Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 94: Đế vương




Một khi thái tử sống lâu hơn hoàng đế, dù chỉ sống lâu hơn mấy ngày, thì hắn cũng có khả năng nghịch chuyển cục diện.

- Thế tử phi, người nói đi, phải làm sao bây giờ? Bên ngoài nháo quá lợi hại.

- Làm sao bây giờ?

Lúc này Khương Lộ Dao không có tâm tư nhìn Tần vương phi náo nhiệt, Tần vương phi vì chuyện như vậy mà không còn mặt mũi, bọn họ ở Tần vương phủ có thể còn mặt mũi sao?

- Thái phi ở đâu?

- Sau khi thái phi nghe được tin tức bên ngoài, lập tức ngất đi, vương phi cũng khóc muốn hỏng người, Tần vương điện hạ nhốt mình trong thư phòng...

Khương Lộ Dao nghe xong, trong mắt lộ ra một chút khinh thường, đại sự trước mặt một đám đều héo, kẻ yếu cũng có thể bắt nạt chủ tử Tần vương phủ, hoàng thượng còn cảnh giác Tần vương nhất mạch sao?

Hoàng thượng thật sự nhìn lầm Tần vương nhất mạch rồi.

- Truyền tin cho thế tử gia.

- Chủ tử.

- Chọn vài thị vệ, cùng ta ra phủ.

- Người cẩn thận.

- Không có việc gì, chỉ là một đám đám ô hợp mà thôi.

Khương Lộ Dao không muốn nổi bật, chủ tử vương phủ không muốn gánh vác trách nhiệm, nàng cũng không thể không ngăn cơn sóng dữ phá hủy thanh danh.

Thanh danh là tự mình tạo ra, cơ hội tốt như vậy, trăm ngàn năm cũng không nhất định sẽ có một lần.

Có thanh danh hiền huệ, địa vị của nàng ở Tần vương phủ sẽ bất bại, cho dù tương lai sau này Triệu Đạc Dật làm thế tử, người bên ngoài cũng sẽ không xem thường nàng cùng Triệu Đạc Trạch.

Huống chi việc này còn liên lụy tới vấn đề thể diện của hoàng thượng cùng thái tử, chỉ sợ hoàng đế đang giận dữ, lúc này ai có thể bình định, người đó chính là " trung thần "" công thần " của hoàng đế.

Khương Lộ Dao suy đoán người sau lưng là Dương môn thái quân.

Thái quân dẫn Dương gia vào con đường càng đi càng hẹp, nhìn như khôn khéo, bố cục dụng tâm không phóng khoáng, chỉ nghĩ ghê tởm Tần vương phi, lại không nghĩ rằng Tần vương phi chữa bệnh cho ai...Mấy năm nay tự coi mình tốt đẹp, thái quân đầu óc thật choáng váng.

Thiên đại công lao này, Khương Lộ Dao muốn.

Cuối cùng thái quân cũng cho Triệu Đạc Trạch chút ưu việt, không uổng Triệu Đạc Trạch gọi thái quân là ngoại tổ mẫu nhiều năm như vậy.

Tuy cho Triệu Đạc Trạch ưu việt không phải là ý tứ của thái quân, nhưng kết quả là tốt, không chừng có thể khiến Dương môn thái quân buồn bực đến hộc máu.

- Tẩu tử.

- Hử?

Khương Lộ Dao quay đầu lại, Triệu Đạc Dật đứng ở trước cửa.

Nàng một thân sạch sẽ nhanh nhẹn, y phục có vẻ anh khí bừng bừng, một đôi mắt sáng bộc lộ mũi nhọn, nàng khác lần đầu tiên gặp mặt hắn, hiện giờ nàng càng hấp dẫn ánh mắt.

- Nhị đệ cũng muốn ra cửa?

- Ta...

Vẻ mặt Triệu Đạc Dật có chút do dự:

- Ta muốn đưa người gây sự trước cửa đi quan phủ.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Khương Lộ Dao cong khóe môi:

- Nhị đệ cùng ta không mưu mà hợp, không biết là ngươi ra mặt? Hay là ta ra mặt?

Chuyện nàng có thể nghĩ đến, người khác cũng có thể nghĩ đến, đặc biệt là Triệu Đạc Dật, tuy hắn thánh phụ một chút, cũng không phải là người vụng về.

