Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 21




Chương 21.

"Nương nương."

Đúng lúc này, cung nhân từ phía xa đột nhiên tới tìm Hoàng hậu, thanh âm cũng không dám quá cao, chỉ biết cố gắng đè thấp thanh âm liên tiếp hô vài tiếng.

"Đi thôi." Minh Đức dường như cũng không tính tiếp tục tìm đáp án cho câu hỏi của mình, nàng thản nhiên nói.

Vương Lệnh Nghi cầu còn không được, hôm nay nàng thật sự chỉ mong Tạ Bảo Lâm có thể trở về sớm một chút.

Trở lại khu vực săn bắn, mọi người dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xung đột vừa rồi, như mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường, vốn chưa có vấn đề gì phát sinh. Vương Lệnh Nghi âm thầm trào phúng: Người trong triều đình quả nhiên trí nhớ kém thật, hôm qua vừa đánh cha mắng mẹ, hôm nay liền có thể xưng huynh gọi đệ, nắm tay giảng hòa.

"Thái hậu nương nương đâu?" Vương Lệnh Nghi ngồi xuống mới phát giác Thái hậu không có ở đây, liền hỏi Thục phi.

Thục phi ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Vừa quay trở về trướng của mình rồi."

Vương Lệnh Nghi gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi. Chuyện vừa rồi chỉ sợ lộ ra bên ngoài đối với địa vị của Minh Đức cùng Tần vương sẽ càng thêm bất lợi. Mà Thái hậu với tư cách là dưỡng mẫu của Minh Đức cùng Tần vương, chẳng phải trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu hay sao?

Cũng khó trách Thái hậu sẽ rời đi.

Vương Lệnh Nghi biết rõ Thái hậu đối với mình luôn không có cảm tình gì tốt, bất quá nàng vẫn quyết định vào giữa trưa hôm nay, sẽ mượn thân thể Tạ Bảo Lâm đến thăm Thái hậu. Dù sao Thái hậu làm người xưa nay rất rộng lượng, lúc Minh Đức cùng Tần vương khi còn bé mồ côi mẹ, lúc ấy vẫn là Thái hậu đưa bọn chúng về nuôi dưỡng bên cạnh mình a.

Thái hậu thấy Hoàng hậu tới đây, liền mời nàng ngồi xuống, nâng tay xoa nhẹ huyệt thái dương rồi mới nói: "Hoàng hậu sao lại tới đây?"

"Nhi thần đi ngang qua đây, liền muốn đến thỉnh an mẫu hậu."

Vương Lệnh Nghi đến cũng đến rồi, nàng từ khi vào cung cho tới bây giờ cũng chưa từng nhàn rỗi ngồi một mình cùng Thái hậu trò chuyện bao giờ, vì vậy bây giờ nàng chỉ biết cúi đầu không ngừng thổi chung trà trong tay, cũng không biết phải cùng Thái hậu nói chuyện gì.

"Trà của mẫu hậu ở đây..." Vương Lệnh Nghi tốn sức cố gắng nghĩ ra một chủ đề để nói chuyện, "Rất ngon."

Vốn dĩ nàng muốn cùng Thái hậu bàn luận một chút về mấy vật trang trí trong lều vải, mà nàng lại cảm thấy ánh mắt Thái hậu lúc này nhìn mình không đúng lắm, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng a. Nàng sợ bản thân mình mang hình tượng tốt đẹp của Tạ Bảo Lâm phá hủy, liền thức thời ngậm miệng lại.

"Mẫu hậu hôm nay thân thể có khỏe không?" Vương Lệnh Nghi nhìn Thái hậu sắc mặt không được tốt, liền hỏi.

Thái hậu thở dài: "Lớn tuổi rồi, tự nhiên cũng không còn được như lúc trước."

Vương Lệnh Nghi gật đầu, nói: "Không bằng tìm Thái y đến bắt mạch một chút xem thế nào?"

"Trước kia cũng đã từng xem qua, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn." Thái hậu mỉm cười, khuôn mặt của bà tuy đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nhưng nhìn qua vẫn rất hiền hậu, lời nói cũng thập phần êm dịu, "Ngươi có lòng rồi."

Sau đó hai người lại tiếp tục im lặng không nói gì.

Vương Lệnh Nghi rốt cuộc nổi lên một chút dũng khí, nhẹ giọng hỏi: "Mẫu hậu, lúc trước nhi thần giúp Công chúa chọn lựa một vài công tử nhà thế gia, không một ai có thể làm cho Công chúa vừa ý sao?"

