Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 24




Chương 24.

Tạ Bảo Lâm đọc sách tự nhiên lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lúc nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã có chút muộn, mưa cũng đã sớm tạnh, vãn hà mãn thiên(*). Ngón tay nàng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên đứng lên, đi được hai bước, mới được nửa đường lại quay trở về chỗ cũ ngồi xuống.

(*) Ánh nắng chiều đầy trời.

Động tác này lặp lại hai ba lần như thế, Tạ Bảo Lâm rốt cuộc cũng hạ quyết tâm rời khỏi tẩm điện đi ra ngoài, đúng lúc này nàng trông thấy một tiểu cung nữ đang cầm theo hộp đựng cơm hết sức bình thường muốn đi ra ngoài.

Tạ Bảo Lâm liền gọi nàng lại: "Đưa cơm cho ai?"

Tiểu cung nữ này vốn là cung nữ nhóm lửa trong phòng bếp nhỏ, nàng làm gì có diễm phúc được cùng Hoàng hậu nói chuyện? Hôm nay bị Hoàng hậu giữ lại hỏi như vậy, lúc này nàng bị doạ sợ không nhẹ, thân thể thoáng run rẩy, vội vàng muốn quỳ xuống hành lễ, tay chân cũng đều trở nên luống cuống, suýt nữa đem hộp cơm trên tay làm rơi xuống đất.

"Hồi bẩm... hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, đây là thuốc đưa đến cung Hoa Dương."

Thanh âm của tiểu cung nữ nhỏ như ruồi muỗi kêu, Tạ Bảo Lâm thiếu chút nữa đã không nghe thấy. Nếu như không phải nàng nghe được nội dung trong lời nói của tiểu cung nữ này, Tạ Bảo Lâm còn cho rằng có một con ruồi vừa từ đâu bay đến kêu vo ve a.

Đưa thuốc cho Hoa Dương?

Ánh mắt Tạ Bảo Lâm liền thoáng qua chút ghét bỏ nhìn vào hộp cơm đã cũ đến không thể chấp nhận được kia, nàng cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, chậm rãi bước lên phía trước, cúi đầu cẩn thận quan sát. Hộp cơm vốn là màu đỏ sậm, không rõ được làm từ chất liệu gì, khi nàng nhìn thấy hộp cơm, phía dưới tối đen như mực còn lưu lại một chút mỡ đông, nàng lúc này không chịu nổi nữa, mới phân phó nói: "Đi đổi một cái khác đến đây."

Hộp cơm này cũng không biết đã dùng bao lâu, dơ bẩn thì cũng thôi đi, lại còn bị vỡ a, cái nắp hộp cơm còn thiếu đi một góc.

Tạ Bảo Lâm cảm thấy Nhan Hoa chính là nhầm lẫn rồi. Nàng cũng không có căn dặn đưa đến cái hộp bẩn thỉu như vậy cho Vương Lệnh Nghi. Có lẽ là vừa rồi nàng đã dùng giọng nói không đúng khiến Nhan Hoa hiểu lầm?

Tại sao lại gọi một tiểu cung nữ nhóm lửa đi đưa? Còn đưa cái hộp bị vỡ như vậy, nàng sợ cung Phượng Nghi mất mặt còn chưa đủ sao? Vương Lệnh Nghi nếu dám cho người đưa tới một cái hộp như vậy, nàng khẳng định không nói hai lời liền ném ra ngoài cửa.

Tiểu cung nữ nhìn Tạ Bảo Lâm giọng nói cũng coi như có chút ấm áp, liền đánh bạo nói: "Nương nương, phòng bếp chỉ còn thừa lại cái này."

Tạ Bảo Lâm dụng tâm suy nghĩ một chút, biết rõ tất cả các hộp đựng cơm đều được gom lại một chỗ, giống như tiểu nha đầu chuyên phụ trách nhóm lửa này, nàng chính là không có tư cách động đến.

"Đi đến phòng bếp nói với bọn họ, mang cái tốt nhất đến đây." Tạ Bảo Lâm vừa nói xong, chính mình ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chỉ là đưa một chút thuốc, cũng không thể quá long trọng, miễn cho Vương Lệnh Nghi được dịp lên mặt, lại sửa lại lời nói: "Lấy cái hơi tốt một chút là được rồi."

Tiểu cung nữ đáp ứng, cung kính hành lễ liền vội quay trở về phòng bếp nhỏ.

