Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 1 - Chương 4: Sống lại




Đứng ở lễ đường Hogwarts, nghi thức phân viện năm thứ nhất vừa kết thúc. Mọi người thật không ngờ, Hôi Nghê Hạ đã bị Bộ Pháp Thuật tuyên bố tử vong mười năm dĩ nhiên lại xuất hiện. Trường bào màu xám, mái tóc đen dài dùng một sợi ruy băng màu lục buộc ở phía sau.

“Minerva, đã lâu không gặp.” Harry chào bà hiệu trưởng.

“Ôi, hoan nghênh tân nhậm viện trưởng Slytherin kiêm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của chúng ta, Harry • Potter.” Giáo sư McGonnagal đối với Harry có thể trở về cảm thấy rất hài lòng.”Hiệu trưởng, ngài không thể…” Mấy vị giáo sư bên cạnh đều lo lắng nhìn McGonnagal, lúc trước, Bộ Pháp Thuật đã phái sứ giả tới uy hiếp bọn họ.

“Ta biết, bọn họ sẽ lập tức phái giám ngục tới,” Harry nói, “Bất quá, ta muốn nói cho các vị, lát nữa ta sẽ xử lý chúng.” Y mỉm cười nói, có vẻ lãnh tĩnh mà ưu nhã.

Đúng lúc này, mọi người cảm giác ánh sáng đột nhiên tối đi vài phần, một luồng khí se lạnh cuộn trào vây quanh, bọn họ thấy khó thở, rét lạnh len vào làn da, chôn vùi đáy lòng, kế là trái tim của bọn họ…

“Tới thật nhanh…” Giọng Harry rất khinh thường, nhưng y đã sắp duy trì không được nữa rồi, từ khi bước vào nước Anh, y đã bị Bộ Pháp Thuật truy sát, thế nhưng y phải trở về, vì pháp thuật tuần hoàn của Hogwarts cần pháp thuật của y. Đây là nghĩa vụ của người thừa kế của bốn đầu sỏ —— chủ nhân của tòa thành Hogwarts, mãi đến khi chủ nhân tự nhiên hoặc tự nguyện tử vong, bằng không Hogwarts vẫn cần pháp thuật của y. Nếu như chủ nhân không phải, vậy Hogwarts sẽ đối mặt với số phận đóng cửa.

Đây là bảo vệ dành cho chủ nhân của Hogwarts, thế nhưng Harry chưa từng nói cho bất kỳ kẻ nào, y là người thừa kế cộng đồng của bốn đại học viện, hiện nhậm chủ nhân của Hogwarts.

Mà Hogwarts đóng cửa, ý nghĩa u linh tiêu tán, pháp thuật không còn, Severus của y sẽ biến mất. Y không hy vọng Severus biến mất, cho nên y cố chống chạy về.

Liên tiếp ba ngày, y tuy không nhân từ nương tay nhưng cũng không đành lòng đả thương tính mạng. Y lúc này vẫn mỉm cười, thong dong. Nhìn về phía một nữ phù thủy tóc nâu ngồi ở ghế giáo sư, từ đôi mắt quen thuộc đọc được cắn rứt, đọc được không biết làm sao. Y biết, vị tân nhậm bộ trưởng phu nhân này, đã làm ra quyết định thích hợp nhất.

Hermione, cậu vẫn lý trí như vậy.

Harry, tha thứ cho tôi…

Trong một thoáng hai đôi mắt chạm nhau, bọn họ thấy được tâm ý của đối phương.

Không nói gì cả, đũa phép vung lên: “Expecto Patronum!”

Một con rắn mạn đà la khổng lồ màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, rất nhiều giáo sư trợn tròn mắt, bọn họ biết thủ hộ thần đã từng của Harry là một con hươu uy phong.

“Harry…” Giáo sư McGonnagal nhìn cự xà.

“Đã bốn mươi năm, vẫn là vậy, quen rồi…” Harry cười vuốt ve nó, “Thân ái, giúp ta bảo vệ tốt những ấu tể này, bọn họ là hy vọng của Thế Giới Phù Thủy.”

