Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 2 - Chương 30: Tầm thủ




Halloween vừa qua, Harry càng bận. Y thời gian dài ngâm mình trong phòng thí nghiệm ở hầm, chế tác Hòn Đá Phù Thủy giả, hơn nữa giả này còn không thể khiến Nicolas • Flamel trường kỳ sử dụng phát hiện dị thường gì. Thế nên, y đọc đại lượng sách liên quan, phu nhân Pince đã thói quen cậu học sinh này cầm thẻ mượn sách Khu Cấm được viện trưởng Slytherin kí tên đi mượn sách.Thấy Harry mỗi lần đi thư viện đều vào Khu Cấm mượn một đống sách, Slytherin năm nhất câm lặng, bọn họ nghĩ, gia chủ tuổi trẻ nhà Potter quả thực nên vào Ravenclaw mà không phải Slytherin.

Hôm nay, Harry trả mấy quyển sách về thư viện, lại mượn mấy quyển dày hơn. Khi ôm sách ra khu đọc, tiến về phía bàn tự học của Draco và Zabini, y không cẩn thận bị Ron • Weasley dùng sức đụng vào, ngã xuống đất, sách càng là từng quyển rơi đầy ra đó, khiến học sinh xung quanh thấy được cái tên trên bìa —— 《Chế tác độc dược cao cấp》, 《Bùa chú đứng đầu》, 《Luyện kim pháp trận đỉnh cao》, 《Năng lượng phép, thuật tính toán của luyện kim》, 《Lời nguyền cổ và pháp trận》.

Trời ạ, đây là sách một học sinh năm nhất nên xem sao?

Nhìn tên sách, không ít học sinh xung quanh bị dọa. Tiểu xà này dĩ nhiên xem đọc chúng…

“Quả nhiên, Slytherin đều là Dark Wizard! Harry • Potter, thật không ngờ, mày cũng sa đọa như vậy!” Ron nhìn tên sách, quát lớn, “Mày là Cứu Thế Chủ, mày như vậy, thật uổng xưng là Cứu Thế Chủ!!!!!!!!”

Lúc này, phu nhân Pince bước tới, trực tiếp bão nổi, cho tiểu sư tử một tuần cấm đoán và trừ 50 điểm xử phạt.

Harry thầm bất đắc dĩ liếc trắng, mấy quyển sách này quyển nào dính tới Nghệ Thuật Hắc Ám? Nhưng y không nói gì thêm, chỉ là cẩn thận nhặt lên từng quyển, phủi bụi cho chúng, rồi nhỏ giọng xin lỗi phu nhân Pince, tỏ vẻ y không phải cố ý vứt chúng xuống đất.

“Ôi, cậu Potter đừng tự trách, ta thấy rất rõ. Hy vọng trò có thể nghiên cứu ra dụng cụ bay nhanh hơn và an toàn hơn.” Phu nhân Pince để Harry đi trước.

Harry vốn không để ý, thế nhưng xung đột nhỏ này rất nhanh truyền khắp Hogwarts, vì vậy, con út nhà Weasley bị các giáo sư ghét lây, về phần mấy quyển sách Harry xem bị giáo sư Snape lấy “Bức tranh gia tộc Potter yêu cầu Potter nghiên cứu luyện kim thuật, về phần 《Chế tác độc dược cao cấp》 và 《Bùa chú đứng đầu》là sách anh làm đạo sư viết riêng cho, dù sao y là học đồ nhà Prince, mà chúng cũng không dính tới Nghệ Thuật Hắc Ám” làm cớ, đối ngoại ứng phó tất cả.

Trải qua hai tháng khai giảng, các tiểu cự quái trong trường phát hiện, “một trong hai Cứu Thế Chủ” bị phân vào Slytherin quan hệ tốt đẹp với giáo sư độc dược học vĩnh viễn mặc đồ màu đen, đây hầu như là kỳ tích lớn nhất của cả học sinh Hogwarts.

Hôm nay, Harry tiếp tục thí nghiệm làm giả trong phòng thí nghiệm tại phòng làm việc của viện trưởng ở hầm. Trên tay y là bản thảo nghiên cứu cổ ma văn sao chép từ chỗ Rowena kể cả bản thảo tính toán năng lượng phép của mình, khi y đang đau đầu vì một năng lượng phép tính toán luôn bị sai, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Snape: “Cậu Potter, mời ra đây một tí.”

