Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1113




Chương 1113

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng khẽ cười rồi xòe tay ra, một thanh kiếm mỏng như cánh ve xuất hiện trong tay ông ấy, thanh kiếm này không có chuôi, cực kỳ mỏng, dường như trong suốt, lơ lửng trên lòng bàn tay, thoắt ẩn thoắt hiện, không có chút khí tức nào.

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thanh kiếm này tên Ẩn Tiên, cấp Nhân Tiên, là cực phẩm trong các loại phi kiếm, hôm nay có duyên với cậu bạn nên ta tặng nó cho cậu”.

Dứt lời, thanh kiếm Ẩn Tiên kia chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quân.

Cấp Nhân Tiên!

Mọi người thấy vậy thì đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đây là cực phẩm nhân gian đấy!

Ngoài Chân vũ trụ, vật phẩm cấp Nhân Tiên cực kỳ hiếm trong chư thiên vạn giới.

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Tiền bối, người muốn vãn bối làm gì?”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân: “Cọ xát với hậu bối này của ta một lần!”

Diệp Quân sững người.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân: “Xin thỉnh giáo!”

Diệp Quân hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng: “Đừng nương tay!”

Cô gái áo trắng bỗng lạnh giọng nói: “Tuy hắn cũng là Đại Kiếm Đế nhưng cảnh giới quá thấp, không phải là đối thủ của con!”

Diệp Quân nhìn cô gái áo trắng: “Có thể bắt đầu chưa?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Rồi!”

Vù!

Một kia kiếm quang lướt qua.

Đồng tử cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước trán cô ta rồi.

Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn người ra.

Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chòng chọc, vẻ mặt khó tin.

Thạch Tàng cũng nhìn Diệp Quân với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Diệp Quân không quan tâm tới cô gái áo trắng, hắn cất thanh kiếm Ẩn Tiên kia đi rồi cảm ơn: “Đa tạ tiền bối!”

Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Sở dĩ ông ấy yêu cầu Diệp Quân ra tay là vì muốn xem năng lực chiến đấu thật sự của hắn. Mà giây phút này ông ấy nhận ra mình đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của chàng trai này.

Cô gái áo trắng bỗng nói: “Có thể đấu lại một lần nữa không?”

Rõ ràng cô ta không phục.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Nếu quyết chiến sinh tử thì cô nương đã chết rồi”.

Cô gái chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lại nói: “Ta biết chắc chắn cô nương không cam tâm, vì cô nương vẫn chưa ra tay mà ta đã lợi dụng ưu thế tốc độ khiến cô nương không kịp trở tay…”

Cô gái bỗng nói: “Đừng nói nhiều như vậy, đánh lại một lần nữa!”

Vù!