc dùng Bùa chú từng nét từng nét khắc lên phiến đá, nét khắc rất sâu. Chỉ là bên cạnh tên của chính mình người đàn ông ấy còn khắc thêm mấy chữ nữa, nét khắc mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra, nét khắc cong cong, có chút méo mó, dường như tay người khắc vẫn còn đang run rẩy:

[Sirius Black]

“Sau khi chiến tranh kết thúc cậu ta rời khỏi Hogwarts, về lại đây – quê nhà của cậu ta, lẳng lặng chờ đợi. Lúc sau chính hai vị Hiệu trưởng và Hiệu phó bây giờ của Hogwarts tới đây thăm mọi người mới biết cậu ta bị bệnh đã lâu. Đến khi hai người đó tới nơi, cậu ta nói…” Dừng lại một chút, Snape cười đến rất vui mừng: “Cậu ta nói cậu ta thấy được Sirius!”

“Chú ấy rất hạnh phúc, đúng hay không?” Thanh âm run run, Harry hỏi.

“Đúng vậy, cậu ta rất hạnh phúc.” Không hề do dự Snape trả lời ngay: “So với chúng ta, cậu ta có được hạnh phúc sớm hơn.”

Nhìn lên bầu trời, Harry nheo nheo mắt lại, trong tầng tầng mây trắng dường như anh thấy được…

Có hai bóng hình quấn quít một chỗ, không hề rời nhau!

“…”

Trước ngôi mộ đợi một lúc, hai người rời đi, không lưu lại một vết tích, giống như bọn họ chưa từng tới đây. Bọn họ không cần lưu lại bất cứ vật gì khác, bởi vì họ đã thấy hạnh phúc.

Trên chuyến tàu hỏa trở về, bọn họ nhận được thư của Ron, nét chữ trong bức thư xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút hoảng loạn. Trong thư Ron nói tình trạng của Draco càng ngày càng nghiêm trọng, thời gian mê man càng lúc càng dài, mà số lần lời nguyền phát tác càng ngày càng mau làm bọn họ thật sự hoảng sợ.

Thế nhưng Snape lại nở nụ cười, hắn không nói cho Harry nhưng hắn biết, khi hắn trở lại, tất cả mọi người đều sẽ có được hạnh phúc.

Ý nghĩ này hắn vô cùng tin tưởng, bởi vì hắn đã tìm được phương pháp thực hiện nó rồi!

Hôm này thời tiết thật không tốt, bên ngoài mây đen vần vũ, không khí có một cảm giác vô cùng ẩm ướt, sự ẩm ướt khiến người ta khó chịu. Phía chân trời thỉnh thoảng vọng lại những tiếng vang ầm ầm, không hề có lí do, làm lòng người càng thêm bất an.

Gương mặt Ron tái nhợt nhìn Draco đang hấp hối trên giường, tình huống của Draco càng trầm trọng bao nhiêu càng ảnh hưởng tính tính Ron bấy nhiêu. Anh là như vậy, từ thời còn đi học, một con người thật thà phúc hậu nhưng cũng dễ xúc động.

Snape và Harry đều đã trở về, nhưng Ron một chút cũng không cảm thấy vui vẻ. Hiện tại anh chỉ biết rằng, người anh yêu lại lần nữa hôn mê.

Tất cả mọi người đều có mặt trong phòng Draco, không ai nói một lời, bầu không khí rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Mặc dù đã hôn mê nhưng Draco vẫn khe khẽ rên rỉ khổ sở như trước, lời nguyền chuyển thành màu đỏ như bị bỏng, xoay quanh vặn vẹo trên da thịt.

Brandon và Felix cũng tới, nhưng bọn họ không dám nói một câu. Họ sợ nếu mở miệng cứu được một người lại mất đi một người, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Rốt cuộc có biện pháp nào không?” Ron kích động đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Brandon hét lên: “Tôi không muốn cậu ấy rời khỏi tôi? Các người rốt cuộc có hay không phương pháp phá bỏ lời nguyền?!”