Người ở phòng bếp trong ánh mắt xuất hiện một tia không thể tưởng tượng nổi, tiểu cung nữ mang theo hộp cơm thật tốt kia, lưng eo cũng bất giác thẳng thêm một chút, nàng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bếp.

Trên đường ra khỏi cung Phượng Nghi, tiểu cung nữ liền ngây ngẩn cả người, thậm chí quên cả việc hành lễ.

Nàng nhìn thấy ở trong ánh tà dương, Tạ Hoàng hậu đứng ở ven đường, đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa thêm vài phần, xinh đẹp mà thập phần đại khí. Lúc Hoàng hậu nhìn qua phía bên này, đôi mắt đen sâu thẳm lại xuất hiện một tia tĩnh mịch, giống như một dòng suối trong vắt, nhưng lại sâu không thấy đáy.

"Nương nương?" Tiểu cung nữ chần chờ nói.

Tạ Bảo Lâm mỉm cười: "Bổn cung cũng đi."

Tiểu cung nữ hỏi: "Người có muốn nói với Nhan Hoa cô cô hay không a?"

Tạ Bảo Lâm dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đè lên bờ môi nàng, hạ giọng nói: "Ai cũng không cho nói."

Tiểu cung nữ liên tục gật đầu.

***

Sau cơn mưa bầu trời thập phần trong trẻo, cảm giác mát mẻ khiến con người ta trong vô thức cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu, tất cả những chỗ lõm trên mặt đất dù là lớn hay nhỏ đều chứa đầy nước, Tạ Bảo Lâm cẩn thận đi vòng qua một bên, sau đó từ bên trong hố nước nhỏ nhìn thấy được ánh mặt trời đang tỏa ra ánh hào quang, nàng cũng bất giác cong lên khóe miệng.

Lúc đi đến cung Hoa Dương, ấm thuốc bên trong vừa mới nguội lại một chút, nhiệt độ xem như vừa vặn, Tạ Bảo Lâm đứng ở bên ngoài cung Hoa Dương, ngẩng đầu sửa lại búi tóc của mình một chút.

"Nương nương, nô tỳ gõ cửa a." Tiểu cung nữ nói.

Tạ Bảo Lâm gật gật đầu, ngay khoảnh khắc tiểu cung nữ kia vừa đưa tay chạm vào nắm cửa, Tạ Bảo Lâm lại nói: "Đợi thêm chút nữa."

Nói xong, nàng cúi đầu kiểm tra một chút vạt áo của mình xem có đủ gọn gàng tinh tế chưa, trên làn váy liệu có dính chút bùn đất nào không, đôi giày đang mang còn sạch sẽ hay không.

Tiểu cung nữ không dám quay đầu nhìn nàng, thẳng đến khi nghe thấy sau lưng thanh âm Hoàng hậu nương nương vang lên nói: "Gõ a." Nàng mới dám tiếp tục động rác vừa rồi.

Vẫn là cung nhân lần trước ra mở cửa, vẫn chỉ mở ra một khe nhỏ, nói: "Nương nương chúng ta còn đang bị cấm túc, mời về cho... a."

Sau khi nói xong, cung nhân kia lại muốn cắn trúng vào đầu lưỡi của mình rồi.

Bởi vì sau lưng tiểu nha đầu tướng mạo xấu xí kia, lại xuất hiện một bức tượng Phật vững chắc, nghiêm chỉnh đứng im ở đó.

Cung nhân vội vàng mở rộng cửa cung, quỳ xuống tại chỗ nói: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Mà Tạ Bảo Lâm còn đang suy tư, nàng vẫn chưa hạ lệnh giải trừ cấm túc cho Vương Quý phi a. Chẳng qua... có Lý Cảnh Văn này ở đây, Tạ Bảo Lâm thật sự rất không yên tâm, vì vậy trong bụng nàng thoải mái quyết định: Vậy cứ để cho Vương Quý phi bị cấm túc nhiều hơn vài ngày, không có việc gì cũng đừng mở cửa cho người khác đi vào.

"Bổn cung không thể vào sao?" Tạ Bảo Lâm hỏi.

Giọng nói của Hoàng hậu rất nhạt, thậm chí còn có thể nói là rất ấm áp, nhưng cho dù ấm áp như thế nào, cung nhân cũng không dám nói một tiếng "không". Trong cung này còn có chỗ nào Hoàng hậu không thể đi sao? Hắn cũng chỉ có thể dẫn Hoàng hậu đi tới chính sảnh.

Tuy rằng sắc trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng giờ phút này cột đèn bằng đá trong nội viện cung Hoa Dương đã bắt đầu thắp lên, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp, làm lòng Tạ Bảo Lâm sinh ra chút cảm giác kì quái, giống như là được quay trở về nhà sau những ngày xa cách.