Harry gom lại tư liệu, vuốt phẳng quần áo, cởi xuống bao tóc rồi đi ra ngoài.

“Se… giáo sư Snape,” Một câu “Sev” vốn dĩ vô cùng thân thiết khi thấy hai học sinh Slytherin gượng ép biến thành “giáo sư Snape”, “Có việc gì ạ?”

“Potter học đệ, em cũng ở đây à?” Học viện thủ tịch Silver hỏi.

“Vâng, Silver học trưởng, Flint học trưởng.” Harry lễ phép hành lễ.”Được rồi, xét thấy cậu Terence • Higgs đáng thương của chúng ta bị Bludge đập trúng trong trận giao đấu lần trước với Gryffindor ngu xuẩn, cần nghỉ ngơi, thế nên, cậu Potter, trò biết…” Snape bất đắc dĩ nói, “Nhớ kỹ, ta không thích ở cái chỗ ầm ĩ này nhiều dù chỉ là một giây đồng hồ.”

“Vâng, thưa giáo sư Snape.” Harry hoàn toàn hiểu Snape không thích những chỗ ầm ĩ như Quidditch, mà thiên phú và kỹ xảo bay cấp tầm thủ của Harry đủ để anh có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất thoát khỏi cái sân bóng chết tiệt ấy.

Nghe được Harry đảm bảo, Snape kéo khóe miệng, nói với Silver và Flint: “Đã thế, nếu các trò cần huấn luyện thêm, vậy, các trò sẽ biết hậu quả khiến học đồ của ta lãng phí thời gian.”

“Vâng, thưa viện trưởng.” Hai thân sĩ tuổi trẻ nghe xong lời Snape đều run lên, bọn họ thề, bọn họ sẽ không để mình phạm sai lầm có thể chép 《Hành vi thủ tục Slytherin》 đến cuối học kỳ.

“Thế thì, các trò có thể đi rồi.” Xà vương hạ lệnh trục khách cho hai thiếu niên tới đây xin giúp đỡ.



Harry ngồi trên sô pha, nhìn bọn họ ra ngoài, sau đó nhíu mày hỏi: “Sao lại nhớ tới em?”

“Thế nào? Hôi Nghê Hạ vĩ đại không thể cho bạn lữ già đáng thương của em sớm thoát khỏi bi kịch phải ngồi chí ít một giờ ở sân bóng Quidditch ầm ĩ kia sao? Mặt khác, đừng nói cho ta, em không muốn khoe khoang một thân lông chim rực rỡ của mình như Gryffindor.” Snape nói xong còn phun một hơi.

“Ôi, em nghĩ anh biết, em hiện tại là Slytherin? Em tình nguyện ở hầm của anh một buổi sáng, giúp anh chấm cái đống luận văn rỗng tuếch của ‘tiểu cự quái trong đầu nhồi cỏ lác’, cũng không muốn làm bia ngắm hoạt động của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kia.” Harry phản kích, “Như vậy, thân ái, hiện tại anh có thể nói cho bạn lữ già cả ngày chui đầu vào số liệu năng lượng phép đáng thương của anh biết, Terence • Higgs bị sao vậy?”

“Tuần trước em không đi xem Quidditch với Draco à?” Snape rốt cục nhớ tới, tuần trước Harry hình như không xuất hiện trên khán đài.

“Không, tuần trước Draco có mời, nhưng em đang xử lý sự vụ nhà Potter. A, Sev, sự vụ nhà Prince cũng không ít, sao không thấy anh làm?” Harry đơn giản dựa vào người Snape.

“Cho nên, vì thế, đạo sư đáng thương của em hầu như mỗi lần nghỉ đều bị mớ sự vụ này dằn vặt suốt mười lăm ngày.” Snape bất đắc dĩ nói.

“Cần em giúp sao? Dù sao làm của nhà Potter là làm, làm của nhà Prince cũng là làm, quá khứ em đã quen làm sự vụ của ba gia tộc.” Harry hỏi, “Nói thật, sự vụ nhà Prince là ít nhất, có lẽ, anh có thể để Jimmy giúp anh xử lý một ít.” Harry rất có kinh nghiệm, Jimmy là quản gia gia tinh nhà Prince, nó quen thuộc với sự vụ gia tộc hơn Kelly nhiều, bởi, lịch đại Prince gia chủ đều là độc dược cuồng nhân, bình thường không thế nào xử lý sự vụ.