Cũng vì hắn là người hiền lành, luôn thay người khác suy nghĩ, cho nên Khương Lộ Dao mới dám giáp mặt hỏi thẳng:

- Nhị đệ về sau còn có cơ hội lập công, hôm nay...

- Tẩu tử cứ đi ra ngoài sửa trị điêu dân đi.

Triệu Đạc Dật lui ra phía sau một bước, chắp tay nói:

- Nếu là thời điểm mấu chốt, tiểu đệ nguyện trợ giúp tẩu tử một tay.

Khương Lộ Dao uốn gối cảm tạ, xoay người ra cửa, một câu dư thừa cũng chưa nói, tính cách thánh phụ quả nhiên khó sửa, cơ hội tốt như vậy nói từ bỏ liền từ bỏ, nếu Triệu Đạc Dật có thể bình ổn chuyện này, hoàng thượng cùng thái tử sẽ có vài phần hảo cảm với hắn.

Đừng xem thường vài phần hảo cảm này, ở thời điểm mấu chốt còn có thể cứu mạng, có thể thăng quan phát tài.

Nếu nhận Triệu Đạc Dật sẽ phong cảnh vô hạn, nhưng bỏ qua cơ hội liền bỏ lỡ, hiện giờ hắn bị nhốt ở vương phủ đọc sách, đúng là thời điểm tăng hảo cảm cho đế vương, tăng thanh danh, hắn cố tình dễ dàng buông tha.

Khương Lộ Dao có chút tiếc hận, nhưng tuyệt đối sẽ không vì đồng tình Triệu Đạc Dật mà đem cơ hội này nhường cho hắn.

Cơ hội chỉ có một cái, ai biết còn có cơ hội tiếp theo hay không?

Trải qua thương trường chém giết, dẫm đạp lên đối thủ cạnh tranh, lúc nào Khương Lộ Dao cũng " đoạt lấy " đã thành lệ thường, cái gì trung dung, đạo lý khiêm tốn, đợi lúc công thành danh toại mới bồi dưỡng ra.

Nàng so với người ở triều đại này càng biết cạnh tranh mang tính tàn khốc, cũng rất mỏng lạnh.

Không hãm hại đối thủ cạnh tranh, nàng cảm thấy bản thân có phẩm đức quá tốt, không cần dùng khiêm tốn tạo ra khuyết điểm.

_____________________________________

Tần Vương phủ chiếm hơn phân nửa đường phố, bá tánh thường lui tới, rất ít đi ngang qua trước cửa Tần vương phủ, dinh thự đường phố bên cạnh cư trú nhiều người có quan hệ với Tần vương, bá tánh tầm thường không có khả năng tới Tần vương phủ.

Hôm nay người " khẩn cầu " Tần vương phi chữa bệnh có rất nhiều, quỳ trước cửa vương phủ cả một mảnh.

Đặt ở trên mặt đất, nằm trên cáng là người nhiễm bệnh đường sinh dục, từ cánh tay đã có thể thấy thối rữa...... Bọn họ quỳ gối trước cửa vương phủ, một bên khóc, một bên cầu xin.

Bởi vì trận náo nhiệt này, có rất nhiều bá tánh nhàn rỗi bu lại đây xem náo nhiệt.

Tin tức Tần vương phi trị bệnh đường sinh dục truyền khắp kinh thành.

Khắp nơi đều đặt tiêu điểm ở Tần vương phủ.

Kẽo kẹt cả đời, Tần vương phủ chỉ có đại sự mới mở đại môn, một đám thị vệ vây quanh, một vị phu nhân trẻ tuổi, quý trọng đi ra. Có người nhận thức Khương Lộ Dao, thấp giọng nói:

- Là Tần vương thế tử phi.

- Nhìn thật trẻ, rất có khí thế.

- Nhưng không, lớn lên không thể nói là tuyệt sắc, bị nàng nhìn trong lòng có chút run sợ.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Bá tánh nghị luận sôi nổi theo bản năng vẫn luôn kính sợ chủ tử Tần vương phủ, dù gì Tần vương phủ cũng là Đại Minh triều đệ nhất danh môn, lúc lão Tần vương còn trên đời, khắp kinh thành ai dám chọc lão Tần vương?

