[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 1 - Chương 5: Cộng minh linh hồn




Có đôi khi chúng ta không thể không cảm thán năng lực thích ứng của Harry.

Chỉ một tuần, anh đã hoàn toàn coi nơi này là thế giới của mình, mà còn thích ứng thân phận giáo sư, lại nghĩ biện pháp làm hết trách nhiệm của mình, trình độ cố gắng làm Ron giật mình không thôi.

“Mình nói nè người anh em, cậu không cần… ừm… liều mạng như vậy chứ?” Ron vẫn thích nằm trên ghế salon trong hầm nói với Harry đang viết giáo án, tối hôm đó anh lặp đi lặp lại câu này.

Harry rất nghiêm túc viết giáo án, vì anh hiểu được dạy bọn nhỏ ở đây không hề giống với huấn luyện D.A năm đó, anh cần quan tâm đến bảy năm học của bốn Nhà, mà hiển nhiên Nhà khác nhau tiến độ cũng khác nhau.

“Coi như là chuẩn bị về nghề nghiệp sau khi mình về đi.” Harry sẽ cười nói với anh.

Nếu không vì Hermione phát hiện Trường Sinh Linh Giá bên trong trán Harry chưa hoàn toàn bị diệt, cần nghĩ biện pháp giải quyết thì hiện tại hẳn Harry đã là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của Hogwarts rồi. Nhưng chính vì Trường Sinh Linh Giá, làm Harry đều dùng gần hết thời gian tìm kiếm cách giải quyết Trường Sinh Linh Giá. Tuy nhiên giáo sư McGonagall đã hứa với Harry, dù khi nào Harry trở lại Hogwarts thì bà vẫn luôn chào đón.

Có lẽ Harry đã từng mơ ước trở thành Thần Sáng, nhưng sau khi trải qua chiến tranh, anh đột nhiên cảm thấy trở lại làm giáo sư Hogwarts thì không có gì là không tốt, so với Thần Sáng thì anh phát hiện mình thích cuộc sống bên trong Hogwarts hơn nhiều.

“Được rồi được rồi, cậu luôn có lý do của mình.” Ron nhún nhún vai, không nói gì nữa.

Lúc này, cửa gõ.

Ron nhanh đứng lên, thân là trợ giảng, dù gì cũng phải chú ý hình tượng trước mặt người khác.

“Vào đi.” Harry cũng không ngẩng đầu lên.

“Làm phiền, giáo sư.” Cửa bị đẩy ra, người vào là Alastor Moody, “Đây là bài tập ngài yêu cầu nộp.”

“Cám ơn trò, trò Moody.” Harry rất tự nhiên nói lời cảm ơn Moody, “Thầy thấy trò còn mang theo ít sách, có phải có chỗ nào không hiểu hay không?”

Moody gật gật đầu.

“Trò có thể đi tìm trợ giảng Ron.” Harry chỉ chỉ Ron.

Vì họ đều dùng họ “Evans”, vì có thể phân biệt họ mà các học trò đều gọi “giáo sư” và “trợ giảng” ngay trước tên của họ.

Moody gật đầu, trên bàn làm việc của Harry còn chồng rất nhiều tấm da dê, không khó nhìn ra Harry rất bận, nên cậu thức thời không quấy rầy.

Cậu cầm sách đi tới trước mặt Ron.

Lúc này, Ron đã thu lại vẻ rối rắm trên mặt mình.

Đúng vậy, rối rắm.

Phải biết ấn tượng đầu tiên của anh về Moody là: dã man, thô lỗ, điên cuồng.

Nhưng giờ phút này, nói thế nào nhỉ, Moody mới chỉ có mười sáu tuổi, trên mặt không có vết sẹo xấu xí, không có cái con mắt kỳ quái kia, khi cậu nói chuyện cũng không thô lỗ mà mang theo kính trọng. Hơn nữa, quan trọng nhất là gương mặt tuổi trẻ của cậu quả thực khác một trời một vực với thời trung niên!

Ron không có năng lực thích ứng tốt như Harry, dù đã ba tuần nhưng anh thấy Moody một lần là bối rối một lần, không chỉ là Moody không, mà khi thấy McGonagall cũng thế.

Nhưng khổ nỗi, toàn bộ Gryffindor, anh tiếp xúc với hai người kia nhiều nhất.