Cung nhân bước chân rất nhanh, liền ở trước mặt Hợp Khương kêu lên: "Tỷ tỷ tốt của ta, Hoàng hậu tới rồi a."

Hợp Khương thoáng sững sờ, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, cặp mắt linh động kia nhanh chóng ở xung quanh Hoàng hậu quét qua mấy lần, chỉ thấy một tiểu nha đầu lạ mặt, cũng không nhìn thấy Dong Tây.

"Không biết nương nương giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh nương nương thứ tội." Hợp Khương cung kính hành lễ.

Tạ Bảo Lâm nói: "Quý phi đâu?"

"Quý phi..." Hợp Khương do dự một chút, thật ra cũng không dám nói.

"Nói."

Hợp Khương mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Quý phi nương nương vừa rồi đội mưa trở về, bệnh tình lại càng trở nên nghiêm trọng, bây giờ đang ngâm nước thuốc trong tịnh phòng."

Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt lên tiếng, lập tức nói: "Bổn cung đi vào bên trong chờ nàng."

Hợp Khương giọng nói uyển chuyển vốn dĩ ngăn cản, nhưng lại không thể ngăn cản được Hoàng hậu đang rất kiên quyết muốn vào tẩm điện chờ, nàng khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mắt thấy như vậy liền nhăn nhíu dính vào nhau.

Tạ Bảo Lâm để Hợp Khương tiếp nhận thuốc vừa mang đến, chính mình thì chậm rãi bước vào tẩm điện, đợi đến khi Hợp Khương tỏ ý muốn đi châm trà cho nàng, Tạ Bảo Lâm liền giống như vô ý nói: "Dong Tây thích ăn cá trích."

Hợp Khương: !!!

"Bổn cung không uống trà, ngươi lui ra đi." Tạ Bảo Lâm nói.

Hợp Khương cảm thấy Hoàng hậu dường như đã hiểu rõ tâm tư của bản thân, có chút kinh ngạc, lúc Hoàng hậu vô ý nhắc nhở chính mình, nàng lại có chút mừng rỡ. Bất quá Hoàng hậu ở trong cung của Quý phi vẫn là quá tự do rồi a, nàng cũng thật sự khó mà phản đối, chỉ có thể im lặng lui xuống. Nàng vốn có ý định ở ngay tại cửa tẩm điện trông chừng, vạn nhất Hoàng hậu có mong muốn làm gì bất lợi đối với Quý phi, nàng còn có thể tiến đến cứu Quý phi a.

Tạ Bảo Lâm đoan chính ngồi im trong chốc lát, vốn tưởng rằng Vương Lệnh Nghi kia rất nhanh sẽ đi ra, mà đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy một bóng người xuất hiện, nàng cũng bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.

Thang thuốc cũng bắt đầu lạnh rồi a.

Tạ Hoàng hậu cho rằng mình nên tiến đến nhắc nhở nàng một chút, liền bưng chén thuốc lên, từ từ chậm rãi đi về hướng tịnh phòng. Nàng đi đến cửa ra vào liền đứng lại, nâng một tay lên vốn định gõ cửa, mà suy đi nghĩ lại một hồi, Vương Lệnh Nghi đang ngâm nước thuốc, chắc sẽ không thể tới đây mở cửa cho nàng a, vẫn là tự nàng đi vào tốt hơn.

Tạ Bảo Lâm trên mặt không một chút ngượng ngùng với tình huống bên trong, cũng không một chút do dự đem cửa đẩy ra.

Vốn dĩ Tạ Bảo Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng nghe thấy trong tịnh phòng của Vương Lệnh Nghi có những mùi hương nồng đậm làm cho người choáng váng, mà lúc nàng bước vào bên trong rồi mới phát giác được, nơi này cũng không có huân hương. Toàn bộ tịnh phòng chỉ có một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt.

Nàng giương mắt, trông thấy quần áo của Vương Lệnh Nghi treo trên bình phong, có lẽ là do mới vừa dầm mưa, nên trên mặt đất vẫn còn lưu lại rất nhiều những giọt nước.

Cất bước đi qua bình phong, Tạ Bảo Lâm ở bên trong sương mù lượn lờ nhìn thấy Vương Lệnh Nghi tựa vào bên trên thùng tắm, nghiêng đầu đang ngủ say.

Phía dưới thùng tắm có đốt than, căn bản có thể giữ cho nước bên trong luôn ấm.