Thái hậu lẳng lặng nhìn nàng, thu vào tầm mắt từng chi tiết trên gương mặt nàng, khẽ cười nói: "Bảo Lâm, Minh Đức nàng chung quy cũng là người trong hoàng thất, vô luận có thừa nhận hay không, nàng cũng không có bất kì lựa chọn nào khác."

Đạo lý này, Vương Lệnh Nghi như thế nào lại không hiểu?

"Tôn Gia Tề tính tình mềm mỏng, làm việc cũng rất tận tâm, có lẽ có thể làm cho Minh Đức đắn đo một chút." Thái hậu nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc trên cổ tay, tiếp tục nói, "Những ngày tháng sau này của Minh Đức ít nhất trôi qua cũng không quá tệ."

Đúng là như thế. Nhưng Tôn Gia Tề thân là thứ tử mà lại muốn cùng Công chúa thành hôn, vốn đã định trước chỉ có thể dừng lại tại bước này, hắn không có gia tộc chống lưng, vĩnh viễn cũng không có khả năng cùng thụ hưởng chút hào quang của Công chúa, dĩ nhiên cũng không thể dùng thân phận phò mã để hoàn thành bất cứ chuyện gì.

"Ai gia nói với ngươi những thứ này, là vì ai gia biết rõ cách làm người của ngươi, kết quả ai được chọn làm phò mã dù vẫn chưa công bố, nhưng hầu như ván đã đóng thuyền." Thái hậu rủ mắt xuống, "Còn lại, đã không còn gì để nói nữa rồi."

Vương Lệnh Nghi tay chân có chút rét run.

"Minh Đức a, từ trước đến nay làm việc đều hết sức thận trọng, việc này, trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng." Thái hậu nâng tay ôm lấy đầu mình, "Đến lúc đó, liên quan đến việc này, chỉ sợ phải giao cho ngươi đi làm rồi."

***

Sáng sớm ngày thứ hai, bầu trời phương Đông khó khăn lắm mới trở nên trong trẻo một chút. Một cỗ xe ngựa bình thường dừng lại ở dưới chân núi. Trên đỉnh núi tựa hồ được khảm lên một viên trân châu màu sắc rực rỡ, từng dãy màu sắc lần lượt thay đổi, cũng dần dần biến hóa. Dưới chân núi, nơi cỗ xe ngựa đang dừng lại, có một con đường nhỏ nghiêng nghiêng thông đến hướng trong rừng.

Tạ Bảo Lâm đưa tay nhẹ nhàng vén rèm xe.

"Thanh Vân quan ở ngay trước mặt, người bây giờ có muốn đến đó không?" Hộ vệ đi đầu cung kính cúi đầu hỏi.

Tạ Bảo Lâm lắc đầu, nói: "Không vội, trước tìm chỗ trú ngụ, đêm nay tìm người dò thám đường đi."

Nơi này cái gì cũng không có, thật vất vả mới tìm được một quán trà, lại phát hiện quán trà này cũng sớm đã vườn không nhà trống, mái nhà bị phá nát, mạng nhện xung quanh lộ ra ngày càng nhiều, phía trên dường như còn rơi xuống từng lớp bụi bặm trùng trùng điệp điệp.

Hợp Khương vừa bước vào, liền liên tiếp hắt xì rất nhiều cái, sau đó lệ rơi đầy mặt, một lần nữa quay trở lại trước mặt Tạ Bảo Lâm, nói: "Chúng ta sẽ không cần ở lại chỗ này a?"

Tạ Bảo Lâm nhìn bộ dạng của Hợp Khương, cảm thấy thập phần hiểu rõ. Hợp Khương cô nương này thuận theo thân chủ tử của nàng, không thể chịu khổ, cũng nhất định sẽ không ăn khổ. Nếu như đổi lại là Dong Tây, tất nhiên sẽ chờ đợi nàng lên tiếng, tuyệt đối sẽ không xen vào một câu.

Cái dạng gì chủ tử, cái dạng gì tỳ nữ a.

Nếu như Vương Lệnh Nghi ở nơi này sẽ như thế nào? Tạ Bảo Lâm không cần nghĩ cũng biết, Vương Lệnh Nghi kia tất nhiên sẽ vung tay lên hùng hổ nói một câu: "Đổi chỗ ở."

Vì vậy Tạ Bảo Lâm chém đinh chặt sắt nói: "Đương nhiên không."

Từ ngọn núi này đi về phía tây khoảng chừng một dặm, ở phía giao lộ có một khách điếm nhỏ, căn phòng bên trong khách điếm mặc dù không lớn, cũng không mấy thoải mái, nhưng may mắn là đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, mặt bàn được quét dọn đến không nhiễm một chút bụi.

