Hầu Môn Độc Phi

Chương 20: Trừng phạt tàn khốc




Phía trên đại điện ,chúng quý nữ đều nhịn không được lạnh run, các nàng là muốn xem kịch vui không sai, nhưng không dự đoán được, hoàng hậu nương nương thế nhưng ở mẫu đơn yến , trước mặt nhiều người như vậy , khiến cho An Như Yên chịu hình phạt nặng như vậy —— Kẹp đầu ngón tay một trong ngũ đại khổ hình .

Ngũ đại khổ hình từng bị cấm dùng, trong hai mươi năm gần đây, mới một lần nữa xuất hiện, nhưng nếu không phải trọng tội, bình thường rất ít khi sử dụng ngũ đại khổ hình, xem ra, An Như Yên lúc này đây sợ là đem hoàng hậu nương nương đắc tội không nhẹ, nhưng chịu khổ hình như vậy, An Như Yên này, sợ rằng không chịu nổi .

Nghĩ đến mới vừa rồi An Như Yên được khen ngợi dào dạt đắc ý, các nàng trong lòng càng thêm vui sướng khi người gặp họa .

"An Như Yên, bản cung xưa nay thương ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi như thế đối đãi bản cung, hôm nay, bản cung liền chỉ đối với ngươi trừng phạt nhẹ ,ngươi nên tự lo lấy."

Hoàng hậu lạnh giọng mở miệng, vân đạm khinh phong giọng điệu, giống như " trừng phạt nhẹ" trong miệng nàng bất quá là giam cầm cấm cửa mà thôi, nhưng người thông minh cũng là hiểu được , hoàng hậu nương nương là đang lập uy a!

Nàng là đang nói cho mọi người biết, thủ đoạn trừng trị người của nàng nhưng là nhiều không đếm hết, đủ để cho người ta thống khổ,những kẻ tâm mang ý đồ bất chính, đừng hòng mơ tưởng giở trò gì, nàng cũng không phải là dễ chọc !

Quý phi dịu dàng ngồi một bên hoàng đế biết tâm tư của hoàng hậu , vẫn là trầm mặc không lên tiếng, An Như Yên nhìn hoàng hậu cầu xin, nhất thời hối hận chính mình mới vừa rồi nhận tội, mới vừa rồi nếu không nóng lòng nhận tội, nàng còn có thể nghĩ biện pháp, đem sự tình đổ lên trên người những người khác, nhưng là, hiện tại... Nàng nhận ra , tội danh đã định, khổ hình đang đợi , nàng không dám tưởng tượng đến.

Xem hình cụ bày ra trước mặt An Như Yên , mọi người chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, An Như Yên sắc mặt sớm đã trắng bệch dọa người, còn không có chạm vào hình cụ,liền đã cảm giác được ngón tay giống như bị phế đi, đau đớn toàn tâm, hoàng hậu nương nương vì sao như vậy nhẫn tâm? Nàng ta là muốn hủy nàng sao?

"Hoàng hậu nương nương khai ân a, tha cho thần nữ lần này, thần nữ về sau không dám nữa ." An Như Yên mãn nhãn hoảng sợ cùng cầu xin, nàng nếu thật sự chịu hình phạt kẹp đầu ngón tay này, vậy hai bàn tay này về sau sợ là bị hủy, nàng là đệ nhất tài nữ, lại là đệ nhất mỹ nhân, hai tay bị hủy, nàng về sau liền cái gì cũng không phải .

An Như Yên không thể chấp nhận hiện thực này, nàng xưa nay tâm cao khí ngạo,mọi sự đều phải thắng người một bậc, nàng đã quen nhận được ánh mắt ngưỡng mộ ca ngợi của người khác, một An Như Yên cái gì cũng đều không phải , sợ là chỉ biết bị người phỉ nhổ cùng hèn mọn, càng thêm không xứng với tướng quân .

Không, nàng không muốn như vậy!

"Còn thất thần cái gì?" Hoàng hậu không vui thúc giục cung nhân ở bên cạnh, không nhìn An Như Yên đang cầu xin tha thứ.

