Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1486




Chương 1487

Chẳng trách người ta nói tuy tán tu rất nghèo nhưng một khi có thể phát triển thì sẽ cực mạnh.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Quân thu con rối đã đứng im bất động ở phía xa lại, bàn bạc với Nam Cung Tuyết một lát, sau đó đi về phía cánh cửa kia. Hai người vừa đi vừa đề phòng, không dám sơ suất.

Vừa vào trong cửa, một người đã chậm rãi đi tới, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều sững sờ.

Có người sao?

Người đi tới thấy Diệp Quân và Nam Cung Tuyết cũng hơi ngẩn ra, rõ ràng không ngờ có người vào được trong này.

Một giây sau, người kia nhìn Diệp Quân rồi trợn tròn mắt: “Là ngươi! Ngươi…”

Nói rồi, người kia bước tới trước chộp lấy tay Diệp Quân: “Mẹ kiếp, trả tiền! Mau trả tiền!”

Diệp Quân ngơ ngác, trước giờ mình có mượn tiền ai đâu!

Trả tiền!

Diệp Quân nghe mà ngớ người ra, trả tiền gì?

Diệp Quân rút tay lại theo bản năng, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông trước mặt cầm tay hắn chặt như xích, tay phải hắn không thể nào cử động được!

Diệp Quân kinh hãi, sức mạnh của người đàn ông này kh ủng bố quá.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, lại nói: “Trả tiền! Mau trả tiền!”

Diệp Quân đè nén sự kinh hãi trong lòng, lễ phép hỏi: “Tiền bối, có phải ông nhận nhầm người rồi không?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có phải ngươi họ Diệp không?”

Diệp Quân hết sức ngạc nhiên: “Sao tiền bối biết?”

Người đàn ông lại nói: “Có phải cha ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian – Diệp Huyên không?”

Diệp Quân kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng như sóng cuộn biển trào, người này lại quen biết cha mình?

Người đàn ông: “Ta không nhận nhầm người, trả tiền đi!”

Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối, ta và ông không hề quen biết, sao ông lại bảo ta trả tiền chứ?”

Người đàn ông xòe tay, một tờ giấy xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhìn lướt qua thấy trên đó có ghi một dòng: Hôm nay mượn nơi này vô số bảo vật, con trai sẽ trả.

Con trai trả?

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Đây là cha ta viết à?”

Người đàn ông gật đầu: “Chuẩn, ngươi xem đi, còn có dấu tay máu nữa”.

Diệp Quân nhìn dấu tay máu kia thì đen mặt!

Cha mượn đồ để con trai trả sao?

Vậy cũng được luôn?

Giây phút này hắn bỗng cảm thấy năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài chưa triệt để.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Trả tiền đi!”

Lúc nói chuyện, ông ta cầm chặt tay Diệp Quân như sợ hắn chạy mất.