“Ron, đừng kích động…” Hermione bên cạnh vội tới khuyên can: “Bồ làm như vậy cũng không có ích gì đâu!”

“Thế nhưng…” Cắn chặt môi đến bật máu, Ron cố gắng không cho nước mắt chảy ra.

“Mình không muốn Draco rời khỏi mình…không muốn…” Ron lúc này như một con thú nhỏ bị thương vô lực, chật vật rồi lại không cam lòng. “Draco là người duy nhất mình…”

Thở dài một hơi, Brandon cúi đầu, đôi mắt chỉ liếc qua Ron rồi nhanh chóng rời đi chỗ khác. Nhìn thấy Ron đau đớn như vậy anh quyết định sẽ không nói ra.

Bên ngoài cửa sổ gió càng lúc càng lớn, gió thổi làm cánh cửa sổ đập chan chát vào mặt tường, tạo nên bản nhạc đầy cuồng bạo.

“Đừng từ bỏ. Draco hẵng còn có thể chống đỡ vài ngày. Nhất định chúng ta sẽ tìm được biện pháp.” Harry bay tới trước mặt Ron, đôi mắt xanh lục có sự kiên định và niềm tin vững chắc làm Ron bình tĩnh thoải mái: “Nhất định sẽ có cách!”

Draco ở trên giường dần dần không còn rên rỉ, có lẽ thời gian lời nguyền phát tác đã qua, thế nhưng hắn vẫn như cũ hôn mê không tỉnh lại.

“Để Draco yên tĩnh nghỉ ngơi. Ron, bồ cũng đi ngủ đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy bồ cũng sẽ chịu không nổi mất!” Người hạ mệnh lệnh là Hermione, tuy nhìn bên ngoài trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng ai biết bên trong Hermione cũng vô cùng hoảng sợ.

“Mình…”

“Không cho phép từ chối. Bồ cũng không hy vọng khi Draco tỉnh lại chính bồ lại gục ngã đúng không?” Không để Ron có cơ hội phản bác, Hermione xoay người đẩy anh đi.

“Mọi người cũng đi nghỉ cả đi. Nơi này có mình và Sev là đủ rồi!” Harry nhìn quanh gian phòng, nói với những người còn lại.

“Chúng ta cũng đi thôi…” Thở dài một hơi, cuối cùng bà Molly cũng lùa mọi người rời đi. Chỉ là trước khi bọn họ rời khỏi phòng đều bi thương quay lại liếc Draco một cái, ngay cả Brandon đều im lặng lắc đầu.

Bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông, cả gian phòng chỉ còn lại Harry và Snape.

“…”

“Anh muốn phá vỡ lời nguyền, đúng hay không??” Harry đột nhiên mở miệng, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm Snape, cứ như muốn nhìn xuyên qua hắn: “Anh biết cái giá phải trả là gì!”

Snape cười trừ, nhìn ra bầu trời giờ đã đổ mưa.

“Anh đã ra quyết định này từ nửa tháng trước, có phải không?” Harry bay tới bên người Snape, vẫn bình tĩnh nhìn hắn: “Cho nên anh mới đòi dẫn em đi du lịch.”

“Em biết không, Harry?” Snape nghiêm túc nhìn Harry: “Thân thể một người, đổi lấy hạnh phúc cho tất cả mọi người, đó là một cái giá rất hời!”

“Hơn nữa, em cũng phải đi, đúng không?”

“Em…” Đúng vậy, tuy rằng còn nhiều tiếc nuối nhưng anh luôn cảm nhận được rằng trên bầu trời có một lực lượng đang kêu gọi anh. Tuy rằng anh luôn cố gắng chống lại nó nhưng giờ anh cảm thấy dường như sắp đến lúc rồi!

“Ron cần Draco. Ta cần em!” Ngồi ở trên ghế, Snape nhìn Draco nằm trên giường: “Ta sẽ không để em ra đi một mình. Ta đã từng hứa, ta sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn cũng sẽ không!”

