Hãy Để Anh Là Gió

Chương 40




Tôi chưa nghĩ rằng khi xa anh rồi lại nhớ anh đến như vậy. Mọi thói quen khi chung một nhà với anh tôi không thể bỏ được.

Thói quen... thật đáng sợ!

Cũng như việc tôi yêu anh từng giây từng phút, yêu anh như hơi thở, như cái nháy mắt, mãi không thể bỏ được trừ khi tôi chết. Mà, chết đi rồi liệu có còn yêu anh không?

Xa anh rồi, tôi xin ba mẹ và anh trai sang Anh du học. Với tôi chỉ có thể dùng khoảng cách để xoá dần đi đoạn tình cảm này.

Nhưng bản thân tôi không thể khống chế được trái tim cứ đập về phía anh. Tôi cố gắng làm cho mình tỉnh táo, làm cho mình quên anh. Tôi cố gắng phản bội nhịp đập trái tim... Và cuối cùng là nhập viện với giấc ngủ không biết dài bao lâu.

Trong giấc ngủ ấy tôi thấy mình trở về thời cấp 3. Lúc ấy tôi vẫn là cô bé có chút xa cách nhưng trái tim chưa vương vấn một bóng hình, tôi vẫn sinh hoạt như bao nữ sinh khác, chưa biết rung rộng, chưa biết mộng mơ.

Rồi tôi gặp anh, chàng trai với nụ cười lạnh nhưng khiến trái tim tôi không thể tự chủ. Anh vẫn đến bên tôi nhưng không giống ngày nào đó vì anh cần một người thay thế. Anh đến bên tôi thật lòng không chút gượng ép. Anh trao tôi những cái ôm, những nụ hôn nồng thắm. Anh nói yêu tôi, muốn bảo vệ tôi, anh làm tất cả cho tôi. Chuyện tình yêu của chúng tôi không hề có một sự cản trở nào. Chỉ có hạnh phúc.

Tôi lạc vào chốn mộng mơ, lạc vào một cuộc sống màu hồng ngọt ngào chỉ có anh, có tôi và có sắc màu hạnh phúc.

Tôi muốn mãi như thế này, muốn mãi bên anh, tôi không muốn thức giấc đối diện với hiện tại chỉ có một mình mình. Tôi can tâm sống trong giấc mơ, giấc mơ có anh và tôi hạnh phúc cùng những đứa con của chúng tôi. Mãi hạnh phúc.

Vào những ngày lạnh, trái tim tôi bỗng dưng đập nhanh. Tôi không thấy anh trong giấc mơ màu hồng nữa. Tôi đi tìm khắp nơi nhưng không thấy khuôn mặt trìu mến đó.

Tôi chạy, tôi gọi tên anh. Cứ thế tôi mất dần sức.

Lúc thế giới màu hồng bỗng chuyển đổi thành xám xịt, tôi cảm thấy mình không còn chút sức lực nào để tìm anh nữa. Tôi cứ đứng trong một không gian tối tăm lay chuyển khủng khiếp.

Tôi tuyệt vọng.

Anh không ở đây nghĩa là tôi không có gì cả. Tôi nghẹt thở, tôi muốn thoát ra khỏi đây, tôi... muốn tìm anh.

Bức thành tường sụp đổ, tôi hốt hoảng đứng dậy chạy, chạy về một khoảng không không thể xác định. Nhưng tôi không tìm thấy lối ra. Tôi gào thét nhưng không âm thanh nào được vọng ra. Tôi muốn Triết Huân cứu tôi, muốn anh ấy đưa tôi ra khỏi chỗ này.

- Lưu Ly.

- Triết Huân?

- Đến đây nhanh lên, anh đưa em ra chỗ này.

Tôi thấy một luồng sáng phía trước, Triết Huân lúc ẩn lúc hiện trong vòm sáng đó. Anh giống như một thiên thần vậy.

