Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 35: Lòng dạ của đế vương - Mưu kế của thiếp




Edit: Natalie Pham

Beta: Bé Ka & Ishtar

Thái hậu đi rồi, trừ bỏ Tử Châu và Hồng Châu hầu hạ bên người, còn ở lại chỉ có Hoàng hậu.

Thần sắc của Hoàng hậu rất phức tạp, nàng liếc mắt ra hiệu cho cung nữ bên người.

Ánh mắt của cung nữ kia không ngừng nhìn chăm chú vào đồ trang trí ở Tĩnh An cung, chỉ sau một lát, cung nữ kia liền lấy xuống các loại trang trí ở trong cung.

Tử Châu cùng Hồng Châu sửng sốt.

Tử Châu nghĩ nghĩ, nàng tiến lên một bước: "Hoàng hậu nương nương..."

Hoàng hậu nhìn bộ dáng của Tử Châu, Kỷ tu hoa thực sự có phúc, còn có nô tài trung thành đến mức này.

"Mang thai Hoàng tự, có chút đồ vật không thể đặt ở trong phòng, Tử Sam là người xuất thân từ y nữ, hai người các ngươi đã là người đắc lực bên người tu hoa, vậy cố gắng học hỏi Tử Sam thật tốt."

Tử Châu thấy thế mới lui ra, cùng Hồng Châu hành lễ với Hoàng hậu nói: "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu vẫy tay: "Chủ tử của ngươi mang thai Hoàng tự chính là công thần (người có công lớn) trong cung, bản cung là mẫu nghi thiên hạ, tự nhiên sẽ dốc lòng trợ giúp nàng."

Tử Châu cùng Hồng Châu lại hành lễ.

Hoàng hậu nói với cung nữ kia, không, người tên Tử Sam vừa được nhắc tới khi nãy: "Cố gắng dạy bảo các nàng."

"Dạ, nương nương."

Tử Sam chỉ dẫn Tử Châu cùng Hồng Châu làm việc.

Hoàng hậu nương nương ngồi ở bên kia không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này, bên ngoài có một thái giám xa lạ đi đến, hắn vừa vào phòng, tiến trước mặt Hoàng hậu thì thầm mấy câu.

Sắc mặt Hoàng hậu trở nên nghiêm túc.

"Tử Sam, bản cung để ngươi ở lại chỗ này, ngươi cố gắng chăm sóc cho Kỷ tu hoa."

Tử Sam vội vàng hành lễ.

Hoàng hậu lập tức vịn tay của tên tiểu thái giám này rời đi.

Tử Châu và Hồng Châu liếc nhau, Hồng Châu đi đến trước mặt Tử Sam, căn bản Tử Sam đến nơi nào, nàng liền theo tới nơi đó. Tử Châu cẩn thận chăm sóc cho Kỷ Trà Huyên, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Tử Sam.

Tử Sam đương nhiên biết tính cảnh giác và bài xích của hai nha đầu kia, chẳng qua nàng cũng không có tâm tư gì không tốt, cho nên cứ tự nhiên cho hai người họ xem.

Chi Thảo bưng thuốc đến, liếc mắt nhìn Tử Sam một cái, Hồng Châu vội vàng giải thích.

Thần sắc của Chi Thảo nhu hòa lại, nàng đặt chén thuốc lên bàn, sau đó nói: "Tử Sam tỷ tỷ đến thật tốt, bên người chủ tử vừa vặn không có nhân tài ở phương diện này, chính là tỷ tỷ dù gì cũng là người đắc lực bên cạnh Hoàng hậu nương nương, chủ tử nhà ta tự nhiên không đành lòng sai bảo tỷ tỷ..."

Tử Sam định trả lời, lại bị Chi Thảo nhanh miệng nói trước.

"Cho nên chỉ có thể làm phiền tỷ tỷ chỉ dạy cho chúng ta nhiều hơn, để chúng ta có thể hầu hạ chủ tử thật tốt."