Năm đó lão Tần vương không chỉ ở chiến trường nổi danh là sát thần, ở kinh thành cũng nổi danh là Diêm Vương sống.

Không chỉ thái hậu nương nương sủng hắn, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng rất sủng hắn.

Các bá tánh thấy thế tử phi ra mặt, kính sợ Tần vương phủ uy nghiêm, lui về phía sau vài bước, cách xa một chút, ít nhất cũng đủ an toàn.

Không nói tới Tần vương thế tử phi nhìn rất lợi hại, chỉ cần nói gần đây Tần vương thế tử uy phong hiển hách.

Tần vương thế tử nắm Thần Cơ Doanh, động miệng một cái là có thể đem đám người xem náo nhiệt, đầu rơi xuống đất.

Khương Lộ Dao nhìn bá tánh sợ hãi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, ở thời đại này, địa vị của nữ nhân còn phải dựa vào nam nhân, nếu Triệu Đạc Trạch không biết cố gắng, ai cũng có thể khi dễ nàng, nếu Triệu Đạc Trạch thành danh, nàng sẽ giống như cọp cái cắm thêm cánh, muốn thế nào cũng được.

- Ta là Tần vương thế tử phi.

Khương Lộ Dao nhìn đám người quỳ gối trước cửa tìm người trị bệnh, cười lạnh nói:

- Các ngươi dựa vào ai mà dám tới Tần vương phủ gây chuyện? Các ngươi từ nơi nào nghe nói vương phi điện hạ biết y thuật? Nghe tin đường phố, liền dám nâng người nhiễm bệnh tới Tần vương phủ, ngươi nghĩ Tần vương phủ là cục bột?

- Thế tử phi, tiểu dân không dám, không dám.

Người quỳ gối dưới đất, khóc rống nói:

- Tiểu nhân thật sự không còn cách nào, chỉ nghĩ Tần vương phi điện hạ vẫn luôn thiện lương, tâm địa từ bi, cho nên tiểu dân mới cả gan tới cầu vương phi điện hạ trị liệu, bệnh này tất cả đại phu đều nói là chờ chết, tiểu dân nghe nói vương phi có diệu chiêu...Tiểu dân không dám mạo phạm Tần vương phủ, chỉ cầu một cách chữa bệnh.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Đám người đồng hành( đi theo) lau nước mắt:

- Đều nói y giả phụ mẫu tâm, vương phi điện hạ có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, coi như thương hại chúng ta, vương phi cứu mạng chi ân, kiếp sau chúng ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình.

- Thế tử phi điện hạ cho tiểu dân trông thấy vương phi đi, tiểu dân dập đầu với người, dập đầu cầu xin người.

- Vương phi có thể trị liệu cho thái tử, vì sao không thể cứu ta? Không phải Phật gia đã nói chúng sinh bình đẳng sao?

- Vương phi từ bi sẽ vì tiểu dân mà chữa bệnh, thế tử phi, người vẫn nên để vương phi điện hạ ra mặt mới thỏa đáng.

Khương Lộ Dao cười lạnh:

- Các ngươi chướng mắt ta?

- Không dám, không dám.

- Ta thấy lá gan của các ngươi thật sự lớn, không có chuyện gì không dám làm.

Khương Lộ Dao hiểu rất rõ, đám người này chỉ muốn hất một chậu nước bẩn lên người Tần vương phi, một chút bản lĩnh cũng không có, chỉ biết lăn qua lộn lại cầu Tần vương phi trị bệnh đường sinh dục.

- Thái tử điện hạ thân thể khỏe mạnh, ai dám nói thái tử điện hạ bị bệnh? Ta là thế tử phi, là tức phụ của hoàng gia cũng chưa nghe nói thái tử điện hạ ốm đau không dậy nổi, các ngươi chỉ là đám tiểu dân, nghe từ chỗ nào? Còn dám tới Tần vương phủ bịa đặt, thật to gan. Thái tử điện hạ là trụ cột quốc gia, sao có thể tha thứ cho các ngươi, đám người tùy ý bôi nhọ, nguyền rủa?

