[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 37




Hồi ức hạnh phúc vui vẻ

Giọng nói ôn nhu của Cho khiến Draco và Harry ngừng lại, Draco không bằng lòng nhíu mày, lui ra phía sau một chút,Harry lặng lẽ bóp tay Draco, buông sách giáo khoa ra. Mà như vậy Draco mới phát hiện không chỉ Cho nhìn mình, ngay cả Granger và Weasley cũng có chút khiển trách trừng Harry.

Nhưng người bất mãn là Draco, cậu đã sớm yêu cầu Harry đừng tham dự, dù sao cậu còn chưa thể cho người khác biết Harry là của cậu, cậu không có cách nào giúp Harry đuổi Cho. Hiện tại Cho quả nhiên lại ý đồ tiếp cận Harry, tốt nhất Harry biểu hiện tốt khiến cậu vui, bằng không…Draco híp mắt, tự hỏi xử phạt gì là nghiêm khắc với Harry nhất.

“Ngượng ngùng, quấy rầy em xem sách.” Thấy tầm mắt Harry cuối cũng cũng để ở trên người mình, mấy giờ này là lần đầu tiên, Cho ngượng ngùng lại phức tạp cười cười, “Nhưng chị nghĩ có lẽ em đọc mệt, hoạt động một chút sẽ tốt hơn. Expecto Patronum chị không có cách nào dùng thuận lợi, có lẽ em có thể dạy chị một ít bí quyết?”

“A, Harry dùng Expecto Patronum rất tốt!” Ron bật dậy, nóng bỏng tán thành, “Khẳng định không có sách nào đề cập bí quyết,Harry, cậu cũng không thể giấu, Cho còn giúp cậu nhiều như vậy.”

“Không thành vấn đề.” Harry sảng khoái gật đầu, “Nhưng nơi này cũng không thích hợp luyện tập, muốn luyện tập chúng ta nên đổi chỗ.” Rồi Harry quay đầu hỏi, “Draco, hẳn là cậu còn chưa học Expecto Patronum đúng không? Muốn đi cùng không?”

Expecto Patronum là chú ngữ năm thứ sáu mới được học, đối với những năm dưới nó quá phức tạp. Vì giám ngục, Lupin mới lén dạy cho Harry trước.

“Ai nói ta không biết. Cha đã sớm dạy ta, đó là một chú ngữ phòng ngự rất trọng yếu.” Draco thong thả nói, “Nếu chị nguyện ý, tôi cũng có thể cùng hỗ trợ tìm xem vấn đề ở đâu, tôi cũng muốn có một vấn đề để nghiên cứu.”

Ron mới há miệng muốn phản đối lại không nói được gì. Dù sao Draco dùng lý do của Ron.

“Cậu cũng biết? Quá tuyệt vời, tôi muốn nhìn đó là dạng gì.” Mắt Harry sáng lên, “Được rồi, đi, chúng ta tìm nơi thử!” Harry nói xong bắt đầu tích cực cất sách vở. Draco bị khơi dậy hứng thú, cậu cũng chưa thấy vật thủ hộ của Harry nên tâm tình tốt hơn thu thập đứng lên.

Cho sửng sốt. Cô chớp mắt hỏi, “Chúng ta luyện tập ở đâu? Umbridge cấm chúng ta luyện tập ngoài lớp học, bà ta nói rất nguy hiểm.”

Nhắc tới Umbridge, năm học này Umbridge trở thành giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám nhưng vì Lucius chuẩn bị chuyển trận doanh nên đã dùng người, Fudge không thể không phủ nhận Chúa tể hắc ám sống lại, cũng coi như giúp Dumbledore nên dù Umbridge có thể làm giáo sư, chức vị cũng chỉ dừng lại ở một giáo sư đơn thuần, không nhiều hơn.

“Đừng lo lắng, mình biết một nơi rất thú vị.” Harry vui vẻ nói, “Chỗ đó không cần lo lắng thất bại sẽ làm người khác bị thương, mình thường xuyên luyện tập ở đó.” Mà chỗ đó là nơi Dumbledore dạy cậu, Harry đặc biệt hỏi qua Dumbledore có nên giữ bí mật không, vị Phù thủy này chỉ sờ sờ râu nói đó chỉ là một phòng học mà thôi.

“A Harry, một khi đã như vậy,” Hermione rốt cục cũng không nhịn được, ánh mắt tỏa sáng hỏi, “Có thể thuận tiện dạy mình không? Mình muốn học từ lâu rồi…” Nói đến đây, cô bị Ron kéo áo, “Mione!” người sau đang dùng ánh mắt hung hăng ám chỉ bọn họ nên cho Harry và Cho ở một mình! Cậu ta đang định giải quyết Malfoy đâu!!

