[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 2 - Chương 71: Nếu thầy ấy bằng lòng




Dù Tom nói mình không thèm để ý chuyến đi tới Hogsmeade vào cuối tuần nhưng Abraxas vẫn mẫn cảm nhận thấy y không thích hợp.

“Mình nói nè…” Abraxas dựa vào khung cửa, nhìn Tom, “Cậu thế này không phải là đi hẹn hò sao?”

“Abra, mình phát hiện ra dạo này cậu có rất nhiều thời gian rảnh.” Tom chỉnh trang cổ áo, liếc cậu, “Mình nhớ cha cậu đã cho cậu mục tiêu tốt nghiệp toàn O.” Kể cả khi gia tộc Malfoy có ưu thế giáo dục nhưng muốn tốt nghiệp toàn O cũng không dễ dàng như vậy.

Mà nói tới cũng buồn cười, tuy giáo dục gia tộc Malfoy luôn yêu cầu con mình có thể được an toàn, nhưng cũng không cố chấp bắt con trai phải tốt nghiệp toàn O như vậy, dù sao luôn có một số môn mà Malfoy không quá am hiểu, thí dụ như Abraxas cảm thấy cực kỳ chán ghét chạm vào những thảo dược đầy bùn đất ở lớp thảo dược học chẳng hạn.

Chỉ tiếc là năm đó cha Abraxas suýt nữa thì tốt nghiệp loại ưu, đáng tiếc ở bài thi thảo dược học viết sai một lỗi nhỏ, mà lỗi nhỏ này ông ấy đã phát hiện ngay khi vừa ra khỏi phòng thi, khi thành tích được phát xuống thì chỉ còn thảo dược học là có thể tốt nghiệp toàn O, cha cậu cực kỳ hối hận. Cũng bởi vậy mà cha cậu yêu cầu phải tốt nghiệp loại ưu.

“Con xuất sắc hơn cha, Abra.” Cha cậu nói với cậu, “Nên nếu như là con chắc chắn có thể làm được.”

Dù cho thành tích của Abraxas trong trường rất tốt, nhưng cậu cũng không chắc chắn khi có thể tốt nghiệp toàn O. Cậu cũng không phải Tom luôn tới thư viện, dù câu hỏi nào cũng không đánh gục được y.

“Ông ấy chỉ nói thôi, dù thật sự mình không lấy được toàn O thì ông cũng sẽ không thật sự phạt mình, cùng lắm chỉ là gửi gắm niềm hy vọng ấy vào con của mình thôi.” Abraxas nhún nhún vai, cậu biết cha nghiêm khắc và quan tâm mình.

“Sự cưng chiều của gia tộc Malfoy.” Tom cười lắc đầu.

Abraxas nhướng mày, “Mình nói này Tom, dạo này hình như tâm trạng cậu rất tốt?”

“Thế sao?”

“Tom à, đừng quên, mình hiểu cậu nhất.”

“Thật ư?” Tom vô tư nhún vai, “Cậu nói đúng, quả thật dạo này tâm trạng mình rất tốt.”

“Vì hẹn được người trong lòng?”

Tom không nói gì, dùng mắt ý bảo Abraxas có thể đi được rồi.

Abraxas cười cười, buông tay tỏ vẻ cậu có thể hiểu, sau đó chạy lấy người.

Tom khép cửa phòng lại, đi tới bàn học, trên bàn y có một quyển sách còn chưa gấp gọn, đáng tiếc Abraxas không tiến vào nếu không cậu sẽ rất hoảng sợ phát hiện quyển sách này ở khu cấm, mà quyển sách này sẽ không cho người khác mượn.

“Quả thật tâm trạng mình rất tốt.” Tom nhẹ tay lật trang, trên đó một phù thủy trần truồng đang bị một luồng sương mù màu đen bao lấy, chỉ có đầu của hắn ở bên ngoài, hắn há miệng gào thét không tiếng động, sau một lát, luồng sáng đen tán đi, phù thủy kia ngây ngốc nhìn cơ thể chỉ còn xương trắng của mình – có lẽ, hắn đã không nhìn được nữa.

Tom nhìn hình ảnh trước mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng đỏ, hắn lấy ra một vương miện ảm đạm không ánh sáng từ một cái hòm bị ếm thần chú, nhẹ nhàng vuốt ve như vật quý báu hiếm có. Khóe miệng y nở nụ cười sung sướng, nhưng nụ cười đó lại không hề có độ ấm, khiến người ta rợn tóc gáy.

“Tuy lần trước không thể thành công nhưng Slytherin luôn không sợ thất bại, không phải sao?” Y khẽ nói, “Trước tốt nghiệp sẽ có được cái thứ hai, đúng không.”