Trình độ hiếu học của Moody và McGonagall thời còn là học trò làm anh liên tưởng đến Hermione Granger bạn tốt của mình.

Ngoài Hermione thì thật sự anh không nghĩ ra được ai có thể so sánh cùng hai người kia cả.

Thành tích của McGonagall nổi bật trên lớp biến hình, nhưng để cân bằng điểm tổng hợp, trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng tốn công tốn sức.

Mà Moody lại vì thích chương trình học này.

Vì nguyên nhân khác nhau hai người dốc lòng trên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nên vấn đề gặp được cũng dần nhiều lên, khi có chỗ nào không hiểu, tra thư viện vẫn không rõ, hai người đã có thể mặc kệ giáo sư lớp này là chủ nhiệm Nhà nào, rảnh rang là đi hỏi.

Hai người là Huynh Trưởng Gryffindor, bài tập mà Harry giao cho năm sáu Gryffindor đều do họ thay phiên mang đến, nên cũng dẫn tới khi họ mang bài tập tới sẽ mang theo sách hay vở đến hỏi – không ai quy định sau khi đưa bài tập xong không thể hỏi giáo sư đúng không?

Ngay từ đầu là vì Harry khá bận, anh cần quen thuộc sách giáo khoa niên đại này với niên đại của anh mà biên tập giáo án, nên giao chuyện phụ đạo cho Ron, đến sau này, dường như đây cũng là thói quen.

Ron cũng không kém về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tuy giảng giải lý thuyết không được sinh động tỉ mỉ như Harry mà thôi.

Có đôi khi đụng phải vấn đề mình không biết nên giải thích thế nào, thì tự mình thi triển thần chú kia, hiệu quả lại tốt hơn giảng giải rất nhiều.

Như bây giờ, Harry nhìn Ron quen thuộc ếm thần chú tĩnh âm chung quanh – Ron sợ làm phiền Harry nên bày ra – thản nhiên mà nở nụ cười.

Ron vẫn nói anh dung nhập thế giới này rất dễ dàng, chẳng phải bản thân cậu ấy cũng thế sao?

Ngay lúc Harry như đi vào cõi thần tiên, cửa hầm lại được gõ.

“Mời vào.” Harry có chút nghi hoặc nhìn về phía cửa.

Vào là học trò Slytherin.

“Thưa giáo sư.” Cậu lễ phép chào hỏi Harry, thoạt nhìn có hơi lo lắng và căng thẳng, nhưng cậu cố gắng duy trì lễ phép.

“Trò Pera, có chuyện gì vậy?” Thấy đối phương Harry cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Phải biết ba tuần nay Harry có thể rõ ràng cảm thấy được các học trò Slytherin bài xích anh, dù trên lớp họ biểu hiện rất ngoan nhưng chuyện bên trong Slytherin họ lại hy vọng anh đừng can thiệp quá nhiều. Anh biết ba tuần này chuyện trong Slytherin tuy không coi là nhiều nhưng vẫn có một hai chuyện lớn, vậy mà sau đó Harry mới nhận được tin tức, khi anh nhận tin tức thì Tom đã giải quyết chuyện này xong xuôi rồi.

Trong Slytherin không thừa nhận vị chủ nhiệm là anh, Harry biết rất rõ.

Harry cũng không muốn bọn nhỏ này ngay lập tức chấp nhận anh là chủ nhiệm mới, nên với việc Ron bất bình anh chỉ cười ảm đạm.

Nhưng không ngờ, tối nay lại có người tới tìm anh, thật sự làm anh kinh ngạc.

Pera có chút do dự.

Cậu đi tìm giáo sư Slughorn, nhưng đối phương lại không có ở, dưới tình huống vô cùng bất đắc dĩ, họ chỉ có thể tìm đến vị chủ nhiệm mới này, nhưng mà…

“Sao vậy?” Nhìn đứa nhỏ không biết nên nói thế nào, Harry hạ nhẹ giọng.

“Thủ tịch… ừm, ý con là, đàn anh Riddle xảy ra chút sự cố…” Pera nói đến nói đi cuối cùng cũng mơ hồ nói ra.

“Harry?” Đã nhận ra động tĩnh bên Harry, Ron hủy thần chú tĩnh âm.

“Không sao, hai người cứ tiếp tục đi.” Harry nói, “Mình đi nhìn xem.”

