[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 22




Tiểu vương tử hỗn huyết

Lucius thay đổi sắc mặt, run run nhưng anh cũng trấn định lại, “Lại đây Draco, cha có thể giải thích.”

Mặt Draco trắng bệch, cậu lắc đầu, đây là lần đầu tiên cậu cự tuyệt cha.

Snape cũng là biến sắc mặt, “Draco…”

Vừa rồi anh liều lĩnh như vậy nhưng chuyện anh muốn làm không phải muốn Draco biết như vậy.

Tầm mắt Draco mờ mịt chuyển qua ‘cha đỡ đầu’, giọng nói run rẩy vang lên, “Poky…”

Một gia tinh Draco quen thuộc xuất hiện.

Gia tinh tự động nắm lấy Draci giống như đã được huấn luyện, “Ngài Malfoy lần này muốn đi nơi nào?”

“Đi, rất xa…”

Rồi cả gia tinh và Draco, gọn gàng sạch biến mất.

“Draco!?”

“Draco!”

“Draco!?!”

Draco có cảm giác thế giới như sụp đổ.

Cậu không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, cậu trốn đi, tất cả sẽ tốt hơn.

Cho nên Draco mệnh lệnh Poky đưa mình đến lối vào rừng cấm.

Poky là gia tinh Hogwarts, hình như có loại cấm khiến Poky không thể mang cậu ra phạm vi trường học, nơi duy nhất Draco nghĩ đến cũng chỉ có nơi này mà thôi.

Nhưng Poky chỉ cần bị triệu hồi về, nó khẳng định sẽ lập tức nói ra hành tung của cậu vì thế Draco lại triệu hồi gia tinh của Malfoy gia di động vài lần sau, Draco hy vọng rất lâu sau cha mới nghĩ đến phương thức này và còn cần tốn chút thời gian điều tra, mà trong giai đoạn này, cậu là có thể đi xa hơn.

Draco coi như thuận lợi hoàn thành kế hoạch.

Hiện tại cậu đang dùng đôi chân ngắn ngủn đi sâu vào rừng cấm.

Cậu từng sợ hãi nơi này, nơi này có những sinh vật hung bạo hỏa, nhện tám mắt ăn người và khí mê huyễn mà các giáo sư thích nhất dùng để đe dọa học sinh, mà đến buổi tối, nơi này khẳng định cũng rất tối, hiện tại cậu không cần làm bộ mình không thích hắc ám.

Bất quá, cậu còn có cái gì phải sợ?

Khi cha chán ghét đến từng tính toán giết chết mình khi mình là hỗn huyết, trên thế giới không có chuyện gì còn tuyệt vọng hơn.

Có một số việc mặc dù cố gắng như thế nào cũng không hoàn thành được, đây là một trong số đó.

Hóa ra cha sớm đã nghĩ nói cho cậu mà cậu lại ngốc nghếch đến mức không phát hiện ra.

Draco lau nước mắt, chúng nó vẫn toát ra, ngăn cản tầm mắt của cậu, thật phiền.

Draco dừng lại muốn thở ra. Nhưng trên thực tế cậu đã khóc nấc, cảm giác chân mềm nhũn.

Mà cước bộ tập tễnh rốt cục khiến Draco đá đến một rễ cây, phốc một tiếng ngã trên đất.

Nhất thời sở hữu phẫn nộ, ủy khuất cùng với thụ thương, tất cả đều giống nước lũ tránh thoát trói buộc ùa đến.

Draco rốt cục nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất thương tâm khóc lớn giống như một đứa bé chân chính, cũng không quản có thể đưa tới dã thú thích ăn thịt người hay không. Đương nhiên, trở thành dã thú bữa tối có lẽ sẽ làm cậu rất đau nhưng cậu không nghĩ còn còn đau đớn gì có thể so sánh với nỗi đau trong lòng mình.

Khóc một trận sau Draco phát hiện có cái gì đó ấm ấm chạm vào lưng mình.

