Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3461




Chương 3461

Người đàn ông cảm kích nhìn Diệp Quân, sau đó xé một miếng thịt dê đưa cho cô gái bên cạnh, cô gái vội nhận lấy, cắn nhẹ một miếng, hai mắt cô ta sáng lên, bắt đầu gặm ăn từng miếng lớn.

Người đàn ông mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân ở phía đối diện: “Không biết vị huynh đệ này là người ở tộc nào?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta à?”

Không phải là hắn tự đại, chủ yếu là hắn đã đánh nhau với rất nhiều người ở nền văn minh Tu La, theo lý thì người của nền văn minh Tu La hẳn là biết hắn mới đúng chứ.

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, rồi nói: “Xin lỗi, vợ chồng ta đi du ngoạn quanh năm, hiếm khi về đây, lần này là vì nhận được lệnh gọi về trong tộc nên vội vã trở về, thế nên còn tương đối xa lạ với nhiều người”.

“Thì ra là thế”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tên là Diệp Quân, vị bên cạnh này là Nhất Niệm – muội muội ta”.

Người đàn ông cười nói: “Thì ra là Diệp huynh, ta là Cao Càn, người bên cạnh là vợ ta – Lâm Tiên”.

Diệp Quân nói: “Các huynh từ bên ngoài trở về à?”

Cao Càn gật đầu: “Sắp đến sẽ khai chiến với nền văn minh Thuật Giả – nền văn minh vũ trụ cấp bốn, người ở bên ngoài đều phải về”.

Lâm Tiên bên cạnh Cao Càn bỗng dừng lại, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.

Cao Càn nắm lấy tay cô ta, cười nói: “Không có gì, nếu có thể thắng, chúng ta cùng nhau ngao du thiên hạ, sau đó tìm một nơi yên tĩnh dưỡng già; nếu thua thì chúng ta cùng chết. Nếu không sinh ra cùng nhau, ta cũng có thể chấp nhận chết cùng nhau, ha ha”.

Lâm Tiên nhìn Cao Càn, ánh mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.

Diệp Quân nhìn hai người, thật ra thực lực của hai người không thấp, nhất là Cao Càn, là cường giả tám phần thần tính.

Một kiếm tu tám phần thần tính, chắc chắn sức chiến đấu không phải dạng vừa.

Cao Càn bỗng nhìn Diệp Quân cười nói: “Hình như Diệp huynh cũng là kiếm tu”.

Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao huynh biết?”

Hắn không đem theo kiếm.

Cao Càn nói: “Cảm nhận được”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Cao Càn nói: “Diệp huynh là cường giả ba phần thần tính à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cao Càn mỉm cười, xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, thanh kiếm dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, trên thân kiếm còn được vẽ một tấm bùa chú bí ẩn.

Cao Càn đưa thanh kiếm trong tay cho Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, chúng ta gặp nhau thế này đều là có duyên, huống gì vợ chồng ta đã ăn thịt dê của huynh. Thanh kiếm này tên là U Tuyền, ta tình cờ có được nó ở một bí cảnh vào năm trước, tặng cho huynh”.

Dứt lời, y buông tay phải ra, thanh kiếm đó bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân vội nói: “Cao huynh, không cần làm thế”.

Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm định trả lại cho Cao Càn, lúc này kiếm U Tuyền trong tay hắn bỗng rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu trầm thấp.