Đúng lúc này, bên ngoài Hogwarts vang lên giọng Ron: “Harry • Potter, trường sinh linh giá của Voldemort, mau ra đây nhận lấy cái chết, tao tin chắc mày cũng không muốn các phù thủy tuổi nhỏ bị ảnh hưởng.”

Lúc này, Harry nở nụ cười, Ron vẫn quá mức xung động, gã cho vừa lên làm bộ trưởng 3 tháng, là có thể ổn định tất cả sao? Nếu không phải y ở tế đàn Rừng Oak đụng độ một hồi âm thi tà ác, bị trọng thương, đến phiên gã lộng hành vậy sao?

Y và Draco đang nhậm chức giáo sư độc dược ôm nhau một cái, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi đã về, thế nhưng, thoạt nhìn tôi không thể nào ở lại được nữa. Hội Áo Xám giao cho cậu và Blaise.””Harry, cậu có thể không đi…” Draco nói, “Blaise đang trên đường tới. Ba người chúng ta sao phải sợ thằng hề như Ron • Weasley chứ?”

Harry cười cười, lắc đầu, vén lên tay áo bên trái, cánh tay vốn dĩ hữu lực lúc này có một vết thương dữ tợn, chảy ra vệt máu màu tím đen và khói màu lục.

“Harry…” Thấy vết thương này, mọi người hoảng sợ, Draco thậm chí gọi ra tiếng.

“Xin lỗi, đây là bị thương ở Rừng Oak. Không cứu được. Rất thống khổ, cậu cũng không hy vọng tôi thống khổ phải không?” Harry ưu nhã cười.

“Nhưng, cậu không nên chết trên tay sinh vật dơ bẩn do thằng hề kia mang tới.” Draco nói.

“Yên tâm, tôi sẽ giết sạch giám ngục, Blaise hẳn cảm thấy hứng thú với chức bộ trưởng. Tôi sẽ tự nguyện chết, giúp tôi chiếu cố Sev.” Harry cười nói, từ túi áo lấy ra một gốc thực vật, “Vĩnh sinh bách hợp, là món quà tôi tặng anh ấy.”

“Harry… Chờ một chút, tôi đi gọi cha đỡ đầu…” Draco đột nhiên ý thức được chỉ có cha đỡ đầu có thể giữ lại người bạn của mình.

Harry không ngăn cản, có lẽ ở những giây phút cuối cùng được gặp Severus cũng là lựa chọn không sai. Nhìn bàn dài ít ỏi không bao nhiêu học sinh của Slytherin, Harry bước tới, y nghĩ mình phải nói chút gì đó, lấy thân phận của một vị viện trưởng mới: “Các Slytherin, làm viện trưởng của các con, lần đầu tiên ta phát biểu, có lẽ cũng là lần cuối cùng: Sống lưng của Slytherin vĩnh viễn thẳng tắp! Đôi mắt của Slytherin vĩnh viễn có thể thấy được ánh sáng trong bóng tối! Trái tim của Slytherin vĩnh viễn có thể sánh ngang với loài rồng! Các con là Slytherin hoàn mỹ nhất.” Harry nói cười với các Slytherin, “Slytherin không thua Gryffindor dũng cảm, Slytherin không kém Ravenclaw trí tuệ, Slytherin không thiếu Hufflepuff chân thành. Vậy các con vì sao không thể có dã tâm? Vì sao không thể có kiêu ngạo? Lấy ra dã tâm và kiêu ngạo của các con, để thế nhân vì Slytherin mà ủng hộ! Đây mới là một Slytherin phải làm.” Harry nói xong bước ra ngoài.



“Look… at… me…” Đôi mắt bích lục đã có chút tan rã nhìn chằm chằm đôi ngươi đen nhánh mà mờ mịt của u linh phập phềnh giữa không trung, khóe miệng hiện lên một tí vui vẻ kiểu trả thù.