Vừa vặn Draco cũng chuyển sang khóc thút thít. Đầu choáng váng, Draco cố gắng ngồi dậy, quay đầu lại thì nhìn thấy một con Bạch kì mã màu trắng đang hiếu kì dùng mũi đụng vào người mình.

Nếu bình thường Draco sẽ hưng phấn khoa tay múa chân vì sinh vật này chỉ xuất hiện tronmg truyền kỳ cố sự nhưng hiện tại Draco đang cố gắng mở đôi mắt sưng to do khóc, cố gắng nói, “Hi… Hức! Xin chào…”

Bạch kì mã nghiêng đầu nhìn Draci trong chốc lát rồi khuỵu xuống, thân thể khổng lồ đột nhiên ngồi cạnh Draco rồi tiếp tục dùng mũi đụng vào lưng cậu.

Draco bị nó đụng mất trọng tâm, mềm mềm đổ vào thân thể ấm áp của Bạch kì mã. Draco không rõ ràng trạng huống hiện tại, cậu hít hít rồi nói, “.. Hức… Xin lỗi…” rồi giãy dụa yếu đứng lên nhưng Bạch kì mã tiếp tục đụng vào cậu giống như muốn cậu đến trên lưng mình.

Draco lại nấc lên, cậu có chút kinh ngạc, “Mày muốn… Ta trèo lên?”

Bạch kì mã không đáp lại, cố chấp muốn hoàn thành. Draco thử trèo lên lưng Bạch kì mã, cậu nghĩ nếu nó phản đối, nhiều lắm cũng là lăn xuống mà thôi, độ cao này cũng sẽ không làm cậu ngã gãy cổ.

Rồi Draco xoay mông bắt đầu leo lên.

Mà đây là một con Bạch kì mã trưởng thành, đặc trưng là nó có một cái sừng màu trắng bạc, thân thể thon dài, ước chừng cao hơn nửa người bởi vậy không gian trên lưng cũng lớn, Draco có thể ngồi vững nhưng chân cậu quá ngắn, không có cách nào khác cố định.

Cho nên khi Bạch kì mã đột nhiên đứng thẳng dậy Draco rất khẩn trương, tuy rằng cậu vừa mới thương tâm không ngại tử vong nhưng hiện tại lấy lại tinh thần, bản năng cầu sinh lại xông ra, người chính là loại động vật kỳ quái như vậy. Draco chỉ có cách nắm chặt lông Bạch kì mã muốn mình ổn định, kỳ vọng có thể được.

Bất quá kỳ dị là khi Bạch kì mã chạy, Draco lại thấy ổn định và thoải mái, giống như bên người Bạch kì mã có ma lực kỳ dị quay chung quanh cậu.

Gió không ngừng đập vào mặt Draco. Cảnh vật hai bên nhanh chóng lướt qua, gào thét chạy về phía sau. Bạch kì mã chạy khiến Draco có ảo giác như đang ngồi trên chổi, rất nhanh, cũng rất vui sướng.

Lúc này nếu cậu lại có nước mắt thì khẳng định rất nhanh sẽ bị thổi hết đi. Chính mình thương tâm tựa hồ không có ảnh hưởng gì tới thế giới này. Thậm chí vừa rồi khàn cả giọng, cũng không có ngã xuống bất cứ một thân cây nào.

Cho nên chuyện mình nên làm là vẫn khóc sao? Cha nói qua gặp chướng ngại chỉ có hai phương pháp, một là nghĩ mọi biện pháp trừ bỏ chướng ngại mà một là áp dụng cho mục tiêu không thể hoàn thành, đó là thích ứng nó.

Mặc dù cậu vẫn nghĩ đến những gì cha nói qua, Draco vẫn thấy chua xót.

Cậu không thể phủ nhận mọi thứ của mình đều là cha cung cấp, ngay cả tư tưởng của mình.

Cho nên cậu nên làm cái gì bây giờ?

Cha muốn cậu làm gì?

Lucius không nghĩ làm gì, anh chỉ muốn tìm được Draco.