- Lưu Ly nhanh lên, đừng ở mãi trong bóng tối đó nữa. Nhanh lên em.!

Tôi ngay lập tức chạy về phía anh, giả hay thật đều được, chỉ cần nơi đó có anh tôi đều đến.

Tôi vượt qua luồng sáng đến bên anh, ánh sáng khiến tôi chói mắt, mi mắt không ngừng giật liên hồi.

.

.

.

- Lưu Ly! Lưu Ly? Em tỉnh rồi?

Tôi mơ màng, mắt nặng trĩu. Tôi thấy gương mặt quen thuộc nhưng tôi không thể chạm vào. Người tôi không có chút sức lực nào cả.

- Bác sĩ...

Tôi chỉ thấy khuôn mặt anh nửa hốt hoảng nửa vui mừng chạy ra khỏi phòng rồi lại thiếp đi.

Tôi mở mắt một lần nữa khi cảm nhận được hơi ấm ở lòng bàn tay. Lần này tôi thật sự tỉnh táo, thật sự đã thoát khỏi giấc mộng có anh.

- Lưu Ly... em tỉnh rồi?

Giọng nói quen thuộc truyền thẳng vào tôi, tôi chuyển hướng nhìn sang bên phải, lúc này mới nhận thấy có khá đông người ở đây. Người vừa gọi tên tôi là anh hai – Nguyên Duy. Còn người nắm lấy tay tôi im lặng không ai khác - là Triết Huân. Anh ấy thật sự đang ở cạnh tôi.

- Anh. - Tôi khẽ gọi, giọng khàn khàn.

- Tốt rồi, tỉnh dậy là tốt rồi. - Anh Duy cười rạng rỡ, kế bên chị Lan cũng rất vui mừng.

- Để bác sĩ khám lại cho em nhé? - Anh Duy nói vuốt tóc tôi nói rất trìu mến.

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Không biết đã ngủ bao lâu rồi, hiện tại tôi chỉ thấy người không có chút sức sống.

- Triết Huân, để bác sĩ khám cho em ấy đã. - Anh Thái kéo kéo áo Triết Huân nói, giọng đầy ý cười.

Lúc này Triết Huân mới thả tay tôi. Từ nãy đến giờ anh vẫn không hề lên tiếng.

Hơn 30' để kiểm tra n thứ cuối cùng tôi đã được buông tha. Bác sĩ nói mọi thứ đều ổn cả, tôi chỉ cần ăn để béo và khoẻ lên.

Cảm giác như... trở về mặt đất. Tôi cảm thấy người lâng lâng, có chút mơ hồ. Thậm chí là... tôi vẫn chưa biết hiện tại là thời gian nào.

- Để anh ôm em gái một cái nào.

Tiếng cửa phòng bệnh vừa mở tôi đã nghe tiếng anh Duy hớn hở. Dứt lời tôi đã nằm gọn trong vòng tay rộng lớn mà ấm áp của anh. Anh luôn như thế, luôn cho tôi cảm giác an toàn và thoải mái.

- Em đã ngủ hơn một năm rồi Lưu Ly. Có biết anh và ba mẹ đã lo như thế nào không? - Ôm chặt tôi, anh thủ thỉ.

Hơn 1 năm? Đừng đùa chứ. Tôi chỉ cảm thấy mình mệt mỏi và ngủ một giấc thôi mà.

Hơn 1 năm ư?

- Anh và Lan đã kết hôn rồi.

- Ah? - Tôi ngẩng đầu đầy ngạc nhiên.

- Bọn anh rất hạnh phúc.

- Chúc mừng anh. - Tôi khẽ cười.

Chỉ cần thấy người thân hạnh phúc, tôi cũng sẽ rất hạnh phúc.

- Công ty rất ổn, đã trở lại quỹ đạo cũ rồi, còn phát triển hơn nữa. Ba mẹ đều rất tốt, ba về hưu, anh tiếp quản.