“Nhưng khó được có cơ hội này…” Hermione xin lỗi lại chờ mong nhìn bạn trai.

“Đến đây đi,Mione, cậu có thể nói sớm hơn.”

Harry nhếch miệng vung tay, mang mọi người đến phòng theo yêu cầu.

“Mình cũng không biết nơi này còn có phòng học a Harry.” Hai mắt Hermione sáng lên sờ giá sách, “100 bí quyết phòng ngừa chú ngữ thất bại, bản chép tay chú ngữ cao cấp, nghệ thuật hắc ám và pháp thuật, sách tham khảo… Đây là một không gian chuyên dùng để luyện tập chú ngữ?”

“Cũng không phải chuyên môn. Cậu chỉ cần đứng ở ngoài đó, nghĩ nhu cầu đi qua đi lại ba lần là có thể đến bất cứ phòng nào cậu muốn.” Harry giải thích.

“Thật không!?”Ron kinh ngạc mở to mắt, “Bất cứ phòng nào!? Bao gồm sân luyện tập Quidditch!? Được lắm, cậu nên sớm mang chúng ta tới! Chúng ta có thể đặc huấn bí mật!”

“Sợ cậu. Mình không có nhiều thời gian luyện tập.” Harry trợn trắng mắt. Gần nhất đây cậu cần theo chương trình học của Dumbledore, quan trọng hơn còn có hẹn hò!

Cho nên Harry không phát hiện mình tự nhiên cầm túi và áo khoác của Draco. Mà hai người bạn tốt của Harry còn ở chỗ này, bọn họ cũng không được loại đãi ngộ này làm cho Harry săn sóc càng rõ ràng.

Mà có lẽ khi là trẻ con được chăm sóc quá tự nhiên, Draco cũng không phát hiện. Cậu vứt mọi thứ trên tay cho Harry, hai tay cho vào túi thoải mái đi xung quanh phòng.

Hiện tại nơi này lớn bằng nửa đại sảnh đường, trừ bỏ giá sách còn có một cái gương, Draco tò mò nó giúp ích gì cho luyện tập. Bên cạnh gương còn có rất nhiều thứ, Draco nhận ra quả cầu thủy tinh để kiểm tra cường độ ma lực, cậu chạm vào nó, những thứ hình thù kỳ quái Draco không nhận ra không nhiều, mà cậu biết trước khi biết rõ ràng, tốt nhất đừng đụng vào chúng nó.

Nơi này Harry cũng đã dẫn cậu đến, dù sao đây là một nơi hẹn hò bí ẩn. Mỗi lần vào đều không giống nhau, bọn họ thường dùng nơi có lò sưởi ấm áp, sô pha, thảm, thậm chí còn có một ít thứ để ăn.

Thỏa mãn sự hiếu kì của những người khác sau, Harry gọi Draco, tự nhiên bắt đầu nói. Ron và Hermione đều chưa chính thức học nên Harry nói từ đầu.

“Expecto Patronum, giáo sư Lupin dạy mình là một loại chú ngữ dùng năng lượng hy vọng, vui vẻ. Cho nên khi đọc chú ngữ, người đọc phải dùng những kí ức vui vẻ, hạnh phúc. Bằng không, pháp thuật không thể ngưng kết thành hình thái chứa năng lượng, cũng chính là thần thủ hộ màu bạc chúng ta sẽ nhìn đến.”

Nói xong Harry làm mẫu. Harry hô lên Expecto PatRonum, đầu nhọn của đũa pháp phát ra màu bạc. Ánh sáng dần dần ngưng kết giữa không trung thành một con hươu trưởng thành, linh hoạt nhảy đến bên Harry. Thân thể nó thon dài hữu lực, cặp dừng giống như san hô, toàn thân màu bạc khiến nó nhìn như cường đại lại thánh khiết.

“Nó còn hấp dẫn hơn lần trước a.” Hermione tán thưởng, “Có liên quan đến độ thuần thục sao Harry?”

Harry nghiêng đầu, sờ sờ đầu con hươu nhu thuận, tuy nó không phải thực thể nhưng chạm vào vẫn cảm nhận được giống có điện lưu động, “Mình không chú ý cái đó, có thể là vậy. Lupin cũng không nói hình thái của thủ hộ thần có biến hóa theo trạng thái không, chú ấy chỉ nói mỗi Phù thủy đều có thần hộ mệnh khác nhau.”

Ron cũng bị mê hoặc, “Oa, nó nghe lời như vậy, mình tưởng rằng nó cũng chỉ là chú ngữ phòng ngự. Học xong có lẽ chúng ta có thể dùng nó thắng Fred và Geoge?”