Anh mau điên rồi, nhìn thấy Draco biến mất trước mắt mình như vậy, anh không thể đau ít hơn Draco bao nhiêu.

Có thể nói Draco là trọng tâm của Lucius mười mấy năm qua, sự nghiệp của anh, gia đình, quan hệ, tất cả đều chuyển quanh Draco nhưng Draco không biết, nguyên nhân là ở thân thế anh vẫn giấu diếm.

Draco là con của Lucius và Snape. Hiện tại người nên biết đến đều biết chuyện này.

Nhưng 16 năm trước, Lucius không hề nghĩ có khả năng này.

Anh và Snape ở cùng một học viện ở Hogwarts, sau khi tốt nghiệp xuất hiện ở cùng một chỗ, bọn họ đều là những phù thủy Voldemort nắm giữ. Khi đó Voldemort còn có ý chí, ở mặt ngoài mang khẩu hiệu theo đuổi ích lợi lớn nhất của Phù thủy, hấp thu rất nhiều người tài thuần huyết và hỗn huyết. Lucius là người trung thành cùng Snape lấy năng lực độc dược nổi trội xuất sắc bị tử thần thực tử hấp thu, quan hệ bọn họ nhiều lắm xem như đồng sự có thêm chút giao tình mà thôi.

Nhưng một ít Phù thủy tuổi trẻ, năng lực nổi trội xuất sắc, khuynh hướng bỏ qua quy tắc tụ tập tụ hội sẽ sát súng hỏa, dược mê huyễn, thôi tình tề (aka xuân dược), không có khác biệt nhiều với xã giao ở Muggle. Hơn nữa hoạt động bí mật Voldemort tiến hành hấp dẫn rất nhiều Phù thủy thích theo đuổi kích thích.

Lucius bị cha yêu cầu mở rộng nhân mạch trong tử thần thực tử, một buổi tối anh cũng tham gia tụ hội, không cẩn thận trúng chiêu. Lucius cấm dục lại lạnh lùng, mặc dù đã kết hôn nhưng vẫn như cũ là con mồi cao cấp trong mắt Phù thủy nào đó.

Đêm đó Lucius chỉ tới kịp trốn thoát, cân nhắc, không thể không chọn Snape mình còn có thể dễ dàng tha thứ giải trừ dược tính trên người mình. Lí do quan trọng nhất là anh biết Snape vô vọng yêu một người con gái, một đêm ‘cứu viện’ sẽ không có nhiều liên lụy. Mà Snape đồng ý vì anh biết rõ loại độc dược này, nếu anh không hỗ trợ, Lucius sẽ càng bi thảm.

Cho nên đêm đó cũng chỉ có như vậy, qua đi, bọn họ vẫn là bạn, không nhiều hơn, nhiều nhất vài lần gặp mặt có chút không được tự nhiên. Mà bọn họ không tiêu trừ ký ức đêm đó để giáo huấn chính mình. Sơ sẩy như vậy không thể phát sinh lần thứ hai.

Bất quá ba tháng sau Lucius lại phát hiện mình mang thai.

Khi đó anh kéo áo trị liệu sư gầm nhẹ, anh có thể tin tưởng anh chưa từng uống độc dược sinh tử, ly rượu anh uống lầm chứa thôi tình tề khẳng định cũng không có độc dược sinh tử, theo anh biết độc dược sinh tử không thể để trong cồn, mà thôi tình tề chính là giấu trong ly Whisky lửa.

Một đám trị liệu sư bị anh gọi đến lại bị Obliviate. (bùa quên)

Thẳng đến một trị liệu sư trong đó tìm được đáp án, đến từ nguyên lý của độc dược sinh tử.

Độc dược sinh tử là lợi dụng môi giới là dược tạm thời thay đổi dao động ma pháp trong máu người thụ thai khiến dao động hoàn toàn trùng hợp với một người khác, trong hỗ động tụ ra phôi thai đầy đủ ma lực. Ma pháp dao động của mỗi người không đồng nhất, phù thủy muốn có được hậu đại, dao động đồng nhất cơ hồ không có, chỉ có thể dựa vào dược vật thay đổi để phụ trợ.