Tạ Bảo Lâm nhìn nàng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, lại nhìn bờ vai trắng nõn của nàng, mơ hồ còn có thể từ bên cạnh thấy được địa phương trước ngực nàng khẽ phập phồng. Nàng liền thầm nghĩ: Cái này là một thùng nước nấu Vương Lệnh Nghi a.

Nàng cầm chén thuốc để lên trên cái bàn nhỏ dùng để đặt trái cây trong tịnh phòng, ngược lại đi đến thùng trước, vốn định đưa tay chọt chọt bờ vai của Vương Lệnh Nghi đánh thức nàng dậy, không nghĩ rằng giờ phút này nàng lại đột ngột đổi tư thế.

Tạ Bảo Lâm không kịp thu tay lại, ngón trỏ liền như có như không chọt phải khoả mềm mại trước ngực Vương Lệnh Nghi.

Tạ Bảo Lâm: !!!

Nàng sững sờ tại chỗ, sau đó mãnh liệt lui về phía sau một bước, nhìn Vương Lệnh Nghi gần như nằm lọt thỏm. ở trong thùng tắm, nội tâm phức tạp vô cùng. Nhưng lại không tự chủ được mà nhấc chân tiến về phía trước.

Vương Lệnh Nghi thân thể bắt đầu vô lực từ từ trượt vào bên trong thùng thuốc, mắt thấy miệng mũi của nàng cũng muốn rơi vào bên trong, Tạ Bảo Lâm nhìn không được, thập phần không thể chấp nhận được, nàng tay mắt lanh lẹ nắm chặt lấy... búi tóc Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi bị kéo đau, lúc này hai mắt ngập tràn sương mù mới từ từ mở ra, sau đó nàng liền trông thấy nữ nhân đang níu lấy tóc mình, cầm chặt đến nỗi như muốn xách mình đứng lên.

"Tạ Bảo Lâm, ngươi ra tay quá độc ác." Vương Lệnh Nghi chỉ có thể ở trong thùng tắm ngồi thẳng người giận dữ mắng mỏ, cũng không dám ở ngay trước mặt Tạ Bảo Lâm đứng dậy mặc quần áo.

Tạ Bảo Lâm đối với loại người thật không biết tốt xấu này, từ trước đến nay cũng không thèm trả lời.

"Thanh âm của ngươi có thể khàn hơn nữa hay không?" Tạ Bảo Lâm ghét bỏ quay mặt đi.

Vương Lệnh Nghi lúc này mới ho nhẹ vài tiếng, thanh âm của nàng đã thập phần khàn đặc rồi.

"Ngươi tới đây làm cái gì?" Vương Lệnh Nghi bắt đầu chất vấn.

Tạ Bảo Lâm khiêu mi, vẫn ung dung sửa sang lại y phục của mình, nói: "Đưa thuốc."

Vương Lệnh Nghi muốn làm ra một vẻ mặt không có gì phải cảm kích, nhưng cuối cùng không kìm nén được lại để lộ ra một nụ cười.

Tạ Bảo Lâm nói: "Vương Lệnh Nghi, ngươi có phải cảm thấy trêu đùa ta rất thú vị hay không?"

"Không có!" Vương Lệnh Nghi trả lời cũng rất chắc chắn.

Tạ Bảo Lâm thoả mãn gật đầu, tiếp tục nói: "Tốt lắm, vậy ngươi vừa rồi chạy đi làm cái gì?"

Vương Lệnh Nghi ngậm miệng lại, không nghĩ sẽ trả lời nàng.

Tạ Bảo Lâm lại nói: "Ngươi sau khi bỏ đi, ta đã đuổi theo ngươi."

Vương Lệnh Nghi ánh mắt khẽ sáng lên.

"Nhưng lúc ra đến cửa lại gặp Lý Cảnh Văn, cho nên đuổi không kịp, hại ngươi sinh bệnh, là lỗi của ta." Tạ Bảo Lâm thành thật nói, "Ta suy nghĩ, có phải ta ở trước mặt ngươi sẽ thật sự khiến cho ngươi sợ hãi hay không?"

Vương Lệnh Nghi lắc đầu liên tục, tỏ vẻ chính mình cũng không có sợ.

Tạ Bảo Lâm tạm thời xem như đạt được mục đích, liền nở một nụ cười, nói khẽ: "Như vậy là tốt rồi, mặc quần áo vào đi a."

"Ngươi muốn nhìn bổn cung thay y phục sao?" Vương Lệnh Nghi thấy Tạ Bảo Lâm dễ nói chuyện, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, liền cố ý khiêu khích cười nói.

