[Harry Potter] Ma Vương

Chương 37




"Ồ xem ai đến này! Kẻ phản bội hai lòng ham hư vinh!"

Trên hành lang, hai người phụ nữ nhìn nhau đầy khinh miệt. Một người tóc xoăn đen xõa tung, mặc đầm đen đầy tao nhã quý phái, một người tóc nâu ngắn ngang vai, mặc áo choàng xanh lá tràn đầy quyến rũ.

Bellatrix nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt đầy khinh thường, cô nâng cao cằm cười điên cuồng: "Mày cũng dám quay lại đây! Đồ phản bội! Crucio! Crucio! Crucio!!!" Vung đũa một loạt tia sáng đỏ bắn vào người đối diện, người phụ nữ chật vật né tránh: "Hừ! Bellatrix, mày nghĩ mày đang làm gì! Mày không có quyền phán xét tao, chỉ Lord mới có thể!"

"Hahahahaha! Tao không có quyền? Phải, tao không có quyền, nhưng tao cứ thích làm đấy! Crucio! Crucio!" Vừa nói lại một loạt tia sáng bắn ra, người phụ nữ tránh không kịp, ngã xuống đất rên rỉ, nhìn Bellatrix với ánh mắt oán độc. Chỉ là một kẻ yêu thầm Lord mà thôi, cô ta nghĩ được Lord tín nhiệm thì muốn làm gì thì làm sao? Cắn răng vung đũa: "Crucio!"

"AAA!!"

Người phụ nữ ôm cánh tay đầy máu bất ngờ nhìn một đứa bé gái vừa xuất hiện, đây là một cô bé rất đáng yêu, mái tóc đen dài xù xù, đôi mắt hai màu to tròn hơi xếch lên như mắt mèo, gương mặt trắng nộn. Cô bé vung kiếm chỉ vào mặt người phụ nữ, ngây thơ chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: "Như vầy là không được nha ~ dì Bella là của con, cô không được phép ăn hiếp dì!"

Người phụ nữ nhịn đau ôm tay, hơi nghi hoặc nhìn cô bé, đôi mắt kia mang lại cho cô sự quen thuộc, nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu. Quẳng vấn đề này ra sau đầu, nhìn sang Bellatrix cười lạnh: "Có vẻ như sau khi vượt ngục, mày đã suy thoái đến mức cần một đứa con nít bảo vệ! Bellatrix, chờ đấy! Tao sẽ cho Lord thấy ai mới là người xứng đáng đứng cạnh ngài!" Nói xong loạng choạng đứng lên rời đi.

Barbara nhìn bóng dáng ngày càng xa kia, chạy đến ôm lấy cánh tay Bellatrix tò mò hỏi: "Dì à, đó là ai vậy?" Bellatrix vươn tay vuốt nhẹ tóc cô bé, cười thân thiết, một nụ cười tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên mặt cô: "Ruồi bọ thôi, tiểu chủ nhân không cần lo lắng." Cô nhóc à một tiếng rồi nói sang chuyện khác, ánh mặt thì lạnh nhạt liếc ra cổng, ruồi bọ sao?

(Mei: Xét thấy truyện sắp hoàn, liền cho một người qua đường ra giúp tiểu Harry bớt nhàm chán =))) Nhân vật này là tui thêm vào, không có tên ^^ Lười đặt =)))

- ------------------------------------------

Biệt thự Potter.

Trong một căn phòng, trên giường là một người đàn ông điển trai và một cậu thiếu niên đáng yêu đang ôm nhau ngủ. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào làm khung cảnh tràn đầy sự ấm áp. Người đàn ông mở mắt, đôi ngươi đỏ như máu, hắn nhẹ nhàng dịch chuyển cơ thể tránh đánh thức người trong lòng.

Thiếu niên vẫn bị hắn làm giật mình mơ màng tỉnh lại, hắn khẽ cười hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng nói: "Ngoan, vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi." Xác định cậu đã ngủ hắn liền đứng dậy nhẹ nhàng rời phòng.

Trên đường đi thấy các gia tinh bận rộn qua lại, khắp nhà là những con bông xù tròn tròn xù xù đáng yêu đang lăn lóc trên sàn, trên bàn, bệ cửa sổ là những con mèo bông to nhỏ đủ hình dáng màu sắc. Ra đến phòng khách liền thấy người phụ nữ tóc đỏ đang chỉ huy các gia tinh trang trí phòng.

Người phụ nữ thấy Voldemort xuất hiện, không quá bất ngờ, ném một cái hộp giấy thật to vào ngực hắn, chỉ ra vườn cười hiền lành: "Voldy, cậu trang trí vườn, tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại đó." Giọng điệu không cho từ chối.

Voldemort đã lãnh hội khả năng trước mặt cười sau lưng chỉnh người của phu nhân Potter, không nói hai lời liền đi làm. Thực ra không phải hắn sợ hay sao cả, hắn chỉ là muốn lấy lòng mẹ vợ thôi, với lại mẹ vợ còn ghi hận chuyện năm đó, hắn chỉ còn cách cố gắng làm bà vui.

