Hậu Cung Nữ Phụ

Chương 7




Nhắm mắt hồi tưởng lại khóa khứ, nước mắt cô chực rơi.

Cô là một cô nhi, sống ở dưới đáy dơ bẩn của xã hội. Từ nhỏ, vừa lọt lòng cô đã bị người ta ném trước cửa của cô nhi viện trong gió lạnh thấu xương của buổi ban đêm, được cô nhi viện phát hiện vào sáng hôm sau. Sau khi phát hiện người cô đã lạnh như tảng băng sắp chết, cô không nảy may khóc một tiếng.

Cô nhi viện yêu thương cô cho cô cái gọi là gia đình. Đến năm 2 tuổi, cô được một người khá giả đến nhận nuôi. Cô khá vui mừng, tạm biệt cô nhi viện cũ theo vợ chồng đó về. Tưởng được một cuộc sống hạnh phúc không lo âu, một gia đình hạnh phúc nhưng cô đã lầm, cha nuôi cô là một tên điên thích đánh người, vì mẹ nuôi cô quá yếu đuối nên chỉ trơ mắt nhìn cô bị đánh gần như chết đi sống lại. Mỗi lần cha nuôi đánh cô xong chỉ có mẹ nuôi ôm cô khóc. Cô nhìn mẹ nuôi, quyết định bảo vệ bà khỏi tên cầm thú kia.

7 tuổi ba nuôi nợ cờ bạc, ông bị chủ nợ truy đuổi, ông ta đòi bán cô đi, mẹ cô không chịu, bà bị ông ta đánh đập gần như chết đi sống lại, khi mẹ cô đi khỏi nhà, ông ta đòi đánh cô, đuổi cô ra khỏi nhà. May mà bà về kịp, đỡ cô khỏi những lúc cô gần như chết đi. Lúc đó cô chỉ nghĩ đến chỉ cần bảo vệ mẹ nuôi cô khỏi ông ta. Dù cô có chết cũng không hối hận. Chủ nợ lần nữa tìm đến, ông ta tìm cách chạy thoát nhưng bị tóm gọn. Ông ta bị giết chết, mẹ nuôi cô hoảng sợ đến mức ngất xỉu, lúc tỉnh dậy bà quên hết mọi chuyện về ông ta.

Cô cười trừ, bà quên hết rồi cũng tốt, khỏi nhớ đến ông ta cho đau khổ. Bà ráng kiếm tiền nuôi cô ăn học được nửa năm, cô biết bà bị ung thư gan nhưng bà không dám nói, chỉ biết ráng làm nuôi cô ăn học. Cô nhìn bà mà chỉ biết ôm bà khóc.

Vì thông minh, 7 tuổi cô có trí nhớ siêu phàm liền nhảy cấp lên học cao trung, vừa học vừa tìm cách kiếm tiền. Một hôm trong lúc học trên lớp, cô nghe tin mẹ nuôi vào viên, lập tức xin nghỉ chạy vào thăm bà, bà lặng lẽ nằm trên giường bệnh, tay có ống kim nhỏ truyền nước và máu. Bà kêu cô lại gần nói xin lỗi về những chuyện do chồng bà gây nên cho cô sau đó bà bỏ lại cô mà ra đi. 

Trong lễ tang của bà chỉ có vài người đến thăm trong đó có cả người cầm đầu băng đảng cha nuôi cô mượn tiền. Cô ngồi cạnh hòm xác của bà   không khóc, không nháo, chỉ ngồi đó nhìn vào hòm xác bà. Tên đại ca băng đảng đòi nợ lúc đó đến tìm người đòi nợ thấy người chết rồi chỉ còn mình cô,  thấy vậy liền đưa cô về nuôi dưỡng cô thành sát thủ. Cô lúc đó không còn người thân ở lại thì ích gì nên nghe theo người ta trở về nơi gọi là ĐỊA NGỤC SÁT NHÂN.