- Em biết, em nhớ mà. - Tôi cười.

Khi qua Anh gần 1 năm công ty nhà tôi đã phát triển trở lại, bệnh tình của ba ngày càng khá lên. Nhưng ông cũng già rồi nên quyết định ở nhà an tĩnh.

- Lưu Ly, anh biết em đã khổ sở như thế nào khi chia tay Triết Huân. Anh biết em vì những cơn đau âm ỉ trong tim dằn vặt mới lao vào cảnh trầm cảm hôn mê. Nhưng em lớn rồi, em phải biết tình cảm của mình như thế nào. Em phải biết em yêu Triết Huân đến nhường nào. Lúc em ngủ mãi không tỉnh em có biết anh lo như thế nào không? Anh tìm mọi cách để đánh thức em dậy nhưng em không nghe, em cứ ngủ như vậy... Triết Huân đến Anh vào 6 tháng trước, cậu ta không nói gì với anh cả. Cậu ta chỉ im lặng nhìn và chăn sóc em thôi. Ngày nào cũng nói chuyện với em, ngày nào cũng nắm chặt tay em. Anh biết trong tiềm thức em nhận được cái tình cảm này mới tỉnh dậy. Lưu Ly, đừng gạt bản thân nữa, cũng đừng dày vò trái tim cả hai đứa.

Anh Duy vẫn ôm chặt tôi vào lòng, anh nói rất khẽ.

Tôi vẫn tựa vào ngực anh, nước mắt thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng.

Anh nói không sai, tôi không thể từ bỏ Triết Huân được, nhưng... chúng tôi đến với nhau chỉ thấy toàn đau khổ. Thâm tâm tôi gào thét rằng tôi muốn nhào vào lòng Triết Huân, hít thở cho no đủ mùi hương của riêng anh. Nhưng tôi không làm được.

- Tuỳ em thôi, anh ủng hộ quyết định của em. - Anh Duy thấy tôi im lặng cũng chẳng nói gì thêm.

Nói chuyện với tôi một hồi lâu anh Duy cũng ra về, anh bảo còn vợ chờ. Tôi chỉ mỉm cười tiễn anh ra khỏi phòng.

Tôi rất phục anh Duy, anh mạnh dạn lấy và giữ được hạnh phúc của anh.

Anh Duy về chưa được bao lâu cửa phòng bệnh lại được mở một lần nữa.

Tôi ngước mặt nhìn, Triết Huân đứng ngoài cửa với dáng vẻ cô đơn tĩnh mịch chăm chú vào tôi. Anh gầy đi rất nhiều.

- Em không cần nói gì cả.

Triết Huân bước đến giường liền nói.

- Anh biết em nghĩ gì. Lưu Ly, em nghe đây. Người đề nghị chia tay là em, em muốn chia tay nhưng anh chưa hề muốn.

- Triết Huân, anh nghĩ chúng ta hợp nhau?

- Chúng ta sinh ra là của nhau mà.

- Anh sai rồi, chúng ta đến với nhau không hề tự nguyện.

- Bỏ tất cả đi.

Tôi ngước mặt nhìn anh, cảm thấy như mình rơi xuống vực khi anh lên tiếng.

Mà, cảm thấy như thế có ích gì sao? Có tư cách gì sao? Khi tôi là người đề nghị điều đó.

Tôi cúi gầm mặt, tay nắm chặt mền kiềm nén.

- Từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em.

- Hả?

-------------

Triết Huân nói là làm, anh ấy theo tôi như cảnh sát theo tội phạm. Bất cứ việc gì có tôi nhất định có anh ấy.

Mọi người có nghĩ tôi ngốc không? Tôi từ chối anh ấy.

Bởi vì tôi muốn như bao cặp tình nhân khác, tôi muốn được một người đàn ông theo đuổi. Cũng xem như trừng phạt anh đã khiến tôi suốt những năm vừa qua khổ vì anh. Nhưng... có lẽ anh làm hơi quá rồi.

