Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 4: 4: Cứu Mỹ Nhân 2





Uất Trì Li cau mày càng lúc càng sâu, nàng cảm thấy phiền chán trước cảnh líu ríu trước mặt mình, đặc biệt là thái độ diễu võ vương oai của lão thái bà, thực sự chán ghét, tưởng nàng vẫn còn là nguyên chủ não tàn kia hay sao, đường đường là công chúa há để người khác gây khó dễ.

Có người thậm chí còn bắt lấy cánh tay của nàng, ý đồ muốn ấn nàng quỳ xuống.

Nàng không thể nhịn được nữa, bất ngờ giơ tay lên, Tân Nhiên không biết từ đâu vọt ra, trong nháy mắt đám tì nữ bị đạp văng ra, lăn thành một đoàn kêu cha gọi mẹ.

Lão thái bà không nghĩ các nàng dám động thủ, nhất thời sửng sờ tại chỗ, huyết khí dâng tràng, thiếu chút nữa là ngất xĩu: "Ngươi dám! "
Uất Trì Li trước đó bởi vì yêu Lục Vân Khuê, cho nên có bị ngược đãi, cũng chưa bao giờ dám phản kháng.

Uất Trì Li phủi ống tay áo bị vò nát, thấp giọng nói: "Niệm tình bản công chúa đang đói bụng, ta tha cho ngươi một lần, nếu lần sau ngươi còn dám đắc tội, cẩn thận bản công chúa làm cho đại thọ trở thành ngày giỗ của ngươi".

Sau đó, Uất Trì Li chấp tay sau lưng nghên ngang vào yến hội, lão thái bà ở phía sau tức giận kêu to.

Cũng may sự xuất hiện của nàng dường như có chút tác dụng làm bọn họ kinh sợ, sau đó không ai dám cùng nàng nói chuyện, Uất Trì Li cảm thấy nhàn nhã vừa thưởng trà vừa nghe khúc.

Ca kỹ phía trước đổi một đám người khác, toàn bộ khách nhân đều ngồi đầy ở trên ghế, Lục Vân Khuê cười đến có ý vị, ôn tồn lễ độ ngồi ở chiếc bàn cạnh Uất Trì Li.

Phía sau Lục Vân Khuê còn có một nữ tử, đôi mắt hạnh đen láy của nữ tử nhìn chằm chằm Uất Trì Li, Uất Trì Li sau khi chạm phải ánh mắt đó, nàng trợn mắt một cách cao gạo nhìn lướt qua nữ tử đó.


Uất Trì Li gãi đầu, người đó là ai nàng không nhớ.

Lúc này, Uất Trì Li nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, ẩn mình trong góc thân vận bạch y đượm buồn, có vẻ không hòa hợp với phong cảnh xung quanh.

Không hổ danh là nhân vật nữ chủ, giống như thiên nga trắng tuyết đơn độc lọt vào sương mù, nàng vẫn nổi bậc dù cho không son phấn, nhất thời Uất Trì Li không nghĩ được gì, trong tâm thầm cả thán "đẹp thật".

Nhưng khi nghĩ đến giấc mộng kia, tim nàng lại đập nhanh.

Lúc này, trên đài ca kỹ ngừng đánh, không biết từ đâu truyền đến tiếng đàn tì bà và cầm, tiếng đàn nhẹ nhàng du dương, Uất Trì Li lập tức thoát khỏi sự uể oải, dựng thẳng lưng.

Liễu La Y đi ra.

Nàng tựa như nhành liễu, thân hình tuyệt sắc, vừa ôn nhu lại vừa mềm mại, bạch y bay phiêu dật, như mây như gió, tấu lên một khúc【Hàn cung thu nguyệt】, đem lại cảm giác bi thương đầy trời.

Đừng hỏi tại sao nàng biết đó là khúc【Hàn cung thu nguyệt】a, tiểu thuyết viết vậy mà.

Vốn dĩ mọi người đang ồn ào đều im lặng dần, chăm chú quan sát, Lục Vân Khuê đang xoay ly rượu, vẻ mặt không thay đổi.

Uất Trì Li chú ý đến, đối diện nàng có một nam nhân bụng phệ, đang nheo mắt nhìn Liễu La Y chằm chằm, nước miếng trên mặt hắn suýt chút chảy xuống cả ly rượu.

Sau màn vũ khúc, cả thính đường reo hò.

Liễu La Y thở nhẹ, mồ hôi lắm tắm trên khuôn mặt, y phục trên người rất mỏng, sau khi ra mồ hôi dường như dính lên cả da thịt, trong nét cô độc lạnh lẽo lại có chút cám dỗ.