“Ta cũng không thể chịu đựng việc em rời khỏi ta. Ta không muốn đánh mất rồi lại tìm được, nhưng một lần nữa lại mất em, em hiểu không?” Thở dài một hơi, Snape chậm rãi nói: “Ta mệt mỏi….Hơn nữa, ta đã già… Harry, nếu thân thể của ta chết đi có thể đổi lấy Draco được giải thoát, vậy cũng tốt mà. Linh hồn của ta sẽ luôn ở cạnh em, không phải sao?”

“Em hiểu, Sev. Cho nên, em chờ anh!” Harry nở một nụ cười thật đẹp, sáng hơn cả ánh mặt trời. Anh cũng hiểu đây là biện pháp tốt nhất: “Lúc chúng ta đến đó, chắc chắn chú Sirius sẽ rất vui!”

“Hừ! Tên cẩu đần đó…” Thoải mái buông tâm, Snape đi tới bên cạnh Draco, kéo lên ống quần bên phải, ngay lập tức kí hiệu ghê tởm lộ ra: “Ôi, Merlin! Mắt thẩm mỹ của Voldemort thật kinh khủng!”

“Ha ha ha! Máu em lấy từ chỗ Kerim có còn không? Nếu ngày mai em không thể xuất hiện trước mặt bọn họ giải thích rõ ràng chắc chắn bọn họ sẽ khóc ngập nhà luôn!”

“Được được được. Em vẫn còn giữ đây!” Anh nhanh chóng lấy cái bình vẫn còn non nửa ra đặt lên bàn.

“Ngày mai nhất định bọn họ sẽ bị dọa chết khiếp!” Khó có được sự hài hước, Snape lấy ra đũa phép của mình.

“Như vậy bắt đầu đi! Ngày mai, mây đen che phủ tất cả chúng ta sẽ tan biến, mặt trời sẽ lại mọc lên!” Đũa phép phát ra ánh sáng màu trắng chói lòa, bao phủ toàn bộ gian phòng. Harry và Snape đứng trong ánh sáng trắng, trong một khoảng thời gian họ tỏa ra một loại khí tức thanh thản.

Đó là một buổi tối yên lặng, vô cùng yên lặng…

Draco nằm trên giường chậm chậm mở mắt, ánh nắng là mắt hắn chói. Tuy rằng gương mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng lại cảm thấy thân thể thoải mái chưa từng có, cảm giác giống như quay về những ngày xưa, khi hắn chưa hề bị nguyền rủa!

Ngây người nhìn trần nhà, Draco không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác như vậy.

“Tỉnh?” Tiếng nói quen thuộc, là thanh âm hài hước của Harry.

“Harry?” Nhìn Harry bay lờ đờ trên ghế, mà vẻ mặt lại có sự trêu đùa rõ ràng: “Cậu sao vậy…Giáo sư Snape đâu?”

“A a…Không phải đang ở bên cạnh cậu sao…” Harry bĩu môi hất cằm, có ý bảo Draco quay đầu lại xem. Anh có chút ác ý muốn thấy biểu tình khi Draco trông thấy thân thể trong suốt của Snape.

Nói đến mới thấy, loại trêu đùa ác ý này có lẽ được di truyền từ cha anh!

“…”

“…”

“…”

“Oa a a a…” Một tiếng hét thất thanh phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm, cũng hấp dẫn những người khác. Đến khi bọn họ hoảng loạn mà xông vào phòng thì thấy Draco mặt đầy kinh hoàng nhìn bên cạnh cái kia…

“Giáo sư Snape!!”

Ron nhào tới bên người Draco, nhìn Snape nét mặt có chút bất đắc dĩ. Chờ cho mọi người đều bình ổn trái tim đang đập bang bang trong ***g ngực lại hắn mới khẽ cười.

“Thật là tiếng kêu khủng khiếp! Ta có nên phạt cấm túc trò không đây?!” Nhìn mọi người vẫn đang bị hóa đá, hắn thở dài một hơi, cúi nhìn thân thể trong suốt của mình. “Chỉ là trả giá cho việc phá vỡ lời nguyền bằng thân thể mà thôi. Linh hồn vẫn còn rất tốt, mọi người sao phải giật mình…”

“Thế là có chuyện gì?”