Tử Châu và Hồng Châu cúi đầu.

Trong lòng Tử Sam thở dài, Kỷ tu hoa thoạt nhìn không là gì cả, cung nữ phía dưới lại rất trung thành cơ trí. Nếu nàng thật sự có ý xấu, nhất định sẽ khiến nhiều người chịu thiệt. Nàng mỉm cười, gật đầu.

Chi Thảo nói: "Tử Châu, ngươi đi theo Tử Sam tỷ tỷ."

Tử Châu vội vàng gật đầu.

Sau khi tiễn người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại người một nhà.

Hồng Châu nói: "Chi Thảo, chủ tử còn chưa tỉnh, thuốc này..."

Chi Thảo nói: "Lí Thái y nói chủ tử cũng sắp tỉnh rồi, cho nên ta mới bưng vào."

Hồng Châu liếc nhìn Kỷ Trà Huyên, rốt cục vẫn nói: "Ta đi lấy bếp lò nhỏ vào."

Chi Thảo gật đầu.

Chi Thảo đi đến bên giường, nàng lo lắng nhìn Kỷ Trà Huyên.

Đột nhiên, Kỷ Trà Huyên mở mắt ra.

Chi Thảo vui mừng nói: "Chủ tử, ngài đã tỉnh lại!"

Kỷ Trà Huyên gật đầu, nàng chưa bao giờ ngất xỉu, sao có thể nói là tỉnh.

Đỡ Kỷ Trà Huyên dậy, Chi Thảo nói: "Chủ tử sao có thể xúc động như vậy, suýt nữa làm tiểu Hoàng tử..."

Kỷ Trà Huyên nói: "Ta nắm chắc mới làm, ta cũng không muốn gánh vác thanh danh bị tình nghi."

Chi Thảo cúi đầu, Kỷ Trà Huyên nói: "Tốt lắm, mọi chuyện đều qua rồi, việc này liền chôn ở trong lòng thôi."

Chi Thảo nói: "Ngày sau chủ tử nên cân nhắc."

Kỷ Trà Huyên cười: "Đó là đương nhiên."

Chi Thảo bưng chén thuốc tới, Kỷ Trà Huyên đặt ở trước mũi ngửi, sau đó lấy thìa trong tay Chi Thảo thổi thổi.

đang muốn uống, nàng lại ngẩng đầu.

Chi Thảo nói: "Nô tì biết chủ tử sợ đắng, cho nên đã sớm chuẩn bị mứt hoa quả."

Kỷ Trà Huyên nở nụ cười, nói: "Nhanh lấy đến đây, vẫn là Chi Thảo tốt."

Chi Thảo gật đầu xoay người lấy mứt hoa quả trên bàn qua.

Kỷ Trà Huyên vội vàng ăn một viên, sau đó nhắm mắt lại, giống như chịu chết đem thuốc uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống xong thuốc, Kỷ Trà Huyên cầm lấy mứt hoa quả, một ngụm liền nhét vào mấy cái, không có một chút phong độ của thục nữ.

Chi Thảo cảm thấy hơi buồn cười.

Nàng đổ một chén nước.

Kỷ Trà Huyên nuốt mứt hoa quả, hỏi: "Chi Thảo, Du lương viện cùng Ninh tiệp dư có khỏe không?"

Chi Thảo nói: "Chỉ hơi sợ hãi, các nàng còn ngồi thăm chủ tử một lúc lâu mới rời đi."

Kỷ Trà Huyên nói: "không có việc gì là tốt rồi."

Chi Thảo nói: "Bây giờ thân thể của chủ tử rất quý giá, cũng không nên quá mức mệt nhọc, vẫn là ít suy nghĩ về những chuyện khác thì hơn."

Kỷ Trà Huyên nói: "Ngươi vẫn phải phái người qua nhìn xem."

Chi Thảo trong lòng lắc đầu, uy danh của Kỷ Trà Huyên ngày càng tăng thêm, làm nô tài cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

"Bây giờ nô tì sẽ phái người đi, chủ tử cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu Hoàng thượng tới thấy chủ tử có vẻ mặt bệnh tật..."