“Tốt, có lẽ đó là ý kiến hay.” Snape nói, “Tên ngu xuẩn kia điều khiển Bludge, hy vọng giết chết ‘một trong hai Cứu Thế Chủ’ cậu Longbottom trên khán đài Gryffindor, thế nhưng Bludge bất hạnh nện trúng bàn tay của một truy cầu Gryffindor, kế khi song bào thai Weasley giải vây cho bàn tay của truy cầu, lại bất hạnh đập trúng Terence • Higgs.””Cho nên… anh nhớ tới em?” Harry nhướng mày hỏi, “Em nghĩ, hiện tại em không cần trò chơi làm náo động này.”

“Harry, em nên biết, bắt ta thời gian dài ngồi trên thính phòng xem hết trận giao đấu, là một sự dằn vặt.” Snape nắm lấy bàn tay của cậu bé, “Kỹ thuật của em đủ để kết thúc nó bằng tốc độ nhanh nhất. Không phải sao?”

Harry bất đắc dĩ, có thời gian đó còn không bằng tính toán thêm một hàng năng lượng phép dẫn đường pháp trận của Hòn Đá Phù Thủy. Được rồi, y phải thừa nhận, sau khi thành lập Hội Áo Xám, y đã từng dẫn đội England kiếm được vài lần World Cup.

“Vậy Neville thế nào rồi?” Harry lo lắng hỏi.

“Em không phát hiện ta gần nhất nấu độc dược gì sao?” Snape hỏi.

“Ách, thuốc khôi phục xương cốt, thuốc ổn định linh hồn còn có thuốc tránh mộng? Em cho là độc dược thường quy ở chỗ Poppy bị thiếu.” Harry nhớ lại mùi vị vài ngày gần nhất y ngửi được ở phòng thí nghiệm.

“Longbottom sợ hãi, không thể không nói, Cứu Thế Chủ vĩ đại có một trái tim mạnh mẽ.” Giọng điệu của Snape tràn ngập châm chọc, nhưng không biết là châm chọc Neville hay châm chọc Harry trong trí nhớ.

“Được rồi, em đã biết.” Harry nhún vai.

“Vậy, cây chổi…” Snape ý chỉ.

“Yên tâm, em sẽ chuẩn bị, bất quá, em phải về trang viên Potter một chuyến.” Harry suy nghĩ rồi nói.

“Cuối tuần hãy về, ta nghĩ em có cách giấu Dumbledore?” Snape nói.

“Đương nhiên. Được rồi, cỏ Kriens trong nhà sắp nở, anh cần không? Em có thể mang tới.” Harry cười nói, “A, mùa này, vườn thuốc nhà Prince, ký sinh hộc hẳn cũng đã nở, em cần, có thể nhờ Jimmy mang tới sao?”

“Được rồi. Bé con tham lam ạ. Không cần đổi, của ta là của em. Chúng ta cùng chung vinh quang và tài phú, không phải sao? Hay nói, các hạ vĩ đại nào đó nhìn rõ sự xấu xí, tệ lậu, không thú vị của bạn lữ mình, hạ quyết tâm mỗi người đi một ngả?” Snape dùng cái giọng mềm nhẹ nói.

“Cho dù anh xấu xí, tệ lậu, không thú vị, em vẫn không buông tha quyền lợi làm bạn lữ của anh.” Harry trầm tĩnh nói, khép mắt lại.

Snape trầm mặc.

Anh vẫn nắm lấy bàn tay cậu bé của mình, chưa từng buông ra.

Đúng vậy, anh từng thấy trên mặt y xuất hiện đủ mọi biểu tình, sư tử ngốc xung động, tiểu cự quái dũng cảm, người ái mộ xấu hổ, anh hùng đại danh đỉnh đỉnh, Trường Sinh Linh Giá người người xua đuổi, kẻ lãnh đạo nói nói cười cười, ẩn hình thống trị giả uy phong bát diện của Thế Giới Phù Thùy…

Đúng vậy, từ lúc sống đến lúc chết, đủ mọi thứ về y, nhiều như vậy…

Nhưng mỗi một cái đều so không được, so không được với, nụ cười xán lạn của cậu bé ở trận giao đấu Quidditch đầu tiên khi nôn ra Golden Snitch, chính một khắc ấy, anh cũng bị nụ cười kia thương tổn?

Đã thế, tầm thủ… tầm thủ Slytherin, đây là lần dung túng và thay đổi đầu tiên ta dành cho em——

Thế nhưng, hãy để ta tin tưởng, sẽ không bị thương!!!…