Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 26




“Tiểu thư, ngài tại sao lại có thể biết được những điều này a?” Đoá nhi cảm thấy kì quái mà đứng lên, đêm nay nếu như tiểu thư thật sự không phải bị quỷ ám, nàng thật khó mà tin tưởng đây chính là tỉêu thư nhà mình, nói chuyện cũng nói so với trước kia lớn hơn rất nhiều, bây giờ tỉêu thư lanh lợi, hoạt bát, cùng với tỉêu thư trước kia luôn buồn bực, không vui thực như hai người hoàn toàn khác.

“Anh họ nói cho ta cách làm a.” Tỉêu Thiên không cần nghĩ ngợi liền đáp ngay, cũng không chú ý thấy trong lời nói của mình có chút không ổn.

“Anh họ?” Đoá nhi càng thêm nghi hoặc, “Tiểu thư, người từ khi nào thì có anh họ ?”

“Hả? A?” Tỉêu Thiên trong lúc nhất thời không có phản ứng, lại nhìn thấy hoài nghi trong mắt Đoá hoa, Tỉêu Thiên hốt hoảng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức nở nụ cười, “Kỳ thật là ta đã từng đọc qua một cuốn sách, trong sách nói về một người nhạc công rất giỏi đã dạy em họ của hắn cách làm cầm, sau đó ta có đọc qua cuốn sách đấy”. Tỉêu Thiên tùy ý lấy đại một lý do.(Thu Hằng : Chị này nói dối ko đỏ mặt, thực bội phục, bội phục )

Điểm này, làm cho Đoá nhi không còn gì hoài nghi nữa “Vậy sao, thì ra là như vậy a. »

“Đúng vậy.”

Đúng lúc này, mấy nữ nhân đi lấy gỗ kia tới, “Hoàng hậu nương nương, gỗ mà ngươi cần chúng ta đã mang về rồi đây.”

“À, tốt, cám ơn các ngươi.” Tiểu Thiên nở một nụ cười chân thành, đầy cảm kích cùng các nàng, bước lên phía trước, đem số gỗ kia lại đây.

Sau khi đùa nghịch một hồi lâu, tất cả các công cụ đều đã dùng tới, các nữ nhân không biết Tỉêu Thiên đang làm cái gì, chỉ có thể lăng lăng đứng ở một chỗ, xem nàng một mình ngồi xổm trên mặt đất bận việc .

Một hồi lâu sau, nhìn Tỉêu Thiên từ trên mặt đất đứng lên, cầm cây đàn giống như một chiếc tỳ bà trong tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Xong!”

“Hoàng hậu nương nương, đây là cái gì a?” Một nữ nhân trong đó chỉ vào thứ Tỉêu Thiên đang cầm trên tay, mở miệng hỏi.

” Cái này a, kêu guitar.” Tiểu Thiên trả lời thật là đắc ý, nói lầm bầm, bổn tiểu thư lần đầu tiên làm đàn ghi-ta thế nhưng làm được tốt như vậy. Quả nhiên gien di truyền gia tộc.

“Cái. . . . . . Cái gì? Đá hắn?” Các nữ nhân đối mặt nhìn nhau, thứ này tên thật đúng là kỳ quái, như thế nào lại kêu là “Đá hắn”.

“Ai nha, không phải đá hắn, là guitar.” Tiểu Thiên không ngừng sửa đúng lời nói.

Ai

… đúng là cổ nhân, một cái tên đẹp như thế bị bọn họ phiên dịch thành như vậy, nói không chừng trong hoàng cung này, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu lão nhân gia mới nghe hiểu được nàng đang nói cái gì.

Nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt Tỉêu Thiên mang theo vài phần lo lắng, “Không biết grandma lão nhân gia thế nào .” Nhìn lên trời, Tỉêu Thiên tự lẩm bẩm, tuy rằng mình cùng lão thái thái mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất thân thiết với người.