Kỷ Trà Huyên vui sướng nói: "Hoàng thượng muốn đến?"

Chi Thảo nói: "Thái hậu đến thăm chủ tử, còn bảo Tiểu Thuật Tử đi báo tin vui cho Hoàng thượng."

Kỷ Trà Huyên dịu dàng nói: "Thái hậu đối đãi với ta thật tốt!"

Chi Thảo thở dài, tốt thì tốt, nhưng đứa nhỏ sinh ra, chủ tử còn có thể cảm thấy như vậy mới tốt.

"Thái hậu nương nương thật quan tâm chủ tử, còn sai Trình ma ma tới chăm sóc chủ tử."

Kỷ Trà Huyên sợ hãi: "Trình ma ma cũng tới?"

Chi Thảo gật đầu.

"Trình ma ma đâu? Cũng không thể chậm trễ ma ma."

Chi Thảo nói: "Chủ tử yên tâm, nô tì biết nặng nhẹ, bây giờ Trình ma ma đã trở về Vinh Thọ cung."

Kỷ Trà Huyên gật đầu.

"Đỡ ta đứng lên."

Chi Thảo không hiểu.

Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng thượng muốn đến, ta nhất định phải trang điểm cho có tinh thần một chút, không thể để ngài thêm ưu phiền."

Chi Thảo ngẩn ra, chủ tử không giả vờ ốm yếu một chút, làm sao có thể được đến sự thương tiếc của Hoàng thượng.

Kỷ Trà Huyên thấy Chi Thảo sửng sốt, còn nói một câu.

"Thái y nói thân thể của chủ tử..."

Kỷ Trà Huyên nói: "Chỉ ngồi trên ghế, không đáng lo."

Thấy Chi Thảo còn chưa chịu di chuyển, Kỷ Trà Huyên tự mình đứng dậy.

Chi Thảo đành phải đỡ nàng dậy, đang muốn mang giày vào.

Lại phát hiện một bóng người chặn ngọn đèn đang chiếu rọi ở trên người các nàng.

"Tiểu..." Tiếng quát lớn của Chi Thảo đến bên miệng lập tức nuốt xuống.

"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng."

Kỷ Trà Huyên cũng chấn động, nhanh chóng mang xong giày, hành lễ nói: "Thần thiếp thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội."

Triệu Tồn Hi nói: "Đỡ chủ tử của ngươi nằm lại đi, trẫm đã vào, không tiếp giá cũng không sao."

Chi Thảo trong lòng thở phào nhẹ nhõm, một bên đỡ Kỷ Trà Huyên, một bên liếc mắt về phía Tiểu Thuật Tử đi vào cùng Triệu Tồn Hi, Tiểu Thuật Tử cũng thật oan uổng, Hoàng thượng không phải là những người khác, Hoàng thượng không cho hắn lên tiếng, hắn có một trăm lá gan cũng không dám phản kháng, may mà... Tiểu Thuật Tử trong lòng vui vẻ, chủ tử thật tài tình, thời cơ cũng tính toán chuẩn xác như thế.

Kỷ Trà Huyên tựa vào trên giường, hắn vẫy tay về phía nô tài trong phòng. Trừ bỏ hai người, những người còn lại đều lui xuống.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Kỷ Trà Huyên trộm nhìn qua, thoạt nhìn tâm tình của hắn không tệ.

Triệu Tồn Hi nhìn Kỷ Trà Huyên nói: "Lá gan của nàng không phải rất lớn sao, thế nào bây giờ không rên một tiếng?"

Kỷ Trà Huyên cắn môi, thấp giọng nói: "Những lúc thần thiếp phạm sai lầm đều không thích nói chuyện."

Triệu Tồn Hi nghe xong, cười nói: "Trẫm cũng không biết Kỷ khanh phạm vào sai lầm gì?"