“Không được Ron.” Hermione tự động thành sách giáo khoa, “Cậu có thể chỉ huy thần hộ mệnh phòng vệ, cứu vớt thậm chí là truyền lại tin tức, nhưng cậu không thể chỉ huy nó công kích ác ý, mình nghĩ đùa dai cũng vậy, bởi vì nó trái ngược với năng lượng của chú ngữ, thần hộ mệnh sẽ biến mất.”

Hermione mới nói xong, thần hộ mệnh của Harry lại đi đến gần Draco, cũng giống vừa rồi nhu thuận ma xát Draco. Lực chú ý của Draco tự nhiên đều ở trên người nó, cậu hưng trí sờ sờ, con hươu càng thân mật liếm liếm mặt Draco.

“Ai, không thử sao biết?” Ron nóng lòng muốn thử, “Thần hộ mệnh cũng không nhất định biết đó là đùa dai, mình chỉ cho nó chạy trên hành lang, trên lưng có một mảnh vải?”

“Pháp thuật dựa vào ý nghĩ của cậu, ngu ngốc.” Hermione bất mãn bạn trai nghi ngờ.

Ron quyết định không để ý tới, quay đầu hỏi Harry, “Cậu nói này nên làm như thế nào? Một sự tưởng tượng vui vẻ? Một hay nhiều?” Lúc này Ron hoàn toàn quên mình muốn cho Harry và Cho ở chung.

“Không phải tưởng tượng, là hồi ức, không cần nhiều nhưng cần mạnh mẽ.” Harry nhắc nhở, “Nếu cái này không được thì thử cái khác. Thử vài lần.”

“Ok!” Ron lập tức hô Expecto Patronum không ngừng, Hermione cũng rút đũa phép luyện tập.

Bên này học vui vẻ, Cho lại là không tự chủ được nhìn con hươu và Draco một hồi lâu, Draco sờ cặp sừng mĩ lệ thẳng đến khi tầm mắt bị Harry cách trở, “Như vậy chỗ nào không thuận lợi, Cho?”

Cho nhìn Harry cười, tim đập nhanh hơn. Harry năm thứ năm không hay cười, cả ngày lầm lì giống như tùy thời tùy chỗ sẽ nổi giận, gần đây đã giống trước kia, mà tươi cười tuy không thẳng thắn giống trước nhưng Cho mẫn cảm phát hiện nó có một loại mị lực khác, giống như một thiếu niên biến thành một người đàn ông.

“Xác xuất thành công lúc trước là bảy phần nhưng không biết tại sao, gần đây càng luyện tập càng tệ.” Cho hạ mắt khiến mình giống như rất phiền não, “Chị muốn hỏi em một chút em đã từng phát sinh tình huống này chưa?”

“Chị luôn dùng cùng một ký ức sao?” Harry nghiêng đầu hỏi.

Cho gật đầu, ngón tay nghịch tóc dài, “Ưm, lúc trước đã thử rất nhiều, một cái xác xuất thành công cao nhất, sau đó chị đều lấy ký ức kia.”

“Như vậy có lẽ chị nên suy xét đổi kí ức.” Lúc này Draco mở miệng, “Cường độ của ký ức không phải luôn cố định. Nếu phát sinh chuyện nào đó, kí ức vui vẻ cũng sẽ thành không vui vẻ.”

Cho chớp mắt nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Draco rồi lại nhìn Harry giống như chờ đợi đáp án của Harry. Harry không thể không tiếp lời, “Đúng vậy, em cũng hoài nghi như thế,Draco nói đúng.”

Mà Draco có ý tốt nói nhưng không bị để ý, bất mãn lại trở lại, mặt không chút thay đổi quay đi chuyên tâm chơi với con hươi, nguyền rủa Harry ngôn hành không đồng nhất. Nói cái gì muốn cho Cho biết khó mà lui, nhưng vì sao còn nhiệt tâm giúp cô ta như vậy? Khốn kiếp.

Cho hai gò má ửng đỏ, càng có ám chỉ tính hỏi, “Ý em là,Harry, nếu gần đây chị có ký ức càng hạnh phúc thì có khả năng kí ức đó dùng được?”

Những lời này không rõ ràng nhưng những người khác cũng lờ mờ hiểu được. Ngay cả Ron và Hermione đang luyện tập cũng nhịn không được dừng lại chú ý bên này, bọn họ vẫn đều kéo dài lỗ tai nghe.

Draco sắp không khống chế được nhíu mày, lúc này Harry lại cười trả lời,

“Đương nhiên, em cũng như vậy. Gần đây em đều dùng nụ hôn đầu tiên, rất ngọt ngào và hữu hiệu!”

“Cái gì!?” “Cái gì?”

Ron và Hermione quay lại nhìn Harry.