[Harry Potter] Ma Vương

Chương 42




Ngày vòng thi thứ hai diễn ra cũng là lúc hai bé con của Snape phá vỏ. Bên trong quả trứng không phải một con rắn lớn như Snape từng nghĩ mà là một đứa bé khoảng một tuổi, mập mạp đáng yêu cực kỳ. Hình dáng của chúng giống Snape, nhất là cái mũi ưng lớn kia, nhưng chúng lại sở hữu đôi mắt vàng kim của tử xà.

Không giống Basilik khi nhìn ai thì người đó sẽ chết, khi hai nhóc mở to mắt nhìn ai đó, người đó sẽ có cảm giác giống như bị mê hoặc. Snape khi phát hiện điểm này liền kiểm tra, kết quả phát hiện đôi mắt kia cơ bản chính là tổ hợp của ba lời nguyền không thể tha thứ. Nói đơn giản hơn chính là, khi chúng nhìn ai đó, cảm giác bị điều khiển là Imperio, nếu cảm thấy đau đầu khó chịu thì đó là Crucio, cuối cùng, nếu là Avada thì cơ bản chính là chết ngay lập tức.

Chuyện này không thể giấu được Dumbledore nhưng ông không nói gì chỉ cười hiền lành ôm hai đứa nhỏ vào ngực nói Snape mau đi làm việc của mình đi, ông sẽ giúp trông tụi nhỏ. Snape hừ lạnh, anh quyết định lát nữa sẽ đưa dược sinh tử cho Grindelwald.

- --------------------------------------------

Vòng thi thứ hai, giải cứu thứ quý giá nhất. Ron mới đầu tính dùng cỏ mang cá nhưng rồi Siver xuất hiện đưa cho cậu một cái vảy cá màu lam thẫm: "Bỏ thứ này vào người là cậu có thể thở dưới nước." Hừ, nếu không phải ngươi là bạn của cậu chủ Harry thì còn lâu ta mới giúp!

Cuộc chiến dưới nước diễn ra khá thuận lợi, Ron là người lên đầu tiên, và cậu kéo theo Blaise, dĩ nhiên rồi. Krum lên tiếp theo và người quan trọng của anh là Hermione, Draco cực kỳ tức giận chạy đến ôm lấy cô trừng mắt nhìn anh rồi đi đến bệnh thất, bảo sao hôm nay cậu không nhìn thấy cô, thì ra...

Người lên cuối cùng là Fleur, cô cũng đưa được người quan trọng nhất – em gái mình – lên bờ. Cô kể sau khi bơi sâu xuống hồ thì dòng nước xung quanh như có như không đẩy cô ra xa tuyến đường đã định, vậy nên cô tránh được bi kịch bị rong cuốn chân. Nhưng mà dòng nước lại cản không cho cô tiến lên, đến khi hai người kia đều lên hết cô mới có thể di chuyển được. Mọi người đều thấy khó tin, nghĩ chắc là cô đang cố biện minh cho mình. Tội Fleur!

Trận thứ ba là mê cung, ai lấy được chiếc cốc lửa thì người đó thắng. Harry vài ngày trước nhận được thư của Voldemort, cụ thể là nói: Dạo gần đây có vài người không an phận, dặn cậu cẩn thận chút, hắn sợ bọn chúng sẽ làm gì đó ở trận cuối. Cậu nói chuyện này cho bốn người bạn và Dumbledore, họ gật đầu tỏ vẻ sẽ cẩn thận.

Khi trận đấu diễn ra mọi người không thể xem tình huống bên trong mê cung, Harry lo lắng nhíu mày, đưa thần lực vào trong mê cung xác định Ron vẫn an toàn. Chính là khi đến chiều, thời điểm quyết định người chiến thắng thì có pháo sáng bắn lên!

Harry thông qua thần lực thấy tình huống bên trong liền quay đầu nhìn Siver. Cậu nhóc hơi nhíu mày, ánh mắt lộ ra chút ủy khuất nói: "Lần này không phải tôi." Harry chỉ cười nói: "Tôi biết, cậu vào đó giúp Fleur đi, tôi đến giúp Ron." Siver lập tức kháng nghị: "Tại sao tôi phải giúp cô ta chứ? Không phải đã có Thần Sáng rồi sao!" Mặc dù nói vậy nhưng cậu vẫn đứng lên chạy vào mê cung.

Lúc này lại có pháo sáng bắn ra, lần này là Krum. Harry tập trung nhìn bên phía Ron, cậu cũng bị tấn công nhưng có thể chống đỡ được. Rốt cuộc bọn chúng vào đây bằng cách nào?! Harry nhíu mày chạy đến, Blaise cũng đi theo sau. Draco và Hermione đến chỗ Krum, bên Fleur có Siver là được.