Hợp Khương sau khi xem qua một chút, liền đi ra nghênh đón Tạ Bảo Lâm bước vào.

Một đoàn người đứng chờ bên ngoài, Tạ Bảo Lâm dĩ nhiên cũng không muốn tỏ ra yếu đuối, nàng không để Hợp Khương đỡ lấy mình như mọi khi, mà tự mình giẫm xuống xe ngựa. Bất quá nàng không có chú ý độ cao thấp của chiếc ghế nhỏ đặt bên dưới. Thời điểm chân chạm đến mặt đất mới giật mình phát hiện chân ghế này hơi cao, nàng suýt chút nữa đã đứng không vững.

Vương Lệnh Nghi chân thật sự ngắn đến không đủ dùng, Tạ Bảo Lâm nhịn không được thầm nghĩ.

Bà chủ mí mắt sụp xuống, vốn dĩ đang đánh bàn tính làm tiếng kêu lụp bụp vang vọng khắp nơi, vừa nhìn thấy đoàn người này quần áo bình thường, diện mạo khí chất lại có điểm đặc biệt, cho nên liền đi đến trước cửa nhiệt tình đón khách. Bà chủ này khua môi múa mép, trong khi chuyện trò vui vẻ lại thừa cơ muốn đem giá phòng tăng lên gấp năm lần.

Tạ Bảo Lâm tĩnh tâm lắng nghe, cũng chưa từng lên tiếng đáp lại, cuối cùng đưa cho bà ta một túi tiền, nói: "Năm gian phòng."

Hợp Khương khóe miệng nhịn không được khẽ run rẩy, theo nàng cảm thấy, chủ tử nhà nàng đúng là một nha đầu ngốc nhiều tiền a, một túi tiền này ném ra như vậy, không biết thật sự rất lãng phí sao?

Bà chủ lấy ngón trỏ cùng ngón tay cái kẹp lại túi tiền, biết rõ bên trong chứa không ít ngân lượng, liền mở cờ trong bụng, vì vậy vội vội vàng vàng dẫn mọi người đi về hướng hậu viện, sau khi đem những người này sắp xếp thật tốt, mới mỉm cười quay trở lại gian phòng trước. Nàng vừa mở túi tiền ra vừa nhìn, dáng tươi cười trên mặt liền đông cứng lại.

Hơn phân nửa túi đều là tiền đồng, so với tiền phòng trước khi lên giá cũng không hơn kém bao nhiêu.

Tạ Bảo Lâm xem chừng bà chủ kia giờ phút này đang rất ấm ức, cảm thấy thật sảng khoái. Còn dám lên giá? Cho nàng nhiều tiền thuê nhà như vậy làm cái gì? Giữ số ngân lượng đó lại, không biết có thể cho Vương Lệnh Nghi mua bao nhiêu quả mơ a.

Tạ Hoàng hậu im lặng cảm khái, chính mình tính toán tỉ mỉ như vậy, có thể nói chính là công việc quản gia điển hình a.

Đêm đó, thời điểm đêm khuya thanh vắng, một trong số những hộ vệ của Tạ Bảo Lâm liền phụng mệnh âm thầm rời khỏi khách điếm, đi một đường thẳng đến Thanh Vân quan. Khi trở về, cũng đầ chuyện của sáng sớm hôm sau.

Tạ Bảo Lâm sau khi nhàn nhã rửa mặt, liền ngồi ở trong phòng, nghe hộ vệ kia nói về tình huống ở Thanh Vân quan, cũng không lên tiếng đáp trả.

Đợi hộ vệ kia nói xong, Tạ Bảo Lâm mới mở miệng: "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước, giữa trưa chúng ta sẽ lên núi."

Vào lúc giữa trưa, một đoàn người bước đi trong ánh mắt oán giận của bà chủ, thản nhiên rời khỏi khách điếm.

***

Tuy bây giờ đang là giữa trưa, nhưng trong núi lại thấm lạnh vô cùng, có lẽ là do nước trên núi chảy xuống, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của nước suối chạm vào đá vang lên tiếng kêu róc rách. Thềm đá đợi đến một loại bậc thang muốn càng xoay mình, cho nên bước đi không được bao lâu Tạ Bảo Lâm liền có chút thở dốc. Trái lại là Hợp Khương đang bước đi phía trước, nàng mặt không đỏ tim không đập a, thoạt nhìn bước đi thập phần thoải mái.

Tạ Bảo Lâm nhịn không được nhìn Hợp Khương nhiều hơn một lần.

"Chính là ở phía trước a?" Hợp Khương xa xa quan sát.

Hộ vệ nói: "Đúng vậy."