Tạ Bảo Lâm lần này không ngờ lại nói: "Ngươi không muốn cho bổn cung nhìn sao?"

Vương Lệnh Nghi lập tức mắc cỡ cúi đầu, sau đó không khách sáo đuổi Tạ Bảo Lâm ra ngoài: "Ngươi đi ra ngoài cho ta."

"Làm như ai thèm nhìn a." Tạ Bảo Lâm hừ lạnh một tiếng, xoay người tiêu sái đi ra khỏi bình phong.

Vương Lệnh Nghi vỗ vỗ mặt của mình, vẫn cảm thấy không thể nào bình tĩnh nổi, nàng không khỏi cảm khái: Vì cái gì mỗi lần cùng Tạ Bảo Lâm trêu chọc, người xấu hổ lại luôn là mình a? Nhất định là do Tạ Bảo Lâm da mặt quá dày.

Mà Tạ Bảo Lâm đứng ở ngoài cửa, điềm tĩnh nhắm mắt lại.

Nàng hối hận rồi.

Lúc nãy nàng nên để cho da mặt của mình dày thêm một chút, nhất quyết ở lại bên trong không chịu đi ra.

Mà bây giờ, nngười đã đi ra làm sao có thể không biết xấu hổ quay trở vào? Tạ Bảo Lâm rơi vào trầm tư.

Có lẽ là biết được Tạ Bảo Lâm vẫn luôn chờ ở bên ngoài, Vương Lệnh Nghi nhanh chóng gọi người đến thay nước. Sau khi tắm rửa nàng chọn lấy một bộ y phục sạch sẽ gọn gàng nhanh chóng mặc lên người, lúc nàng vừa mặc xong trung y, ánh mắt vô tình liếc qua, thấy chén thuốc trên bàn, lầu bầu một câu: "Ai muốn uống thuốc của ngươi."

Đợi đến khi Vương Lệnh Nghi bưng chén thuốc đi ra, Tạ Bảo Lâm ra vẻ vô tình nhìn nhìn cái chén trong tay nàng, phát hiện bên trong hoàn toàn không còn gì, vì vậy âm thầm mỉm cười.

Vương Lệnh Nghi cùng Tạ Bảo Lâm mặt đối mặt trong một khắc này, hai người trong nội tâm đồng thời nói: "Tiểu hài tử."

"Hoàng hậu nương nương, thuốc ngươi cũng đưa đến rồi, có phải..." Vương Lệnh Nghi đây là có ý hạ lệnh trục khách rồi.

Tạ Bảo Lâm lại làm như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, nhàn nhạt nói: "Bổn cung còn chưa có ăn cơm."

"Nương nương, trời không còn sớm, người của cung Phượng Nghi có biết ngươi tới đây không?" Vương Lệnh Nghi ngoài miệng nói xong, lại âm thầm nhớ tới chén thuốc vừa uống xong, so với chén thuốc buổi chiều kia thật sự đắng hơn nhiều lắm, khó uống đến nổi làm cho nàng chỉ muốn nôn ngược trở ra.

Tạ Bảo Lâm im lặng không đáp, chậm rãi bước ra bên ngoài ngẩng đầu nhìn lên trời.

Vương Lệnh Nghi quay trở lại bên trong, từ trong tủ quần áo thuận tay cầm một chiếc áo ngoài mặc vào, Tạ Bảo Lâm chậm rãi theo sát phía sau, thấy nàng lại muốn mặc quần áo, hỏi: "Ngươi muốn đi ra ngoài?"

"Không phải."

Vương Lệnh Nghi vừa dứt lời, Hợp Khương lúc này liền tiến vào thông báo: "Nương nương, Từ Thái y đến rồi."

"Ngươi làm sao vậy?" Tạ Bảo Lâm lập tức hỏi.

Vương Lệnh Nghi chỉ chỉ vào cuống họng của mình: "Còn không phải do bị phong hàn rất nặng sao? Gọi Thái y đến xem, bất quá Thái y khác tiến cung cũng rất bất tiện, chi bằng mời Từ thái y, dù sao hắn cũng hiểu chuyện."

Tạ Bảo Lâm có hơi bất ngờ.

Lúc Vương Lệnh Nghi lại đuổi nàng đi, Tạ Bảo Lâm giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vương Lệnh Nghi, mặt không chút thay đổi nói: "Ta dậy không nổi."