Uất Trì Li cau mày, chuyển ánh nhìn sang Lục Vân Khuê, hắn đang nhìn Liễu La Y một cách thưởng thức, nở một nụ cười khó đoán.

Để cho nữ nhân của mình ăn mặc khiêu vũ thành bộ dáng thế kia, huống hồ Liễu La Y từng là tiểu thư nhà giàu, dòng dõi Nho gia, giờ lại như phượng hoàng rơi xuống thế gian, mặc người đùa bỡn, thật sự, cực kì sỉ nhục người khác.

Trái tim của Uất Trì Li đột nhiên dịu lại, nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt của Liễu La Y.

"Tốt, tốt lắm, cháu của ta không chỉ trở thành quan lớn làm rạng rỡ gia tộc, đây là chuyện tốt của nhà chúng ta! Lại đây, Cữu phụ kính con một ly!" – Lão nam nhân đối diện cười híp cả mắt, vẫn không quên đảo mắt khắp người Liễu La Y.


Lục Vân Khuê lễ phép cầm ly rượu lên, rất khiêm tốn: "Cữu phụ chê cười rồi, đây từng là con gái thiên kim của Liễu Tướng quốc, bây giờ Tướng quốc cấu kết với kẻ địch bị bắt giam rồi, nàng cũng bị trừng phạt giáng xuống thành nô lệ, nếu Cữu phụ thích, tùy ý tặng cho người".

Nam nhân đó nghe xong, ánh mắt càng lộ ra ý cười, cười để lộ cả răng: "Con gái của Liễu gia? Đúng là khó gặp, tốt, tốt lắm!"
Nghe vậy, Liễu La Y nắm chặt tay áo, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, nàng cúi đầu xuống, Uất Trì Li không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng.

"Ngươi, đi đến chỗ Cữu phụ của ta đi, hầu hạ cho thật tốt, nếu hầu hạ không tốt! " Lục Vân Khuê bật cười, nói rồi lại thôi.

Liễu La Y thân thể run lên, Uất Trì Li có thể cảm nhận thân thể nàng ấy đang run rẩy, lung lay sắp đổ.

Một lúc sau, nàng vẫn là nghe lời đi đến bên cạnh nam nhân kia.

Nam nhân đó vươn cánh tay mập mạp kéo Liễu La Y đi qua, kéo áo của Liễu La Y, trước mặt nhiều người như vậy, cánh tay của hắn sắp chạm vào trong người Liễu La Y.

Liễu La Y trong lòng như chết đứng, không biết phát sinh chuyện gì, nàng đều không rõ nữa rồi, cánh tay của hắn lượn quanh vai của Liễu La Y, mùi hôi thối gần như khiến nàng ngất đi.

Cảnh tưởng này, chính là ngày đó khi nhà bị lục soát, nàng đã thấy qua rất nhiều, đó là địa ngục mà cả đời này nàng chưa bao giờ gặp, cả đời khó quên.

Nàng nhấm mắt lại, từng giọt lệ rơi xuống.

"Hừ, đúng là trời sinh hồ ly" – Nữ nhân sau lưng Lục Vân Khuê lẩm bẩm.


Uất Trì Li không chịu nổi nữa, nàng đột nhiên cao giọng: "Phu quân, nữ tử sạch sẻ đó, xem ra rất có tư chất, Tân Nhiên chân tay vụng về, ngay cả đun nước đều không xong, chi bằng để Tân Nhiên hầu hạ Cữu phụ, như thế nào?".

Đột nhiên bị công chúa nhà ta bán đứng Tân Nhiên -_-.

Lục Vân Khuê không ngờ Uất Trì Li lại đi một nước khó hiểu như vậy, mài kiếm cau lại, nhất thời không biết trả lời như thế nào, trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía bên này.

Lục Vân Khuê ánh mắt dần dần trở nên sát ý, hắn sớm đã muốn loại bỏ Uất Trì Li.

Thật đáng tiếc hắn vẫn thiếu một bước thăng chức, hắn vẫn cần sự giúp đỡ của Uất Trì Li, cho nên, ít nhất ở nơi như thế này, hắn phải đóng "phu thê tình thâm" cho thật tốt.

Vì vậy, Lục Vân Khuê nhếch lên khóe môi, vẻ mặt sủng ái nói: "Li nhi nói cái gì chính là cái đó".

Uất Trì Li đột nhiên đứng dậy, xẹt tới như một ngọn gió, nàng nắm chặt lấy tay của Liễu La Y, kéo nàng ấy khỏi trong lòng của tên nam nhân đáng khinh kia.

Liễu La Y vội mở mắt, nàng bắt gặp ánh mắt đẩm lệ của Liễu La Y, thoáng sửng sờ, cơ thể nàng ấy vẫn còn đang run rẩy.

.