.

.

..

Tôi trở về quê hương sau 5 năm rời khỏi. Thời gian... quả thật như thoi đưa. Đến rồi đi trong nháy mắt khiến tôi bỡ ngỡ.

Triết Huân đã theo đuổi tôi đúng 5 năm rồi. Tuyệt chứ?

5 năm qua tôi không biết mình đã nhận bao nhiêu lời nói mình ngốc, nhẫn tâm từ mọi người. Cả Triết Huân cũng vậy. Nhưng anh chưa từng để ý, chưa từng lưu tâm, anh vẫn bên tôi với tư cách một người con trai theo đuổi một người con gái. Thật ra đấy là do tôi nghĩ, với mọi người anh là bạn trai tôi rồi. Và tôi là hoa đã có chủ.

Tôi cảm thấy cuộc sống 5 năm qua rất tốt, đoạn tình cảm nửa đực nửa cái không ra hồn của anh và tôi cũng rất tốt. Thậm chí là tôi thích như thế. Rất bình yên.

- Xuống máy bay em phải đi theo anh, không thì lạc hoặc bị người khác đè bẹp mất.

- Triết Huân, em không phải đứa con nít, em chỉ thua anh 1 tuổi.

- Em mãi là đứa trẻ thôi.

Tôi:...

- Nước mình thay đổi rất nhiều, suốt mấy năm bay qua bay lại từ nước mình và London anh nhận ra điều đó.

- Anh đang kể công phải không?

- Anh có kể công đâu. Thật sự mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, anh sợ mất em.

Tôi chỉ im lặng khi anh cất lời. Từ bỏ một lần nữa ư?

Không bao giờ!

.

.

Tôi theo anh ra cổng sân bay, hít thở mùi vị của quê hương khiến tôi không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện.

Nhớ lắm chứ.

- Lưu Ly! Lưu Ly! Ở bên này!

Ra khỏi khu vực cách li tôi đã nghe tiếng gọi tên mình vang lên thất thanh. Triết Huân đứng ở bên cạnh đẩy chiếc xe chất đống vali khẽ cười. Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó cũng khẽ nở nụ cười thật tươi.

- Hạ Chi! Khoẻ không? - Tôi bỏ Triết Huân chật vật với đống hành lí, chạy lại chỗ Hạ Chi - người nhận ra tôi đầu tiên khi trở về nước.

- Khoẻ cái mặt cậu! Bỏ đi những 5 năm, cậu lại không nói với tớ một câu nào, cậu... cậu...

Hạ Chi gâng cổ lên mắng tôi, nhưng chỉ được một câu cậu ấy đã trào nước mắt như lũ.

- Được rồi, không khóc, cậu ấy đã về rồi còn gì.

- Ổn cả chứ Trung? - Tôi nhìn sang người đứng sau Hạ Chi khẽ hỏi.

- Rất tốt, mọi thứ đều rất tốt ngoài chuyện phải chăm sóc một phụ nữ có thai. - Trung gật gù, gương mặt tỏ vẻ rất hạnh phúc nhìn Hạ Chi.

- Hả? - Tôi ngơ ngác nhìn Trung, rồi chuyển hướng sang bụng IU. - Hai cậu?

- Bọn tớ kết hôn 3 năm trước, ra trường là tớ rước cậu ấy về ngay. - Trung ôm lấy bả vai Hạ Chi hào hứng kể.

- Ngày trọng đại nhất của tớ cậu lại không đến. – Hạ Chi “oán hận” nhìn tôi.

- Xin lỗi. - Tôi nắm chặt tay Hạ Chi nói.

- Được rồi, có gì về nhà nói.

Chúng tôi mãi đắm chìm trong cảm xúc lâu ngày gặp lại thì Triết Huân đẩy xe đến cắt ngang. Anh đưa tay ôm lấy vai tôi rất tự nhiên.