Chắc là phải rất nghiêm trọng nên mới tìm đến anh rồi, nói cách khác, dựa theo tính cách của Tom Riddle, thì cậu ta phải muốn tự mình giải quyết mới đúng, cho tới giờ người kia không thích ỷ lại người khác.

Trừ khi là bất đắc dĩ… nếu không học trò Slytherin sẽ không tìm đến anh.

Harry theo Pera đến phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin.

Bên trong phòng sinh hoạt chung Slytherin rất yên lặng, nơi này không có ai, chỉ có ngọn lửa nhảy nhót trong lò sưởi.

Harry theo Pera đến trước một gian ký túc xá, Pera gõ gõ cửa.

Cửa mở, Abraxas có vẻ hơi lo lắng.

“Giáo sư.” Cậu nhìn thấy Harry, các học trò Slytherin từ chối gọi Harry là “chủ nhiệm”, vì kết luận của Tom Riddle làm tất cả mọi người đều không thừa nhận Harry, họ chỉ coi anh là giáo sư mà không phải chủ nhiệm.

Không phải chủ nhiệm, có nghĩa là Slytherin không chấp nhận Harry nhúng tay vào sự vụ Slytherin.

Tình huống xảy ra hôm nay quá đột nhiên, họ căn bản không biết Tom xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn y hôn mê trên giường, không biết thế nào.

Họ cũng không muốn lộ chuyện, lúc ấy họ đi tìm Slughorn đầu tiên nhưng họ lại không thấy.

Bất đắc dĩ, họ có thể đi tìm vị “chủ nhiệm” mà họ vốn không thừa nhận này.

Cũng khó trách khiến Abraxas có chút không được tự nhiên.

“Riddle làm sao vậy?” Harry hỏi.

“Chúng con cũng không biết.” Abraxas có chút do dự, cậu hơi hơi cau mày, “Chúng con không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Thầy vào xem trò ấy được không?”

Abraxas gật gật đầu.

Harry vào ký túc xá.

Tom nằm trên giường, thoạt nhìn rất không ổn.

Gương mặt tái nhợt đỏ bừng một cách quái dị, trán cậu ta không ngừng đổ mồ hôi, mà pháp lực có vẻ rất không ổn định.

Harry đột nhiên đứng cách giường vài bước không đi tiếp nữa.

“Giáo sư?” Abraxas hỏi.

“Các trò ra ngoài trước, thầy kiểm tra cho trò ấy một chút.” Harry trầm giọng nói.

Abraxas nghĩ nghĩ, liếc Pera một cái, hai người ra ngoài.

Một thần chú của Harry nháy mắt đánh vào người Tom.

Đây không phải là thần chú kiểm tra thân thể gì, mà là kiểm tra linh hồn.

Vừa nãy khi anh tới gần một loại cảm giác kỳ dị liên hệ với anh và Tom, làm lòng Harry kinh ngạc không thôi.

Nhưng lập tức anh nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng: nếu như nói dù anh đi vào thế giới khác, nhưng vẫn có thể sinh ra liên hệ với Tom Riddle, như vậy cũng chỉ có một khả năng.

Tuần hoàn pháp lực cái Trường Sinh Linh Giá trên trán anh gần như ăn khớp với Tom, chắc là Trường Sinh Linh Giá cộng minh với linh hồn Tom rồi.

Nhưng, Trường Sinh Linh Giá không thể cộng minh với linh hồn một cách vô duyên vô cớ được.

Nếu như mình đoán đúng thì…

Harry nhìn phản ứng của thần chú quanh thân Tom, hiểu rõ.

Anh sao có thể quên, Tom Riddle năm sáu đã giết chết cậu của cậu ta, mà còn thành công chế tạo Trường Sinh Linh Giá đầu tiên.

Linh hồn không đầy đủ xuất hiện vấn đề, làm linh hồn cậu ta cộng minh với Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry.

Harry nhìn Riddle đang hôn mê, thoáng bất an.

Nếu thật sự phát triển theo “tương lai” mà anh biết, vậy Riddle có thể thành công phân tách bảy mảnh linh hồn, cộng thêm cả Harry bên này là tám, nhưng hiện tại xem ra, Riddle phân tách ra mảnh đầu tiên cũng bắt đầu không ổn.

Anh không biết trước kia khi Riddle phân tách linh hồn có xuất hiện tình huống như vậy hay không, hay là hoàn hảo.

Nếu không đúng thì…

Vậy rắc rối rồi.