Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1505




Chương 1505

Tất nhiên hắn hiểu được tâm ý của cô gái trước mặt, hắn cũng không ngờ chỉ đi chung với nhau một thời gian rất ngắn mà cô gái trước mặt này lại có chút hứng thú với hắn, cũng không đúng, có lẽ chỉ là có chút thiện cảm với hắn.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa cười nói: “Cô đừng lo, ta sẽ nói chuyện với tỷ tỷ của cô trước. Cô yên tâm, ta là một học giả, gia đình ta đều là những người có tri thức, là xuất thân từ một gia đình thư sinh, gia tộc bọn ta rất biết cách nói lý”.

Tiểu Tháp: “…”

Nam Cung Tuyết liên tục lắc đầu: “Huynh không biết đâu, năm đó tỷ tỷ của ta cũng từng thích một người đàn ông nhưng bị cha mẹ ta khăng khăng chia lìa. Thế nên bây giờ tỷ ấy rất cực đoan, nếu huynh vào trong đó, chắc chắn tỷ ấy sẽ làm mọi chuyện để gây khó dễ cho huynh”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế thì sao, ta đi nói chuyện trước, nếu không có tiếng nói chung thì chúng ta bỏ… chúng ta đi…”

Nói rồi, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, suýt nữa thì hắn đã lỡ miệng nói thành bỏ trốn.

Nghe Diệp Quân nói thế, hai gò má Nam Cung Tuyết đỏ bừng, cô ấy hơi cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập vui sướng, khẽ nói: “Vậy… huynh đi nói chuyện với tỷ ấy đi, ta chờ huynh”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Dứt lời, hắn xoay người đi vào căn phòng ở đằng xa.

Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Tại sao tên này lại được nhiều cô gái thích thế nhỉ? Ta không hiểu”.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi không thấy hắn đẹp trai sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ta không thấy gì cả”.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có phải ngươi bị mù không đấy?”

Tiểu Tháp: “…”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trong sách của đại tỷ ta thường miêu ta rất nhiều người đàn ông đẹp nhưng ta thấy không đẹp trai bằng tên này. Nếu hắn không phải là người của vũ trụ Quan Huyên, không chừng có thể ở bên cạnh đại tỷ đấy”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi nói xem sau này tên nhóc này có khả năng xảy ra chút gì đó với đại tỷ của ngươi không?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sao ngươi lại có suy nghĩ này?”

Im lặng một lúc, Tiểu Tháp mới nói: “Ta đã đi theo ba đời rồi, hai đời trước thường xuất hiện tình huống này, đời này thì ta không dám chắc chắn, vì có đôi khi tình huống ở đời này hơi khác một chút, ta không chắc lắm”.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta thấy không có khả năng đâu, vì đại tỷ là một người thích làm nên sự nghiệp, không thích làm đàn ông…”

Nói đến đây, bà ấy lại nói: “Hổ thẹn làm sao, đi theo Tiểu Tháp ngươi lâu rồi, ta lại có thói quen nói mấy lời th ô tục”.

Tiểu Tháp: “?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Nhưng…”

Tiểu Tháp hỏi: “Sao thế?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trước kia lúc bốn tỷ muội bọn ta ở thôn Thạch, mọi người từng thề rằng, sau này đồng sinh cộng tử, cả đời không gả cho ai, nếu có gả thì chỉ gả cho một người”.