- Đúng đó, Lưu Ly đi chuyến bay đường dài chắc là mệt lắm rồi, em cũng đã đứng cả buổi. - Trung phụ hoạ.

Cả 4 chúng tôi nhanh chóng lên xe của Trung rời sân bay.

Trên xe, Triết Huân ngồi ở ghế lái phụ, hai cô gái ngồi phía sau, Trung lái xe. Cậu rất cẩn trọng.

- Bây giờ hai cậu làm gì? - Tôi hỏi.

- Anh ấy làm trưởng phòng Tài chính ở công ty Triết Huân, mình nhàn nhã làm thủ thư ở thư viện gần đó. – Hạ Chi nắm lấy tay Lưu Ly trả lời.

- Oh. - Tôi gật gật. - Nhưng mà trưởng phòng tài chính...

- Đức ấy à? - Anh ta được anh điều sang tỉnh khác làm giám đốc điều hành chi nhánh con đầu tiên rồi. - Như hiểu được tôi thắc mắc gì, Triết Huân liền nói.

- Lưu Ly, cuộc sống ở đây đều tốt hết. Tin mình đi, mọi người thân của cậu đều rất tốt. – Hạ Chi siết chặt tay tôi cam đoan nói.

- Ừ.

___________

Tôi lang thang đến công viên gần trường cấp 3 hồi đó. Công viên nơi anh và tôi từng hôn nhau, cãi nhau, nơi tôi dầm mưa rồi gặp lại bạn cũ, nơi tôi ngẩn ngơ vì anh đứng cả buổi. 5 năm qua tôi vẫn đứng ở đây. Chính bản thân tôi cũng không ngờ có một ngày mình lại trở về đây.

Hôm nay tôi đến đây một mình, tâm trạng rất đơn giản, không phức tạp như những năm về trước. Để được ra đây một mình, sáng nay tôi và Triết Huân đã cự nhau một trận. Anh muốn đi cùng tôi, nhưng tôi thì không.

- Chị ơi, có thể chặn bóng lại giúp em không?

Tôi đứng ngẩn người nhìn công viên thì nghe giọng trẻ con la lớn về phía mình. Quay đầu lại, tôi thấy một cậu nhóc đang ra sức chạy đuổi theo quả bóng phía trước.

Như lời thằng bé, tôi dùng chân chặn quả bóng lại.

- Cảm... cảm... ơn chị... ạ... - Thằng nhỏ chạy lại chỗ tôi, vừa thở dốc vừa cảm ơn.

- Không có gì, bạn nhỏ. - Tôi khẽ cười xoa đầu nó. Một đứa trẻ rất đáng yêu.

- Ba đã bảo không chạy rồi sao không nghe lời hả?

Thằng nhỏ chưa ổn định hơi thở lại thì sau lưng nó đã có hét làm rung cành lá khiến cả nó và tôi giật thốt. Thằng bé theo bản thân nắm lấy tay tôi, nép sát vào người tôi.

- Ơ...?

- Lưu Ly?

Tôi khẽ cười nhìn người đứng cách mình không xa. Lâu như vậy vẫn không thay đổi gì cả.

- Khoẻ không? Nhật?

- Lưu Ly!

Nhật sau vài giây đờ người ra liền chạy về phía tôi và ôm chặt lấy.

- Lâu nay cậu đi đâu vậy? Sau cái ngày xuất hiện trên TV ở bệnh viện, cậu biến mất một cách thần kì.

- Mình sang London.

- 5 năm? 5 năm rồi nhỉ?

- Ừ.

- Con mách mẹ, ba ôm chị xinh đẹp, mẹ sẽ cho ba ngủ dưới sàn nhà ngoài phòng khách.

Nghe giọng trẻ con non non nớt vang lên, Nhật mới thả tôi ra.