- Nguyền rủa hoàng gia tội không thể tha, người đâu, đem bọn họ đến Kinh Triệu phủ doãn, để phủ doãn đại nhân thẩm vấn bọn họ một phen, rốt cuộc ai đứng sau lưng cố ý điên đảo triều cương, bại hoại thanh danh thái tử điện hạ.

- Tuân mệnh.

Thị vệ như lang như hổ trói chặt đám người này, bá tánh xem náo nhiệt vừa thấy Tần vương phủ động thủ, sợ tới mức hai chân nhũn ra, bọn họ không phải không muốn chạy, nhưng bọn họ giống như bị Tần vương thế tử phi định trụ, không dám nhúc nhích.

- Các vị bá tánh đừng vội rời đi, mới vừa rồi đám người kia vu hãm thái tử điện hạ bệnh nặng, bọn họ nói những gì, cần các ngươi làm chứng.

Khương Lộ Dao nhàn nhạt nói:

- Các ngươi có bằng lòng giúp ta làm chứng?

- Nguyện ý, nguyện ý, tiểu dân nguyện ý.

Lúc này ai dám nói không muốn?

Tuy đám bá tánh này nghe thế nào cũng không hiểu, vì sao tìm Tần vương phi chữa bệnh lại lăn xả đến bệnh tình của thái tử điện hạ, nhưng nếu thế tử phi đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể nghe lệnh, nếu không...

Bọn họ sẽ bị họa thành điêu dân nguyền rủa thái tử điện hạ.

Lộc cộc, từng đợt vó ngựa từ xa tới gần.

Dưới ánh nắng chói chang, Tần vương thế tử một thân nhung trang dẫn hơn trăm binh lính Thần Cơ Doanh giống như nước lũ vọt tới đây.

Bọn họ mặc giáp trụ sáng ngời rất lóe mắt, có bá tánh sợ hãi đến mức xụi lơ trên mặt đất, run rẩy nói:

- Tần vương thế tử...

Đám người kia vội hô lớn:

- Tần vương bất công, tổn hại mạng người, tiểu dân không phục, không phục.

Trong đó có vài tên cắn lưỡi, tự sát.

Tứ tung ngang dọc thi thể nằm trên mặt đất, nhìn thấy có chút ghê người.

Triệu Đạc Trạch muốn xuống ngựa, muốn kéo Khương Lộ Dao ra sau lưng để bảo hộ, lại nghe nàng lạnh lùng lên tiếng:

- Sắp chết vẫn không quên oan uổng Tần vương điện hạ, vu oan Tần vương phủ, hừ, các ngươi nghĩ rằng chết sẽ xong việc? Vu oan vương gia cũng không phải là tội nhỏ, tự sát muốn chiếm tiện nghi. Đưa đi, đều đưa đến Kinh Triệu phủ, bổn thế tử phi muốn nhìn bọn họ có phải sẽ không bận tâm cửu tộc, tự sát? Cho rằng chết là có thể xong hết mọi chuyện? Nằm mơ đi.

Khương Lộ Dao hoàn toàn không sợ bọn họ lấy cái chết bại hoại Tần vương phủ, bại hoại thanh danh của nàng, nàng phải đem tội danh nguyền rủa thái tử thành thật.

Chỉ cần hoàng thượng tin tưởng chuyện này, cho dù lúc này Khương Lộ Dao giết hết đám người này, hoàng thượng sẽ không nhiều lời, không chừng còn khích lệ nàng quả quyết, không để sự tình nháo lớn.

Sinh trưởng ở thời đại hoà bình, Khương Lộ Dao không thích nhìn người tìm chết, phát thiện tâm cũng phải đúng lúc, thật ra Khương Lộ Dao cảm thấy người hiện đại so với cổ đại càng ích kỷ, càng lạnh nhạt.

Nàng thật sự không thể học bản lĩnh bên này nhìn người tử vong, bên kia lại tỏ ra sám hối, rơi lệ "thiện lương".

Có lẽ nàng trời sinh đã không phải là người tốt.

Đám người này đáng chết, cũng là tự họ tìm chết, sao nàng phải đồng tình với bọn họ? Khoan dung với bọn họ?

Cho rằng chết, nàng sẽ buông tha bọn họ?

P/s chương này đủ 100sao ta tặng chương đăng liền 2 chương nha. Ủng hộ ta nha các tình yêu😘😘😘😘😘