Nhưng trên thế giới có 1% có thể khiến Lucius đánh lên Snape có ma pháp dao động hoàn toàn giống mình, nói cách khác, bọn họ không cần dược cũng có thể sinh con. Cuối cùng kết quả này được chứng thực khi Lucius ăn cắp được máu Snape. Rồi Lucius phải quyết định mình muốn lưu lại hài tử hay này không.

Lúc ấy thái độ của Abraxas cha Lucius ảnh hưởng lớn với Lucius. Mặc dù Lucius không phải không hiểu ý tưởng và cách làm việc của Abraxas nhưng anh biết, nếu đối nghịch cha, mọi thứ anh hiện có rất có khả năng bị cướp đoạt, anh không có năng lực phản kích.

Mà hài tử hỗn huyết này, Abraxas ghét hỗn huyết nhất. Ở trong mắt Abraxas, là thứ không nên tồn tại. Lucius không thể nói không nhận đến một chút ảnh hưởng, tiêu trừ ngoài ý muốn này từng là điều Lucius chọn.

Bất quá thân thể Narcissa lại tạm thời ngăn trở Lucius xúc động.

Khi đó trị liệu sư của Narcissa chính thức tuyên bố Narcissa hư nhược, về phần mang thai thì gần như là không có khả năng. Narcissa có bệnh tim nghiêm trọng rồi dẫn tới cấp tính, ngay cả chạy cũng bị nguy hiểm sinh mệnh, cho dù cẩn thận điều dưỡng, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ vài năm.

Đối với Lucius thì đó đương nhiên là tin tức bất hạnh, mặc dù anh và Narcissa là kết hôn do cha mẹ, cảm tình đạm bạc nhưng Narcissa là một tiểu thư im lặng, anh và cô ta tương kính như tân (tôn trọng nhau), ít nhất là hài hòa lãnh đạm. Nếu Narcissa không lưu lại con trai mà đã chết, cha sẽ lại bắt anh cưới một phu nhân Malfoy khác thẳng đến khi người thừa kế xuất hiện.

Nhưng rõ ràng đã có một thừa kế ở trong bụng, lý do gì anh cần nghĩ nữa?

Lucius biết nếu không phải ngoài ý muốn này, mình không có khả năng có người thừa kế, mà hài tử đang ở chung với mình, tương lai cũng sẽ là người thân cận nhất, một nữ nhân sinh con, chẳng lẽ còn tồn tại thứ không được phép phát triển nữa.

Ý muốn bảo hộ khơi dậy Lucius phản loạn. Lưu lại đứa bé này. Anh bắt đầu tự hỏi có khả năng khiến cha thừa nhận người thừa kế, mặc dù dùng mọi lời nói dối. Bởi vì nếu hài tử sinh ra, vô luận là nam hay nữ, Lucius biết sẽ không sẽ hài tử khác có thể được những thứ này. Anh sẽ mang đến toàn bộ cho con mình.

Chỉ là đường tràn ngập gai. Trừ bỏ cha, vẫn còn giấu diếm khó khăn và ngụy trang tính, thậm chí Lucius cũng suy xét hài tử, khi giấu diếmhết mọi thứ không đáng giá sao?

Bất quá cuối cùng,Lucius phân không rõ là cái gì khiến mình quyết định.

Mấy tháng sau, anh có tiểu vương tử hỗn huyết.

Anh sẽ giấu kĩ, không cần con mình xuất sắc, rời xa cha, bức họa tổ tiên, cùng tầm mắt những người thành kiến huyết thống.

Anh sẽ gạt phẳng con đường con mình phải đi. Mặc dù tương lai có người phát hiện chân tướng, thế lực anh đã đầy đủ lớn mạnh đến mức làm cho mọi người câm miệng, không dám dễ dàng cười nhạo.

Về phần tiểu vương tử, chỉ cần bình an khoái hoạt là được.