- Con cứ mách đi, xem tối nay ai mới là người ngủ riêng. - Nhật ngồi xuống nhìn thằng nhỏ thách thức.

- Con trai cậu sao? - Tôi hỏi.

- Ừ, thằng nhỏ 3 tuổi rồi. - Nhật ngước lên nhìn tôi tự hào nói. - Chào cô đi.

- Sao lại chào cô? Chị ấy trẻ mà?

- Gọi là cô!

- Nooooo! Con thích gọi là chị!

- Còn không nghe lời?

- Chị, em gọi là chị nhé?

Tôi cảm thấy hai cha con nhà này rất thú vị, rất... buồn cười.

- Gọi thế nào cũng được. - Tôi xoa đầu nó nói.

- Thấy chưa? Ba thấy chưa, chị cho phép rồi. - Thằng nhỏ hếch mặt với ba nó đầy thách thức. Quả là cha nào con nấy.

- Dẫn con đi chơi một mình sao? - Tôi không thấy vợ cậu ấy liền hỏi.

- À, mình đi với...

- Lưu Ly?

Tôi ngước mặt lên khi nghe tiếng gọi. Môi lại lần nữa khẽ nở nụ cười.

- Lâu ngày quá nhỉ Nam?

Cảnh này chợt làm tôi nhớ đến 7 năm trước, những ngày tôi mới chuyển đến nhà Triết Huân cũng gặp hai người bạn này ở đây. Cũng gặp Nhật rồi gặp Nam. Cũng với những cảm xúc bỡ ngỡ này.

.

.

- Cậu vẫn độc thân ấy à? - Tôi nhìn Nam hỏi khi đã an toạ trong một quán cafe.

- Cậu ấy chỉ trung thành với game thôi. - Nhật trả lời thay.

- Game?

- Cậu ấy đang là chủ của một công ty sản xuất game online, quy mô không lớn nhưng sản phẩm chất lượng.

- Chúc mừng cậu.

Nam chỉ cười không nói gì.

Một khoảng thời gian sau cũng chỉ có tôi và Nhật nói qua nói lại. Nam vẫn giữ thái độ im lặng, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm cafe. 5 năm qua, cậu ta đã rất trưởng thành rồi.

- Ủa mà hai cậu sao ở đây? - Tôi khuấy ly sinh tố hỏi.

- Dẫn con đi chơi thôi, cho nó biết đây biết đó. - Nhật xoa đầu thằng nhóc trả lời.

- À. - Tôi gật gù. - Cậu dẫn nhóc con đi với cậu ta? Không đi với vợ? - Tôi tròn mắt, nhìn sang Nam hỏi.

- Có sao đâu. - Nhật tỉnh bơ nói.

Phì.

Tôi phì cười. Nhớ lại mấy năm trước tôi còn khiến cho vợ Nhật hiểu nhầm hai người ngồi trước mặt mình... có tình cảm với nhau. Không ngờ đến bây giờ vẫn dính lấy nhau như vậy. Thậm chí còn dắt theo đứa bé.

- Cậu cười cái gì? Cậu nghĩ bậy bạ gì vậy? - Nam dường như hiểu được ý tôi, câu ta nheo mắt hỏi.

- Không, không có gì. - Tôi xua tay nói.

Nhật cũng nghi ngờ nhìn tôi, nhưng cậu ấy không để tâm lắm.

Ngồi ở quán hơn 3 tiếng đồng hồ để nói chuyện cuối cùng chúng tôi cũng chào tạm biệt nhau, trước khi chia tay nhóc con của Nhật cứ bám riết lấy tôi khiến cậu ấy bối rối không biết làm thế nào. Nhìn sơ cũng biết cậu ta không phải là đối thủ của con trai.

Nam không đi cùng Nhật, cậu ấy đi cùng tôi. Tôi hiểu, 7 năm trước, rồi 5 năm trước, hay là bây giờ tôi và cậu ấy lỡ rất nhiều chuyện, có lẽ bây giờ là thời gian tốt nhất để cả hai cùng ngồi nói chuyện.