Khi Harry và Blaise đến nơi cuộc chiến đang khá khốc liệt, dĩ nhiên là khốc liệt với đối thủ của Ron. Harry nhướng mày cầu phúc cho tên áo đen kỳ bí kia, mong là hắn ta không bị Ron đùa chết. Cậu nhìn xung quanh, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này một thứ gì đó bị ném đến chỗ cách cậu không xa, Harry cảm giác được đẩy Blaise ra xa thứ đó sáng lên bao trùm lấy cậu. Ron thấy vậy run tay một bùa Avada liền vô thanh bắn ra, kẻ kia cũng không ngờ Ron vậy mà lại dám dùng thần chú này nên đi đời tại chỗ.

- -----------------------------------------------------

Khi tỉnh lại Harry phát hiện cậu đang ở trong một căn phòng khá trang nhã. Nhìn quanh không thấy ai, nhíu mày, chợt thấy cơ thể lạnh lạnh. Nhìn xuống Harry liền đen mặt, hiện tại cậu đang mặc một cái áo khá dài, màu trắng, ngoài nó ra thì trên người cậu không còn gì khác. Chết tiệt! Harry nổi giận, kẻ nào lại có gan tơ tưởng đến cơ thể cậu!!!

Lúc này một người đàn ông tóc đỏ đi đến, Harry cảnh giác nhìn đối phương. Người đàn ông si mê nhìn cậu, ánh mắt chuyển từ mặt đến eo rồi đến đôi chân thon dài lộ ra không khí. Cái áo cậu đang mặc khá ngắn, nếu đứng lên có lẽ nó sẽ dài hơn đến đầu gối nhưng hiện tại cậu đang ngồi nên cái áo bị kéo lên không ít, vậy nên hiện tại nó chỉ vừa đủ che đi bộ phận trọng yếu mà thôi.

Người đàn ông đến gần vươn tay muốn chạm vào mặt cậu nhưng bị cậu né được, anh cũng không giận mà cười ôn nhu nhìn cậu: "Bảo bối, không cần tránh né, dù sao sớm hay muộn em cũng sẽ là người của tôi thôi!" Harry nhướng mày nhìn anh, cười mỉa: "Anh nghĩ mình là ai hả? Ryan?" Người đàn ông có vẻ bất ngờ với lời nói của cậu.

Cậu biết người này, đây là Ryan Andreassen, cha của Achraf Andreassen, anh trai mẹ cậu. Cậu chỉ gặp hắn một lần duy nhất tại gia tộc Andreassen lần đó, sau này dù mẹ cậu và ông bà ngoại có liên lạc với nhau cũng chưa từng thấy người này xuất hiện, không ngờ hắn lại chạy đến Anh Quốc.

Ryan không quá hoảng loạn dù bị cậu nói ra thân phận, anh lấy ra một quả cầu rồi đặt trước mặt cậu. Harry vừa nhìn liền cứng người, bên trong quả cầu là hình ảnh Voldemort bị vây trong trận pháp. Ryan cười nói với cậu: "Đây là trận pháp cổ xưa, bên trong có năm trận nhỏ, bên ngoài là bốn trận lớn. Chín trận này khi cùng khỏi động sẽ biến thành trận pháp hiện tại. Có vẻ như tên Voldemort này không chống đỡ được bao lâu nữa."

Bên trong quả cầu Voldemort cả người đầy máu đang cầm chặt đũa phép nhíu mày nhìn quanh, có vẻ như hắn đang cố tìm cách phá giải. Ryan vươn tay cầm lấy quả cầu nói với Harry đang ngơ ngác: "Bảo bối, nếu em đồng ý làm người của tôi, tôi có lẽ sẽ suy xét xem có nên thả hắn ra hay không. Sống chết của hắn phụ thuộc vào em đấy." Nói xong liền đi ra ngoài. Để lại Harry đang ngơ ngác, hai mắt vô thần ngồi trên giường.

Ryan vừa ra ngoài liền thấy một người phụ nữ tóc nâu, người phụ nữ lúc này đang giận dữ nhìn anh: "Anh đã hứa sẽ không làm ngài bị thương!!!" Anh nhún vai: "Chỉ cần em ấy đồng ý điều kiện, tôi sẽ thả vị Chúa tể của cô ra ngoài." Cho dù chỉ là một thi thể nhưng cũng là thả ra rồi, đúng không? Cô ta giận run người giơ đũa phép há miệng, ngay lập tức một tia sáng từ phía sau bay đến bắn trúng cô. Cô run lên rồi ngã xuống, Ryan ghét bỏ nhìn thi thể dưới chân, bước qua tiếp tục đi.

Không aichú ý ở một góc khuất gần đó, thiếu niên mắt lam xinh đẹp híp mắt nhìn họ chằmchằm, liếm môi.

- ------------------------------------------------------

Còn 2 chương ~^O^~

Không ai để ý đến tui hết QAQ!!!

Hix... vậy bỏ phiếu ở đây đi ^^ Các đọc giả iu dấu, mấy nàng muốn tui làm bộ Tình yêu nhỏ trước hay bộ Nhà khoa học điên trước nè? Mau mau bỏ phiếu nha bộ này sắp hoàn rồi đó!

~ Mei ~