Trong đầu Vương Lệnh Nghi nhanh chóng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, Tạ Bảo Lâm này là có ý gì a? Nàng liền nhớ đến buổi chiều lúc Tạ Bảo Lâm ôm nàng một chút, từ từ di chuyển qua, đỏ mặt nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Bảo Lâm.

Tạ Bảo Lâm khuôn mặt vốn đang lơ đãng cọ cọ một chút, đúng lúc này liền cọ trúng địa phương trước ngực Vương Lệnh Nghi... Tạ Bảo Lâm tựa hồ cái gì cũng không thể nghe thấy nữa, hương thơm nhàn nhạt kia không biết vì sao lại hóa thành xúc cảm vờn quanh ở đầu ngón tay của nàng.

"Ngươi..." Vương Lệnh Nghi lập tức ngồi dậy, "Ta phải đi gặp Từ thái y rồi."

"A, ta cũng đi." Tạ Bảo Lâm không nhanh không chậm vội vàng đi theo.

***

Từ Thái y mấy hôm nay tĩnh dưỡng cũng xem như có chút thành quả, trên mặt lộ ra thêm một chút thịt, ít nhất nhìn hắn thế nào cũng không thấy giống một bó củi khô như trước đây. Hắn vừa từ chỗ Viên Uyển nghi xem bệnh bắt mạch đi ra, kết quả vừa tiến vào chính điện Hoa Dương Cung, trông thấy Hoàng hậu đã ở đây, lại càng cảm thấy hoảng sợ.

Hoàng hậu rõ ràng lại chịu đến cung Hoa Dương làm khách, nói ra cũng không ai tin a.

"Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương."

"Không cần đa lễ." Tạ Bảo Lâm cũng thật không biết điều, giọng khách lấn át giọng chủ, hết thảy đều tự nhiên như thể đây là chuyện phải làm.

Từ Thái y nhìn nghe thấy hỏi qua về sau, nói: "Quý phi nương nương, xin cho phép thần xem mạch."

Vương Lệnh Nghi vén lên ống tay áo, để lộ ra cổ tay trắng ngần.

Từ Thái y ngón tay còn chưa kịp đặt lên trên mạch của Vương Lệnh Nghi, Tạ Bảo Lâm liền nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

"Hoàng hậu nương nương cũng đã nhiễm phong hàn rồi?" Từ Thái y lập tức hỏi.

Tạ Bảo Lâm nói: "Chắc là như vậy."

Từ Thái y liền dặn dò: "Như vậy, đầu của Hoàng hậu nương nương vẫn còn bị thương chưa khỏi hẳn, vẫn nên cùng Quý phi nương nương cách xa nhau một chút, nếu không ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ sợ bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn."

Tạ Bảo Lâm: ...

Bắt mạch xong, Từ Thái y căn cứ vào mạch đập của Vương Lệnh Nghi viết một đơn thuốc, đồng thời cũng dặn dò Vương Lệnh Nghi uống nhiều nước một chút, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt.

Tạ Bảo Lâm im lặng nghe lời nói của Từ Thái y, Vương Lệnh Nghi chợt nói: "Nương nương, không bằng để cho Thái y giúp người nhìn xem?"

"Bổn cung cũng không có gì phải xem a." Tạ Bảo Lâm lại bướng bỉnh rồi.

Vương Lệnh Nghi không nói một lời, liền ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này mới bình tĩnh nói: "Nương nương, xem một chút a."

Tạ Bảo Lâm không trả lời.

Vương Lệnh Nghi nói với Từ thái y: "Từ Thái y uống một chút trà trước a, bổn cung cùng Hoàng hậu nương nương có vài lời muốn nói."

Nói xong, Vương Lệnh Nghi liền ngồi dậy, nàng tỏ ý muốn Tạ Bảo Lâm cũng theo mình tiến vào tẩm cung. Đợi đến khi Tạ Bảo Lâm bước vào, Vương Lệnh Nghi lập tức đóng cửa lại, nói: "Ngươi còn không muốn để cho Thái y thay ngươi bắt mạch? Ngươi đây là tự khó dễ chính mình, ngươi đau như vậy thì có lợi ích gì?"

Tạ Bảo Lâm đôi mắt hơi rủ xuống, thần sắc không còn lạnh nhạt như trong quá khứ, hai hốc mắt nàng... dường như đang đỏ lên.

Vương Lệnh Nghi nhẹ nhàng cầm chặt tay Tạ Bảo Lâm, lần đầu trông thấy Tạ Bảo Lâm như vậy, nàng cũng vậy không biết phải làm sao, chỉ có thể đưa tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, thanh âm ôn nhu đến cực điểm: "Thân thể ngươi nếu bị hao tổn, thời gian sau này, ngươi phải vượt qua như thế nào?"