Cung nhân tiến lên, An Như Yên muốn chạy trốn, lại bị cung nhân chặt chẽ đè lại, phủ phục trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, trong lúc đó chỉ có thể nhìn mười ngón tay của chính mình bị cố định ở hình cụ , còn chưa kịp sợ hãi, một trận đau toàn tâm thực cốt liền từ mười ngón truyền đến tứ chi bách hải, cuối cùng xông thẳng đến tim.

"A..." An Như Yên không chịu nổi, đau đớn hét lên, đau đớn cơ hồ đem nàng bao phủ, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy, một trận đau đớn còn chưa dứt , chỉ cảm thấy mười ngón tay lại một lần nữa bị đè ép, lại một cơn đau đớn khác đánh úp lại, An Như Yên thống khổ, chỉ có thể không ngừng la hét, "Đau... Hoàng hậu tha mạng... Tha thứ..."

Chúng thế gia quý nữ đều hoảng sợ nhìn hết thảy, các nàng sớm nghe nói qua hình phạt kẹp đầu ngón tay này , tay đứt ruột xót, đau đớn kia lại không thể dùng lời nói hết, giờ phút này nghe thấy An Như Yên thống khổ la hét, nhìn mười ngón tay của nàng bị hình cụ kẹp lấy sớm đã huyết nhục mơ hồ, trong lòng một trận một trận lạnh, nhất thời cảm thấy may mắn, chịu hình không phải là chính mình.

An Như Yên này, bộ dáng dịu dàng tao nhã ngày thường sớm đã không còn tồn tại, ngày sau, một đôi tay này của An Như Yên , sợ là thật sự bị hủy, nghĩ đến thêu kỹ của nàng ta, chúng quý nữ trong lòng nhưng thật là cao hứng vì tay nàng ta đã bị hủy, về sau An Như Yên dù cho là có thể động đến châm tuyến, nhưng cũng thêu không ra được thứ tốt như vậy nữa, đệ nhất tài nữ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, về sau chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực , bị hủy đi hai tay, đệ nhất mỹ nhân cũng liền tự nhiên sẽ không còn là An Như Yên nàng ta .

Hoàng hậu vẫn lạnh lùng đáp lại cầu xin tha thứ của An Như Yên , ánh mắt thản nhiên đảo qua chúng quý nữ cùng với nhóm phi tần trong hậu cung, thập phần vừa lòng sự sợ hãi giờ phút này toát ra trên mặt các nàng , nàng muốn chính là sự kính sợ của mọi người đối với nàng .

"A... Tha mạng... Tha... Mạng... A..."

Âm thanh An Như Yên đau đớn hô lên ,một tiếng một tiếng ở bên tai An Ninh quanh quẩn, rõ ràng vô cùng, nàng vẫn như trước quỳ gối phía trên đại điện , trừ bỏ cung nhân hành hình, chính là nàng cách An Như Yên gần nhất, trong đầu hiện ra cảnh tượng kiếp trước khi nàng bị phạt , bàn tay giấu ở cổ tay áo đã gắt gao nắm chặt, cắn chặt môi, tựa hồ là đang ẩn nhẫn điều gì.

An Như Yên,thống khổ của hình phạt kẹp đầu ngón tay , hôm nay ta xem như trả lại cho ngươi , ngươi đã cảm nhận được đau đớn trong đó rồi chứ? !

Bất quá, chỉ là như thế này còn chưa đủ, nàng đã nói qua, muốn cho An Như Yên chịu đựng gấp trăm lần ngàn lần , này chính là bước đầu tiên, nàng càng chờ mong xem An Như Yên bị hủy hai tay, mất đi hết thảy sẽ là biểu tình như thế nào!

Khổ hình còn đang tiếp tục, An Như Yên sớm đã đau đến không có khí lực, lại hôn mê bất tỉnh, cung nhân không nghe thấy hoàng hậu kêu ngừng, liền đem nước lạnh đến, hắt lên trên người An Như Yên , cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại,khi An Như Yên thanh tỉnh, đau đớn liền tùy theo truyền đến.

"A..." An Như Yên cổ họng đã muốn khàn khàn, sớm đã bị tra tấn không có khí lực, cả người cực kỳ chật vật quỳ rạp trên mặt đất, tiếp tục thừa nhận hình phạt không biết khi nào mới có thể đình chỉ.