Vương miện vẫn ảm đạm như trước.

Harry phê chữa xong luận văn, xoa xoa đầu mình.

“Sao vậy Harry?” Ron nhìn anh, “Sắc mặt cậu hình như không được tốt.”

“Chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi.” Harry không yên lòng nói.

“Mệt mỏi?” Ron hơi giật mình nhìn anh, “Lịch làm việc và nghỉ ngơi của cậu đều đặn như vậy, rất ít khi thấy cậu mệt mỏi thế này vào ban ngày,” Anh ghé sát vào Harry, “Giọng nói cậu cũng không cho thấy tinh thần không tập trung, cậu nói cho mình biết cậu có tâm sự thì mình còn tin hơn.”

“Tâm sự à.” Harry nhẹ thở dài, “Coi là vậy đi.”

“Là cái gì?” Ron theo dõi anh.

“Mình có thể tự giải quyết, không sao đâu.” Anh lắc lắc đầu, “Mình ra ngoài trước, hẹn với Tom lát nữa tới Hogsmeade.”

“Hẹn… hẹn…” Ron giật giật khóe miệng. Vì sao anh lại cảm thấy như đang hẹn hò?

Harry và Riddle… hẹn hò? Ron rùng mình.

Được rồi, anh thừa nhận anh luôn suy nghĩ nhiều, nhưng không thể trách anh, ai bảo hai người kia mấy ngày nay lại ở cạnh nhau như tình nhân chứ. Ron cúi đầu nghĩ.

Mà dù Ron nghĩ gì thì Harry cũng không biết. Anh đi tới cửa trường học, nơi đó Tom đã đang đứng đợi anh.

“Xin lỗi,” Harry hơi xấu hổ gãi gãi tóc mình, “Thầy không ngờ lại đi muộn, sửa luận văn quên cả thời gian.”

Harry cũng không ngờ, lúc trước đều nước tới chân mới nhảy mà giờ làm giáo sư, những câu chữ ngây ngô, những luận văn nửa nọ nửa kia, luôn khiến anh nhớ tới, nhiều năm trước, lão dơi già cực kỳ hận anh có phải cũng nhìn luận văn của anh, gian nan nhận ra phần đúng và lỗi sai trong đó rồi cầm bút gạch mạnh, để mực thay thế xả ra sự khinh thường trong lòng ông ta không.

“Giáo sư thì luôn bận rộn.” Tom thông cảm nhìn anh.

“Là lỗi của thầy,” Harry nói, “Họ đi hết rồi? Chúng ta cũng đi thôi.” Trong lúc Tom đợi anh thì những học trò năm ba đều ra ngoài cả.

“Ừm.” Tom khẽ đáp, thuận tay kéo tay Harry,

Harry hơi kỳ lạ nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, dường như hơi nghi hoặc nhưng lại không biết lên tiếng thế nào.

Khoảng cách giữa Hogwarts và Hogsmeade cũng không xa, họ không cần đi quá lâu đã tới ngôi làng này. Vào thời đại bây giờ, ngoài Hogsmeade thì chung quanh Hogwarts còn vài ngôi làng phù thủy nữa, nhưng chỉ có ở Hogsmeade mới có chợ, những nơi khác thì ít người cư trú, cũng ít người tới.

Tom kéo Harry nhìn vài thảo dược, Harry nhìn y mua thảo dược, cười hỏi có phải y muốn thay đổi Dược bổ máu hay không. Vào thời đại của Harry thì Dược bổ máu khác hẳn với thời đại này, nghe nói là trong chiến tranh lúc trước Dược bổ máu luôn được hoàn thiện.

Dược bổ máu điều chế không quá phức tạp, muốn thay đổi cũng không quá khó, nhưng làm thế nào để thay đổi mà không gây tác dụng phụ cũng là việc khiến người ta đau đầu, nghe nói bài tập mà Slughorn giao cho năm bảy sẽ được cho điểm theo mức độ thay đổi của họ.

“Ừm,” Tom gật gật cầu, cẩn thận nhìn dược liệu trước mắt, “Harry… có đề nghị nào tốt không?”

“A?” Harry mở to mắt nhìn y, “Trò hỏi thầy?” Anh có vẻ rất giật mình.

“Sao vậy?” Tom xoay người nhìn anh, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo ít hiền hòa, nhưng vì quá kinh ngạc nên Harry không nhận ra.