Ở nơi lạnh lẽo nhất từ sâu thẳm trong tâm hồn Tạ Bảo Lâm dường như đang dần dần xuất hiện một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua.

"Ngươi đã đau bao nhiêu lâu? Đã vài năm hơn a?" Vương Lệnh Nghi lúc nói lời này, chính mình cũng không nhẫn tâm, "Ta biết rõ ngươi đau rất nhiều, Tạ Bảo Lâm, cho nên ngươi không được phép tiếp tục chịu đau nữa."

Tiếng nói ngừng lại, Vương Lệnh Nghi vừa muốn buông Tạ Bảo Lâm ra, lại bị Tạ Bảo Lâm ôm chặt lấy.

***

Từ Thái y trong lúc ngồi ở chính điện đợi chờ Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu lần nữa, hắn đều cảm thấy có gì đó rất không thích hợp, nhưng nếu kêu hắn nói ra không thích hợp ở chỗ nào, hắn lại nói không nên lời.

"Thay Hoàng hậu bắt mạch một chút đi." Vương Lệnh Nghi ở bên cạnh phá vỡ cục diện lúng túng.

Tạ Bảo Lâm cũng không chịu đưa tay ra. Vương Lệnh Nghi đưa tay đến ngay eo nàng nhẹ nhàng nhéo một cái.

Tạ Bảo Lâm lúc này mới xoay đầu, vươn tay ra.

Từ Thái y nguyên bản vốn đang khẽ mỉm cười, mà sau khi đặt tay lên mạch của Tạ Bảo Lâm, sắc mặt lập tức xuất hiện một nét hoài nghi, sau đó hắn xác nhận lại một lần nữa, mỗi lần xác nhận xong, sắc mặt Từ Thái y liền trầm xuống thêm một chút, cuối cùng giống như bị mây đen giăng đầy, rốt cuộc không thể mỉm cười nữa.

Thanh âm Từ Thái y đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nương nương, mỗi tháng người tới ngày quỳ thủy, có phải đều cảm thấy bụng quặn đau hay không, cho dù có dùng thuốc cũng khó có

thể giảm đau?"

Tạ Bảo Lâm gật đầu.

"Từ Thái y, có vấn đề gì sao?" Vương Lệnh Nghi thấy thế, cũng vội vàng hỏi một câu.

Từ Thái y nhìn Vương Lệnh Nghi một lần, mới nói: "Hoàng hậu nương nương, người muốn nghe một mình?"

Vương Lệnh Nghi vốn nghĩ Tạ Bảo Lâm sẽ không để cho nàng rời đi, mà Tạ Bảo Lâm lại nói: "Quý phi, bổn cung muốn cùng Từ Thái y một mình nói chuyện."

Hoàng hậu đã có lệnh, Vương Lệnh Nghi cho dù không muốn cũng phải cắn răng rời khỏi, nàng gọi một tiểu cung nữ đi đến phòng bếp nhỏ nhìn thử xem bữa tối đã làm có tốt không, có canh củ cải trắng cùng rau xào hay không, sau khi xác định mọi thứ đều được làm hết sức vừa vặn, nàng cũng không có việc gì làm, liền quay trở về.

"Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại có dùng luôn hay không a?" Lưu Phương sau khi kiểm tra đồ ăn phòng bếp nhỏ đưa tới, phát hiện không có vấn đề gì, mới đi ra ngoài hỏi.

Vương Lệnh Nghi nói: "Không vội."

Tạ Bảo Lâm cùng Từ Thái y trò chuyện với nhau thật lâu, Vương Lệnh Nghi thậm chí ở trong lùm bẻ lá tre từ mấy hàng cây rồi tự mình làm ra mấy con thỏ nhỏ, Tạ Bảo Lâm vẫn còn chưa chịu nói xong.

Không biết qua bao lâu, từ trong chính sảnh Từ Thái y mang hòm thuốc đi ra, cung kính hướng Vương Lệnh Nghi hành lễ, rồi rời khỏi cung Hoa Dương.

Vương Lệnh Nghi liền cầm lấy con thỏ nhỏ tự mình làm ra quay trở về chính sảnh tìm Tạ Bảo Lâm.

Tạ Bảo Lâm trên mặt hoàn toàn nhìn không có biểu tình gì, cũng không nhìn ra  vấn đề gì không ổn, nàng chú ý đến mấy con thỏ bằng lá tre trong tay Vương Lệnh Nghi, cười khoa trương nói: "Thật khéo tay."