Đau đớn như vậy, làm cho nàng sống không bằng chết, nghĩ đến sự thật hai bàn tay này của nàng xem như bị hủy , lòng lại đau đến tột đỉnh, đối với tương lai lòng tràn đầy sợ hãi, nàng nên làm cái gì bây giờ a?

Từ đầu chí cuối , tầm mắt của An Ninh đều không rời khỏi trên người An Như Yên , nàng muốn tận mắt nhìn nàng ta trải qua đau đớn mà kiếp trước nàng đã phải trải qua, đột nhiên,từ bên cạnh một trận áp lực rõ ràng đánh úp lại, vừa nhấc mắt, khuôn mặt tuấn tú phóng đại rõ ràng ánh vào mi mắt của nàng, hình dáng khắc sâu, mặt không chút thay đổi, thâm thúy con ngươi như một cái lưới lớn, chằng chịt đem nàng bao lại.

Thần vương Thương Địch, hắn muốn làm gì?

An Ninh còn chưa kịp biết rõ ràng ý đồ của Thương Địch , một bàn tay lớn đã nắm lấy năm ngón tay đang túm chặt cổ tay áo của nàng,cánh tay kiên cố hữu lực không coi ai ra gì đem nàng nâng dậy , An Ninh theo động tác của hắn, đi theo hắn về phía chỗ ngồi , nghi hoặc nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Thương Địch, cảm nhận được lòng bàn tay hắn truyền đến độ ấm, như trước không rõ ý đồ của Thần vương này.

Hành động này, nhất thời đưa tới sự chú ý của mọi người , Thần vương hắn thế nhưng giống như bảo vệ An Bình hầu phủ nhị tiểu thư!

An Như Yên chịu hình cũng chú ý tới , nhìn theo bóng dáng Thần vương giúp đỡ An Ninh , trong lòng nàng lại bất bình, cắn chặt hàm răng, phẫn hận không cam lòng nhìn hai người, hiện tại mắt thấy nàng muốn mất đi hết thảy , mà An Ninh lại dường như có được hết thảy, nàng như thế nào cam tâm a!

Đau đớn từ bàn tay lại một lần nữa mãnh liệt truyền lại, An Như Yên đau hô một tiếng, hoàn toàn chết ngất đi ...

"Không cần sợ hãi." Thương Địch thấp giọng nói ở bên tai An Ninh,giọng điệu lạnh như băng không có chút độ ấm, nhưng là, truyền vào trong tai An Ninh, lại làm cho thân thể nàng ngẩn ra.

Không cần sợ hãi? Nguyên lai hắn nghĩ phản ứng của nàng là vì sợ hãi! Nhưng trong lòng lại là vì những lời này, giống như được rót vào một dòng nước ấm áp, cảm giác an toàn không hiểu được bỗng nhiên sinh ra, An Ninh được Thương Địch an trí ngồi xuống ở vị trí cũ, nhìn hắn ngồi ở bên cạnh nàng, hết thảy nhưng lại có vẻ cực kỳ tự nhiên, không chút đột ngột.

Nhớ lại kiếp trước hết thảy về nam tử này, An Ninh thân thể không khỏi giật mình, trên người nam tử này chảy huyết mạch của trưởng công chúa Chiêu Dương , được toàn bộ người dân Đông Tần quốc vô điều kiện tôn kính , cơ hồ trở thành một loại tín ngưỡng, vài năm sau, hoàng đế ba lượt muốn lập hắn làm người kế thừa ngôi vị hoàng đế , nhưng hắn lại ba lượt công nhiên cự tuyệt.

Không có người nào biết hắn vì sao đối với cái vị trí mà nhóm hoàng tử tranh giành đến đầu rơi máu chảy lại coi thường như vậy , nhưng dân chúng đối với hắn lại càng thêm kính như thần thánh, từ đó về sau, Thần vương Thương Địch ở Đông Tần quốc càng thêm là một sự tồn tại đặc biệt!

Nam nhân này sâu không lường được, liền ngay cả nàng người đã trọng sinh một kiếp cũng dò không thấy đáy, thế nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm thấy, tại đây phía sau đôi mắt đen nội liễm thâm trầm kia, nhất định là cất giấu bí mật cùng quá khứ không muốn người biết !

Là bí mật gì? Không hiểu vì sao, An Ninh có một loại quen thuộc không hiểu được, lại muốn đi tìm hiểu sâu hơn...