“Trò bảo thầy làm độc dược theo sách giáo khoa thì thầy còn miễn cưỡng làm được,” Harry nuốt nước miếng, ngoài độc dược căn bản cho chiến tranh thì những độc dược khác trên người anh đều do Hermione và Draco điều chế, “Còn nếu muốn thay đổi độc dược thì trò đừng hỏi thầy, đề nghị thầy đưa ra có thể làm nổ tung toàn bộ phòng của trò.”

“Nào có khoa trương như vậy.” Tom bật cười, giờ phút này người bên cạnh nào giống với giáo sư, mà giống với học sinh cũng phải giao bài tập và thi thố như y hơn.

“Chính là khoa trương như thế.” Harry cười khoát tay, “Nếu trò muốn thầy giới thiệu một ít sách đáng đọc thì thầy còn có thể giúp được trò, nhưng nếu trò muốn để thầy đề nghị thì vì an toàn của trò, thầy nghĩ nên thôi đi.”

“Vậy lát nữa chúng ta tới tiệm sách nhìn xem, đến lúc đó thầy đừng nói thầy không hiểu gì cả đấy.” Tom xoay người tiếp tục kiểm tra dược liệu trên tay.

“Đương nhiên rồi.”

Mười mấy phút đồng hồ sau, Tom cầm dược liệu được ông chủ cửa hàng đóng gói tới.

Harry bĩu môi. Chỉ cần có thành tích xuất sắc trên lĩnh vực độc dược, thì việc lựa chọn dược liệu càng hà khắc, tuy Tom không giống như Eileen và Roy có thiên phú trên lĩnh vực độc dược nhưng Tom lại cần cù bù thông minh.

“Dường như thầy không quá thích độc dược.” Tom ở cạnh Harry, không để ý hỏi.

“Thời còn là học trò thầy tiếp xúc độc dược nhiều nhất.” Nhớ tới số độc dược anh uống còn nhiều hơn người cả năm công lại, Harry phẫn hận nói, “Thầy cảm thấy mình vĩnh viễn không có cảm tình với nó.” Dù rằng nó đã vô số lần cứu mạng anh.

“Có vẻ như sức khỏe thầy quá yếu cần phải uống nhiều dược lắm.” Tom khẽ cười nói, y đi bên trái Harry, thoáng chậm hơn Harry một chút, nên Harry chỉ có thể nghe được tiếng cười mà không thấy được vẻ mặt như suy nghĩ của y.

“Đôi khi không nhất định sức khỏe yếu mới bị uống độc dược, Tom à.” Harry còn đang đắm chìm trong sự phẫn hận vì phải vào bệnh thất mỗi một năm học chỉ bởi phiền toái tìm tới cửa, “Đôi khi bị phiền toái bò lên thì trò cũng sẽ bị thương.”

Tom nhìn chằm chằm lưng Harry, hai người vốn đi song song lại là một trước một sau.

Tiệm sách cũng không lớn, dù sao nơi này không phải là trung tâm giao dịch của các phù thủy, đây chỉ là nơi để các học trò đi mua một vài thứ vào cuối tuần mà thôi. Nhưng Tom cũng có thể tìm được một số sách y cần, vì thế bắt đầu từ năm ba, y chính là khách quen ở nơi này, tuy vì không có tài chính, chỉ có thể dựa vào trợ cấp của trường cùng làm thêm vào nghỉ hè nên hơi túng thiếu, nhưng đối với đồ nên mua thì y sẽ không đau lòng, dù sao y cần phải học được nhiều hơn, đạt sức mạnh lớn hơn.

Ông chủ rất quen y, “Ai cha Tom,” đối phương chào hỏi y, “Trước đó không lâu tôi vừa nhập vào một đám sách mới, cậu xem có hứng thú không, tôi sẽ chiết phần trăm cho cậu.”

“Cám ơn.” Tom khẽ trả lời, đi theo sau Harry.

“Muốn tìm sách như thế nào?” Harry đứng trước giá sách, xem sách trên đó.

“Đây là bạn học của cậu?” Ban đầu hai người một trước một sau tiến vào, ông chủ không biết họ đi cùng nhau, giờ phút này Harry hỏi Tom thì ông mới phát hiện hóa ra hai người quen biết. Còn Harry, sau khi vào thời không này, lúc có nhu cầu sẽ đi Hẻm Xéo, nên thật ra mọi người ở Hogsmeade không có ấn tượng gì nhiều với anh. Vẫn chưa thấy Tom đi cùng bạn học nào tới Hogsmeade nên ông chủ cười trêu, “Hay là, bạn trai của cậu?”

Harry hoảng sợ.

Tom nhìn nhìn Harry, lại nhìn nhìn ông chủ, chợt nở nụ cười, “Nếu thầy ấy bằng lòng thì tôi rất muốn.”

Harry và ông chủ cùng ngã ngửa.