“Chỉ là trả cái giá mà chúng ta phải trả thôi. Ta muốn đi cùng Harry.” Snape bay tới bên người Harry, nhìn anh cười thật hạnh phúc: “Ta đã từng hứa, ta sẽ không bao giờ bỏ lại em ấy. Cứ coi như quà khuyến mại lúc giải trừ lời nguyền là được rồi. Nếu như không phải ta làm sao cùng em ấy đoàn tụ nhanh như vậy!”

“Giáo sư…” Nhíu nhíu mày, Draco có chút chần chờ.

“Ta đã nói, cứ coi như đây là quà khuyến mại còn gì. Yên tâm, trò bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh.” Snape lắc đầu nói với Draco. Hắn thử đưa tay nắm tay Harry, trong lòng lại kinh ngạc.

Thật sự có thể chạm tới!

Khụ khụ! Hình như điểm này không phải trọng điểm!

Cảm giác được sức kéo càng lúc càng lớn, Snape quyết định nhanh chóng đem mọi chuyện giải thích rõ ràng mới là tốt.

Harry cười thật tươi, những màu sắc anh còn nhìn thấy càng ngày càng nhạt, có lẽ thời gian đã tới. Anh bước lên vài bước, dừng lại trước mặt Brandon: “Giúp tôi cảm ơn Jammu và Kerim, nhờ có bọn họ tôi mới có thể buông tay!”

“Thật sự, cảm ơn bọn họ!”

Mọi người nhìn Harry và Snape, thân thể của họ dần dần nhạt đi. Bốn phía cũng tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Harry đi, Snape cũng đi.

“Leng keng leng keng!” Tiếng chuông gió vẫn dễ nghe như trước, quán cà phê nhỏ trên đường phố London vẫn tồn tại như trước. Dưới bầu trời trong xanh vời vợi, bầu không khí ấm áp hài hòa ở đây vẫn khiến người ta tâm tình thoải mái.

Bà chủ quán vẫn mang trên môi nét cười vui vẻ, tiếng nói thanh thúy hô lên: “Chào mừng quý khách!”

“Hermione, Pier. Hôm nay quán không có một người khách nào mà hai người vẫn vui vẻ thế!?” Maria hoạt bát nhìn Hermione, trên người tràn ngập sự trẻ trung, vui tươi. “Bé Dan đâu?!”

Quay qua quay lại tìm kiếm, Maria hỏi.

“Thằng bé nghe nói em muốn tới nên trốn mất tăm rồi. Chờ một láy nữa bạn bè của chị muốn tới đây tụ hội. Em cũng ở lại đây đi!” Hài hước lấy tay đẩy Maria, Hermione cười thật vui vẻ.

Maria không tìm được người có chút thất vọng, nghe Hermione nói lại co chút do dự: “Như vậy có được không, em không quen ai…”

“Bọn họ rất dễ ở chung!” Nhẹ nhàng cười cười, Hermione nhẹ nhàng hôn lên má Pier một cái thật kêu. “Nhanh tìm một bàn ngồi xuống đi. Bọn họ cũng sắp đến rồi.”

“Mẹ ơi!!” Cửa quán bị đẩy ra, một cái đầu nho nhỏ ngó vào, dáo dác nhìn xung quanh. Đến khi nhìn thấy Maria ngồi ở một cái bàn thì lập tức giống như gặp quỷ vội vọt vào lòng Hermione.

Bé trai chính là con trai của cô. Sau khi Draco hồi phục, Hermione cũng từ chức giáo sư ở Hogwarts, cô cùng chồng tiếp tục trở về kinh doanh quán cà phê nho nhỏ này. Một năm sau cô có thai, bé trai đặt tên là Daniel, tên thân mật gọi là Dan.

“Dan, con vừa chạy đi đâu vậy?” Yêu thương vuốt vuốt tóc con, có chút dở khóc dở cười nhìn Maria vẻ mặt thất vọng. “Làm mẹ không tìm được con!”