Kỷ Trà Huyên lập tức ngẩng đầu, hỏi: "Lời Hoàng thượng nói là thật sao?"

Triệu Tồn Hi hỏi: "thật thì như thế nào? Giả thì như thế nào?"

Kỷ Trà Huyên nở nụ cười, tự tin nói: "Nếu như Hoàng thượng nói thiếp không sai, thần thiếp nhất định không sai! Nếu như là giả, quân vô hí ngôn, Hoàng thượng không muốn tiếp thu cũng phải nhận..."

Triệu Tồn Hi đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Trà Huyên, hắn cười lắc đầu.

Kỷ Trà Huyên cúi đầu, Triệu Tồn Hi ở trong cung chính là người độc tài, hành vi của hắn đặc biệt tương tự cùng một nhân vật lịch sử mà nàng biết. Tuy rằng lời nàng nói khá to gan, nhưng tuyệt đối đánh trúng vào ý tưởng chân thật nhất trong lòng hắn. Lại nói, khi nghe thấy lời này, đó đều là sự sùng bái mù quáng cùng tín nhiệm của một nữ nhân với hắn.

"Kỷ khanh về sau nên đọc nhiều sách vào." hắn tới gần Kỷ Trà Huyên nói.

Kỷ Trà Huyên nhìn người ngồi bên cạnh, biểu cảm trong mắt trừ bỏ vui sướng chính là không nỡ rời xa.

Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ, nói: "Thần thiếp..."

Triệu Tồn Hi quay đầu, hai người cách nhau rất gần, hắn nói: "Trẫm thích tài nữ, nàng cũng biết?"

Kỷ Trà Huyên lập tức đóng chặt miệng, gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Thần thiếp tuân chỉ."

Triệu Tồn Hi thấy nàng bình thường luôn vui vẻ trở nên rầu rĩ không vui, hắn cười nói: "Chờ khi nào nàng trở thành tài nữ, trẫm ban cho nàng một cái phong hào."

Ánh mắt Kỷ Trà Huyên sáng ngời, ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng thấy như thế nào mới được xem là tài nữ?"

Triệu Tồn Hi nói: "Cầm kỳ thư họa tất cả tài nghệ tùy nàng chọn lựa, chỉ cần thắng trẫm là được!"

Kỷ Trà Huyên đầu tiên là xụ mặt, Triệu Tồn Hi rất hứng thú với những thay đổi trên biểu cảm của Kỷ Trà Huyên.

Đột nhiên, ánh mắt Kỷ Trà Huyên sáng lên.

nói: "Có phải tài nghệ gì cũng tính không?"

Triệu Tồn Hi gật đầu.

Kỷ Trà Huyên đắc ý nói: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn cùng ngài thi khiêu vũ."

Dù Triệu Tồn Hi đã trải qua vô số mưa gió, lúc này cũng không khỏi biến sắc. Khiêu vũ, nàng thế mà cũng dám nói. Sắc mặt hắn đen càng thêm đen, lại bắt gặp bộ dáng cực kỳ đắc ý của Kỷ Trà Huyên, thế nhưng hắn không hề sinh ra một tia tức giận.

"Thân thể của nàng bây giờ rất quan trọng, việc tỷ thí này chờ nàng sinh xong rồi nói sau."

đang dùng kế hoãn binh sao?

Ánh sáng nơi khóe mắt của Kỷ Trà Huyên mang theo ý cười, Triệu Tồn Hi có chút không được tự nhiên, hắn xoay người sang chỗ khác, mắt thấy hắnđang muốn đứng lên. Kỷ Trà Huyên đột nhiên chủ động ôm lấy thắt lưng của hắn.

"Hoàng thượng phải đi sao?" Giọng nói cô đơn cũng không ai oán.

Thân thể của Triệu Tồn Hi trong nháy mắt cứng đờ, hắn sống ba mươi năm, lần đầu tiên có nữ nhân trực tiếp nhào tới ôm hắn như vậy.