Đến trưa thì mọi chuyện đã đâu vào đấy, Voldemort lên phòng liền thấy Harry mặt bộ đồ ngủ mèo nhỏ liền thân đang ngồi trên giường đọc sách, tiến đến hôn lên đôi má trắng tròn, ôm cậu vào lòng. Harry không nói gì, chỉ dựa lưng vào ngực hắn, dù hai người không nói với nhau câu nào nhưng không khí trong phòng vẫn tràn đầy ấm áp và tự nhiên, như thể đã làm rất nhiều lần.

- -----------------------------------

Tối hôm đó biệt thự Potter cực kỳ náo nhiệt. Ngoài vườn có hai chiếc bàn lớn, phía trên là rất nhiều đồ ăn, xung quanh được trang trí những con bông xù tròn tròn với những con mèo bông đang chạy qua chạy lại.

Tám giờ tối, biệt thự đón vị khách đầu tiên, Dumbledore và Grindelwart. Trên tay hai người là một hộp quà màu đỏ, Dumbledore vỗ nhẹ vai Harry cười đưa hộp quà cho cậu: "Sinh nhật vui vẻ, Harry." Tiếp đó là gia đình Malfoy và gia đình Weasley, dĩ nhiên không thiếu màn đấu khẩu của hai vị gia chủ, sau đó là Hermione và Blaise, Lupin và Sirius đã đến biệt thự từ sớm. Tiếp đó nữa là Barbara, Morriga, Bellatrix, Snape, Du Mi, các giáo sư Hogwarts.

Khi mọi người đến đông đủ, James nâng ly cười nói: "Cảm ơn các vị đã dành thời gian đến tham gia tiệc sinh nhật lần thứ mười bốn của Harry. Hiện tại buổi tiệc bắt đầu, mọi người cứ tự nhiên." Sau đó là một màn hỗn chiến giành thức ăn.

Khi tiệc tàn, biệt thự đón chào hai vị khách cuối cùng. Đó là hai người đàn ông, một người tinh xảo xinh đẹp, tóc trắng dài, mắt xanh lam đầy thần bí, một người điển trai tà mị, tóc đen mắt lam. Hai người vừa xuất hiện không khí náo nhiệt lập tức trở nên thần bí và tôn nghiêm.

Người đàn ông tóc trắng đưa cho Harry một hộp quà với hoa văn màu tím thần bí, cười vỗ nhẹ mái tóc xù của cậu: "Chúc con sinh nhật vui vẻ, Harry." Harry nhận lấy cười ngọt ngào với anh. Voldemort, Dumbledore và Grindelwart khi hai người xuất hiện lập tức cảnh giác, khí tức của hai người này rất thần bí, nhưng không thể nghi ngờ đây là phù thủy mạnh nhất họ từng gặp. Khi thấy Harry có vẻ rất quen thuộc với họ ba người mới hơi thả lỏng cảnh giác.

Sau khi đưa quà hai người liền rời đi, Harry hơi tiếc nuối nhưng nhìn món quà trong tay liền bình tĩnh lại. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dumbledore và Grindelwart chưa rời đi mà ở lại biệt thự Potter một lúc. Dumbledore nhìn Harry cười nói: "Harry, năm nay Hogwarts sẽ không tổ chức giải đấu Quidditch nữa." "Cái gì!" "Sao có thể!" James và Sirius giật mình la lên.

Dumbledore không phản ứng họ, nhìn Harry nói tiếp: "Thay vì giải đấu Quidditch, ta quyết định sẽ tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật." Lần này vẻ mặt của mọi người trở nên rất... vặn vẹo. Harry cắn một miếng bánh ngọt, gật đầu. Dumbledore nói tiếp: "Ta tính sẽ giới hạn độ tuổi dự thi, con thấy sao?"

Harry nghiêng đầu suy tư, trong nguyên tác đúng là có giới hạn độ tuổi, nhưng hiện tại Dumbledore lại hỏi ý cậu, chứng tỏ ông biết thực lực hiện tại của năm người bọn cậu, hoặc ít nhiều đoán được. Cậu thật ra tin tưởng Chiếc Cốc Lửa chắc chắn sẽ chọn một trong bốn người các cậu. Vì sao là bốn? Vì Harry không tham gia, cậu thật sự không có hứng thú quá nhiều với cuộc thi này.

Suy nghĩ xong Harry nói: "Con nghĩ không cần giới hạn tuổi, dù sao thì trường chúng ta chắc chắn sẽ thắng thôi, giới hạn tuổi hoàn toàn không cần thiết." Chớp chớp đôi mắt to tròn, cực kỳ kiêu ngạo tự tin nói. Dumbledore nghĩ đến bốn người nào đó liền cười gật đầu: "Đúng vậy, Hogwarts sẽ thắng, giới hạn tuổi hoàn toàn không cần thiết."

Voldemort và Grindelwart nghe hai người bàn bạc mà thở dài trong lòng. Mong Merlin phù hộ cho những thí sinh trường khác, dù là ai trong bốn đứa nhóc kia được chọn thì cũng là tai họa cho những thí sinh khác thôi. Mà kệ đi, họ vui là được, dịu dàng nhìn hai người "vợ" của mình, hai thế hệ Dark Lord cùng nghĩ.