“Mẹ! Mẹ! Con nói này, vừa nãy con gặp rất nhiều cô chú. Các cô chú ấy hỏi con cửa tiệm ở nơi nào! Dan rất lợi hại nhé! Con đã dẫn họ đến đây đấy! Bọn họ đang ở bên ngoài!” Dan cười rất hài lòng, hoa tay múa chân vui sướng nói với Hermione.

Giống như muốn xác minh lời nói của bé con, chuông cửa lần thứ hai vang lên, một mái tóc màu đỏ rực ló vào.

“Ron!” Hermione nhẹ nhàng kêu một tiếng, vẻ mặt có sự vui sướng.

Ron cũng cười thật tươi, kéo tay người tóc vàng đi bên cạnh khoác vào tay mình, cùng nhau vào trong quán.

Có chút dịu dàng, người tóc vàng phía sau Ron gật gật đầu coi như là bắt chuyện với Hermione. Sau khi được đáp lại mới kéo Ron ngồi xuống một bàn nhỏ.

“Không nghĩ tới bồ lại có con. Draco, em xem, cậu bé thật đáng yêu!” Chưa ngồi ấm chỗ Ron đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, mà chủ đề mở đầu cũng thật đặc biệt, con mắt ở trên người Dan quét tới quét lui.

Dan từ trên người Hermione leo xuống, đoi mắt to tròn nhìn Ron chằm chằm. Ron cũng ngồi xổm xuống, làm chiều cao của mình bằng với bé con, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

“Chú biết mẹ con sao?” Dan không hề sợ người lạ, đôi tay nho nhỏ còn mạnh dạn kéo kéo mấy sợi tóc mái của Ron, hiếu kì hỏi.

“Draco, những người khác đâu?” Hermione để bé con nhà mình thoải mái đùa nghịch, quay đầu hỏi người vần đang ngồi trên ghế.

“Bọn họ đã tới rồi! Chờ một chút nữa Jammu cùng Kerim cũng sẽ tới đây!”

“Đúng rồi! Bọn họ cũng tốt nghiệp rồi nhỉ!? Thời gian trôi qua thật mau!”

“Leng keng leng keng!”

“Ha ha! Ta đã nói hai người này đã đến đây rồi mà!” Hiệu trưởng Brandon ngó vào nói, theo sau chính là Felix. “Cậu thua!”

Felix bất lực đảo tròn mắt một cái, đi tới ngồi bên cạnh Ron và Draco.

“Đã lâu không gặp. Hai người trông thật hạnh phúc nhỉ!” Ám muội đá đá mắt nhìn Ron và Draco, Brandon cười thật sự lưu manh, Felix ngồi bên cạnh lại càng có cảm giác bất lực.

“Bớt tò mò tọc mạch chuyện của người khác đi. Hiệu trưởng ngu ngốc!”

“Uy! Cậu đang nói cái gì?”

“Tiếng người!”

“Cậu…”

“Nóng quá nóng quá đi! Các cậu đang ầm ĩ cái gì!” Cửa một lần nữa được mở ra. Hai cái đầu đỏ rực như lửa giống Ron như đúc cùng ngó vào, hai gương mặt cũng giống nhau như tạc, nở một nụ cười cũng y chang nhau.

“Oa a. Ở đây có hai chú giống nhau như đúc này!” Bé Dan vui mừng chạy tới trước mặt hai người đó, hiếu kì nhìn hai người.

“Bé con thật đáng yêu. Hermione, đây là con trai em à. Cô bé này thật là, có con cũng không thông báo cho mọi người một tiếng.” Vui vẻ ôm bé con lên, Geogre nhìn Hermione đang ở một bên cười: “Yên tâm! Bọn anh sẽ tích cực ‘huấn luyện’ nó!”

Fred cũng lộ ra nụ cười gian.

“Các anh đừng hòng làm hư con trai em!” Vội vội vàng vàng đem bé con ôm trở về, cô cũng không muốn con trai mình thành ma vương như cặp song sinh trước mặt. “Em mà thấy thì các anh biết tay!”