“Harry, đừng đi.” Trái tim của u linh cũng biết đau.

“Severus…” Harry cật lực giơ tay lên, muốn xoa gương mặt trân châu trắng, nhưng lần lượt xuyên qua xúc cảm băng lãnh, cuối cùng chỉ đành buông xuống, “Xin… xin lỗi, em vẫn yêu anh.”

Mọi người nhìn cảnh này, dù là kẻ cứng rắn cũng không khỏi che mặt mà khóc.

“Harry…”

“Em có thể làm… chỉ có vậy.” Harry ho ra một ngụm máu, tóc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu trắng dần, y chỉ đũa phép vào mình, “Avada Kedavra!” Ánh lục hiện lên giữa sự kinh hãi của mọi người, Harry thậm chí còn cố gắng kéo ra một nụ cười…

“Harry!!!!!!!!!!!”

Ánh lục ban đầu để lại “truyền kỳ bất tử” cho cậu bé, hiện tại cũng kết thúc cuộc đời truyền kỳ của Harry • Potter.



“Đùng đùng đùng đùng!”

Trên đỉnh đầu truyền đến những tiếng gõ đục, Harry mơ hồ mở mắt, bốn phía tối đen.Đây là?

Đại não Harry mơ hồ, nhưng tốt xấu đã thần tốc phản ứng lại. Theo bản năng lục lọi đũa phép quen thuộc trong tay áo, nhưng không tìm được gì, y khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nhớ lại mình hình như đã chết?——

Vậy, giao dịch với Merlin đã bắt đầu. Nội dung giao dịch là, Merlin đưa y về đến khi 6 tuổi, y giúp Merlin bảo vệ bộ tộc tinh linh?

Harry nghĩ tới đây, không khỏi sửng sốt —— vậy, đây là tủ bát nhà Dursley? Rất nhanh phất tay, thoải mái sử dụng một cái Lumos, bốn phía rõ ràng. Nóc tủ xiêu vẹo, góc tường mạng nhện, giường nhỏ cũ nát —— quen thuộc cỡ nào?! Lại duỗi tay đặt ở trước mắt cẩn thận nhìn, đôi tay ngâm nước không chỉ tí tẹo, phía trên có thể thấy vết sẹo mới cũ ngang dọc, thậm chí có hai vết thương rướm máu, hiển nhiên là vừa xuất hiện không lâu.

—— tốt quá…

Đùng đùng!

Tiếng gõ cửa thô lỗ, kế tiếp là tiếng thét chói tai bén lẹm, quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp: “Dậy đi! Mau lên!”

Harry bất đắc dĩ liếc trắng, bắt đầu ngày đầu tiên sau khi sống lại.

Rất nhiều năm sau, nhớ tới ngày này, Harry luôn xuất hiện xung động nguyền rủa Merlin —— bạn phải tha thứ, bảo một phù thủy đã thói quen dùng pháp thuật hoàn thành bữa sáng, thậm chí thói quen có gia tinh hầu hạ, dùng cách của Muggle chuẩn bị bữa sáng cho Muggle, không xảy ra tai nạn mới kỳ quái.

Vì vậy, Harry chiếm được một trận đòn hiểm của dượng, cộng thêm trừng phạt ba ngày không được ăn trong tủ bát.

Tuy đòn hiểm của dượng Vernon Harry dùng thần chú lẫn lộn và thần chú áo giáp lừa qua, thế nhưng ba ngày cấm đoán là tránh không được.

Một lần nữa bị giam vào tủ bát, Harry chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ uể oải, nhưng tinh thần vô cùng tốt. Y biết, đây là tác dụng phụ của thân thể nhỏ đi. Vì hòa hoãn nó, y thuận theo bản năng. Nằm lên giường, vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ kế tiếp mình nên làm thế nào cho phải.

Trước khi ý thức nặng nề ngủ say, suy nghĩ cuối cùng của y là——

Tuyệt đối không thể lãng phí thời gian ở đây.