Thanh Vân quan dường như đã rất lâu rồi không có giao thiệp với người bên ngoài, bên trong thập phần yên tĩnh. Bảng hiệu treo ở cửa ra vào mặc dù được lau chùi hết sức sạch sẽ, sáng bóng, gọn gàng nhưng vẫn có thể phát hiện cái bảng này treo ở đây thời gian đã rất lâu rồi. Hộ vệ tiến lên gõ ba cái vào cửa. Đợi chờ trong chốc lát, bên trong liền vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Một thiếu niên ước chừng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi mở cửa ra một khe nhỏ, thông qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài cửa có một nữ tử lớn lên dung mạo xinh đẹp, thật giống yêu tinh trong sách hay kể, liền nói ngay: "Người phương nào?"

Tạ Bảo Lâm chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày, mình lại bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn như vậy, tất cả cũng bởi vì tướng mạo này của nàng a.

"Nghe nói Đạo trưởng đang bế quan?" Tạ Bảo Lâm đột nhiên hỏi.

Thiếu niên lập tức phản bác: "Ai nói đang bế quan chứ."

"A, vậy là Đạo trưởng đúng là đang ở đây." Tạ Bảo Lâm thoáng nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, "Mở cửa a."

"Đạo trưởng bảo hôm nay không cho ngươi vào." Thiếu niên kia gấp đến độ mặt đỏ lên.

Tạ Bảo Lâm cười nhẹ nhàng nói: "Ngươi làm sao biết Đạo trưởng không muốn mở cửa cho ta? Vừa rồi đến trước chúng ta còn có một người khác, hắn gõ cửa nhưng ngươi không nghe thấy, người nọ liền bỏ đi. Đạo trưởng không cho ngươi mở cửa cho người nọ, cũng không nói không mở cửa cho ta a."

Hợp Khương nghe vậy, lặng yên che mặt, nương nương nhà nàng nói dối như thế nào cũng không thèm chớp mắt a.

Thiếu niên kia nói: "Gạt người, Đạo trưởng nói chính là không cho một nữ nhân lớn lên đặc biệt không phải người."

Lớn lên đặc biệt không phải người?

Sao có thể nói Vương Lệnh Nghi như vậy? Tạ Bảo Lâm mặt dần dần tối đi.

Tuy rằng Vương Lệnh Nghi lớn lên xác thật sự cũng không quá giống người khác.

Nói như vậy, người bên trong kia biết rõ bọn họ sẽ chạy tới đây? Tạ Bảo Lâm nguyên bản cảm thấy cái gọi là thần thông quản đại tất cả đều chỉ là chuyện bịa đặt để lừa trẻ con, mà từ khi chính mình cùng Vương Lệnh Nghi trao đổi thân xác, Tạ Bảo Lâm thật sự không thể không tin loại chuyện lạ này.

Ngay cả chuyện đổi hồn cũng có thể xảy ra, Đạo trưởng lại sớm biết rõ bọn họ sẽ đến, tự nhiên vẫn là có thể muốn gặp.

Từ bên trong lúc này lại có một thiếu niên bước tới, so với thiếu niên đang mở cửa này ổn trọng hơn một chút, hắn vững chắc mở cửa, từng cái giơ tay nhấc chân đều rất nho nhã lễ độ, nói: "Chư vị mời vào."

Tạ Bảo Lâm bước chân có chút nâng lên, trong lòng sinh ra chút do dự, nhưng vẫn điềm tĩnh bước vào.

***

Trong buổi săn bắn ngày hôm nay, trận đấu lớn nhất, đáng xem nhất, không cần phải nói tất nhiên là trận so tài giữa Hoàng hậu cùng Minh Đức Công chúa. Bất quá trừ hai người các nàng, còn có sự có mặt của những Quận chúa, nữ nhi nhà thế gia khác.

Dong Tây rất lo lắng, thay Vương Lệnh Nghi sửa sang lại y phục, không ngừng nói: "Nương nương, nghe nói Minh Đức công chúa thuật cưỡi ngựa rất cao minh, ở Tây Nam cũng không có ai có thể so được với nàng. Người lâu như vậy cũng chưa cưỡi ngựa, nương nương người phải ngàn vạn cẩn thận."

Vương Lệnh Nghi mỉm cười làm yên lòng nàng: "Yên tâm."

Mỗi người tham gia trận đấu đều tự mình đi đến chuồng ngựa dắt con ngựa của mình đến, Vương Lệnh Nghi nhẹ nhàng vuốt ve Đạp Tuyết, nhỏ giọng nói: "Đạp Tuyết, nhờ vào ngươi."

Nói xong, Vương Lệnh Nghi đạp lên bàn đạp.

Hết chương 21.