Lời cảnh cáo còn kèm theo một cái trừng mắt.

Maria nhìn những người liên tiếp đi vào, không biết nên làm sao. Chỉ là đôi mắt cô đột nhiên sáng ngời nhìn hai người đi vào từ cửa, hai mắt lấp lánh trái tim, thiếu chút nữa đánh mất cả hình tượng mà chảy nước miếng.

“Jammu, Kerim!”

Thời gian trôi qua làm hai cậu bé ngày nào đã trưởng thành lên nhiều. Jammu vẫn thật tuấn tú, gương mặt tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng khóe miệng cũng cong lên một độc cung rất nhẹ. Kerim đẹp tựa như một vị thần ngược lại cười thật tươi, mái tóc được buộc gọn lại sau gáy.

“Giáo sư!” Bọn họ đều cúi đầu chào Draco, Ron và Hermione.

“Oa a! Học trò của mẹ là một chị thật xinh đẹp!” Bé Dan cười khanh khách vài tiếng.

“Nhóc con! Con nói cái gì! Đó là anh không phải chị!” Cười mắng một câu, Hermione đem bé giao cho Pier, bé con đối với ba ba le lưỡi cười, Pier lắc đầu bó tay!

“Tới tìm vị trí ngồi đi!”

Gật đầu, Jammu nắm tay Kerim cùng ngồi xuống chiếc bàn có Draco và Ron. Mọi người bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

“Tình cảm hai người cũng tốt nhỉ?!” Ron nhìn tay Jammu đang nắm lấy tay ai đó, cười đến thật vui vẻ.

“Sao anh tò mò thế hả?!” Draco nhẹ nhàng kéo tay Ron, mắng.

Kerim xấu hổ cười cười, bàn tay lúc trước muốn rút về cũng quay lại nắm chặt tay Jammu.

Ha ha cười, Ron cào cào tóc.

Mấy người nhà Weasley đều tới, Ginny còn giới thiệu cho mọi người vị hôn phu sắp cưới của mình. Chờ khi tất cả mọi người đều ngồi xuống Hermione kéo Maria đang ngồi bên cạnh ngắm mỹ nam ghép thành đôi, giới thiệu cô bé cho tất cả mọi người, Maria xấu hổ đỏ hết cả mặt!

Mọi người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.

Dịu dàng nhìn Ron, Draco vô thức sờ sờ đùi phải đã từng gây cho hắn đau khổ. Nhận thấy động tác của hắn, Ron nhẹ nhàng hỏi: “Em làm sao vậy? Còn đau sao?”

“Không, không có gì!” Draco lắc đầu, nhìn mọi người đang trò chuyện rôm rả: “Em chưa từng nghĩ đến…Em sẽ có một ngày này!”

“Draco!”

“Hiện tại chúng ta rất hạnh phúc. Giáo sư bọn họ…cũng vật phải không?” Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người đều nghe thấy. Ngọa trừ Maria không hiểu gì, tất cả đều im lặng lại.

“Ôi! Xảy ra chuyện gì thế?” Bất ngờ yên lặng làm Maria càng bối rối, lúc con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lại càng không thể tin được kêu lên.

Tiếng kêu lớn của cô bé làm mọi người đều quay đầu nhìn, lúc bọn họ nhìn thấy cũng không thể không kinh ngạc.

Một loại ánh sáng khác hẳn với ánh sáng mặt trời đang lơ lửng trong không trung, có màu xanh lục mỹ lệ, làm bọn họ nhớ tới đôi mắt của Harry.

Ánh sáng bồng bềnh, chậm chạp xếp thành một chữ…

[ beatitude]

Ý nghĩa là…

Hạnh phúc

Dưới bầu trời trong xanh vời vợi, trên một con đường nhỏ của thành phố London có một tiệm cà phê nho nhỏ, tên của nó là…

[Beatitude]

[TOÀN VĂN KẾT THÚC]

images (74)