Tuy rằng chỉ có ba chữ, nhưng Vương Lệnh Nghi gần như có thể xác định, Tạ Bảo Lâm gặp phải chuyện gì đó. Nếu không nàng như thế nào lại cam lòng chịu khen ngợi chính mình? Xem ra chuyện lần này thật sự rất trọng đại.

"Tạ Bảo Lâm, ngươi..." Vương Lệnh Nghi dụng tâm suy nghĩ, sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười, thập phần xinh đẹp, "Hôm nay phòng bếp nhỏ có món ăn ngươi thích, có muốn lưu lại ăn cơm cùng với ta hay không a?"

Tạ Bảo Lâm hai mắt nhìn nàng không chớp.

"Lưu lại a." Vương Lệnh Nghi vươn tay, dùng ngón út móc lấy ngón út của Tạ Bảo Lâm, "Nhìn này, ngươi đã đáp ứng rồi, đi thôi."

Ngón út của Vương Lệnh Nghi nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, làm cho Tạ Bảo Lâm giật mình, trong đầu nàng chợt xuất hiện một suy nghĩ, rằng giữa hai người dường như đã ước hẹn điều gì rất quan trọng. Vương Lệnh Nghi trước mắt này, đứng ở dưới ánh đèn càng làm cho người ta cảm thấy kinh diễm, thần sắc thong dong tự do tự tại xưa nay của nàng tiêu tán không còn một mảnh, ánh mắt nàng lúc này chăm chú kiên định, còn có chút tỉ mỉ, cẩn thận từng li từng tí. Vương Lệnh Nghi như vậy cùng Vương Lệnh Nghi của bất kì một thời điểm nào trước đây cũng không giống nhau.

Người khác ai cũng chưa từng nhìn thấy một Vương Lệnh Nghi như vậy a?

Vì vậy lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra miệng đã lặng lẽ nuốt vào.

Sau khi thức ăn được các cung nhân bày biện lên bàn, Vương Lệnh Nghi nhiệt tình khích lệ Tạ Bảo Lâm ăn nhiều một chút, chính mình lại không thể nào nuốt trôi, nàng thay Tạ Bảo Lâm gắp thức ăn, nhiều đến nổi đầy tràn cả một chén chỉ toàn rau xanh. Đợi đến khi Dong Tây từ cung Phượng Nghi bên kia tìm đến, Tạ Bảo Lâm để xuống bát đũa, ấm giọng nói: "Ta ăn no rồi, đi trước a."

"Tạ Bảo Lâm, " Vương Lệnh Nghi trong lòng bỗng nhiên giật thót, nàng mãnh liệt đứng dậy, lên tiếng hỏi, "Ngày mai, ngươi còn có thể cho người đưa thuốc cho ta hay không?"

Tạ Bảo Lâm nghe vậy thoáng ngây người, lông mày giãn ra, cười nói: "Tất nhiên."

"Nơi này của ta ngày mai cũng sẽ có canh củ cải trắng." Vương Lệnh Nghi lần này cũng không chịu nhìn vào mắt Tạ Bảo Lâm, ngược lại cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

Tạ Bảo Lâm bước đến một bước đứng bên cạnh nàng, thừa dịp cung nhân bên ngoài đang cùng nhau nói chuyện không chú ý đến các nàng, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo vành tai Vương Lệnh Nghi, sau đó rời khỏi.

Vương Lệnh Nghi cúi đầu nhìn nhìn chén cơm của mình, còn thừa lại rất nhiều, nàng thật sự không có tâm trạng nào để ăn a. Bề ngoài nàng xem như không thèm để ý, chỉ có nàng tự mình biết, nàng thật sự... rất để trong lòng.

Nàng rất nóng lòng muốn biết thân thể Tạ Bảo Lâm đến tột cùng là có chuyện gì, nàng không nghĩ mình lại bị đẩy ra ngoài, vì cái gì không thể nắm tay cùng nhau đi lên phía trước a? Vì cái gì lại muốn tự mình bước đi a?

Nghĩ đến đây, nàng liền vọt tới cửa ra vào của cung Hoa Dương, ngoài cửa đã không còn một bóng người. Gió hung hăng tạt vào mặt, làm cho nàng thu hồi được một chút lý trí. Nàng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng vẫn không có đuổi theo.

Đối với vấn đề này, nàng thừa nhận, nàng rất để trong lòng.

Hết chương 24.