Nam đưa tôi đến bờ sông gần quán nước lúc nãy, cả hai cùng ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh mướt. Về chiều gió thổi lên khiến mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ của tôi bay tứ tung.

- 7 năm trước mình đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên ở nhà xe, hôm ấy cậu đứng lặng yên nhìn dãy xe đạp ngã rạp vì gió, sau đó lại bước đi trong cơn gió lạnh buốt mái tóc cũng bay tứ tung như thế này.

Tôi không ngạc nhiên vì cậu ấy nói thích tôi, thật ra tôi biết tất cả, nhưng tôi chỉ xem cậu ấy là bạn. Cậu ấy tốt, nhưng tôi không thể ép bản thân thích cậu ấy được. Tôi quay sang nhìn cậu ấy với đôi mắt tràn ngập ý cười:

- Cảm ơn cậu Nam, cảm ơn cậu đã thích mình.

Nam cười, ngã người nằm xuống bãi cỏ, hai tay gối đầu nhìn lên bầu trời cũng một màu xanh thẳm.

- Duyên phận đôi lúc thật kì diệu, đôi lúc lại thật trớ trêu. Rõ ràng mình gặp cậu trước, thích cậu trước nhưng không thể giành lấy trái tim cậu từ anh ta.

- Không có đâu, duyên phận nào cũng là một điều kì diệu cả. Cậu không thể bước vào trái tim mình vì số phận cậu là phải bước vào trái tim một người con gái khác. Mình không thể đến và yêu cậu vì trên đời này có người muốn đến và yêu cậu đến suốt cuộc đời, bằng cả trái tim mà cô ấy có.

- Xem ra thời gian cũng làm người ta lớn lên không ít nhỉ?

- Tất nhiên rồi, thời gian sẽ làm thay đổi tất cả mà.

Nam lặng thinh, tôi cũng không nói nữa, cả hai cứ thế tận hưởng không khí trong lành cùng hơi thở ấm nóng hòa quyện cùng gió. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy thanh thản như thế này.

- Lưu Ly, mình có thể ôm cậu một cái được không? - Nam ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.

- Được. - Tôi mỉm cười gật đầu.

Được sự đồng ý của tôi, Nam đứng dậy rồi kéo cả tôi lên sau đó vòng tay to lớn của cậu ấy ôm chặt tôi vào lòng.

Một cái ôm cho mối quan hệ mơ hồ mà tốt đẹp của chúng tôi.

- Cậu phải thật hạnh phúc đấy nhé. - Nam khẽ thì thầm bên tai.

- Nhất định, cả cậu cũng thế.

- Nếu bây giờ anh ta đòi chia tay cậu, cậu có đến bên mình không? - Vẫn ôm chặt lấy tôi, Nam khẽ hỏi.

- Gì cơ? - Tôi ngẩng đầu nhìn Nam hỏi lại.

Cậu ấy chẳng nói gì, chỉ quay đầu sang phải cười đầy ẩn ý. Tôi thấy lạ, cũng nhìn sang rồi hoảng hốt đẩy cậu ta ra khi thấy Triết Huân đứng cách chúng tôi khá xa.

- Đã yêu nhau như vậy dày vò nhau. - Nam tự động buông ra khi thấy phản ứng hoảng hốt của tôi, khi chúng tôi đã có một khoảng cách cậu ấy lại nói thêm một câu nữa.

Ừ, sẽ không dày vò nhau nữa khi Triết Huân và tôi đã trải qua một thời dài. Chúng tôi không có sóng gió về gia đình, không có sóng gió về vật chất, nhưng chúng tôi vướng phải rắc rối về cảm giác của cả hai. Chúng tôi đến với nhau khi không ai có cảm giác với nhau cho đến bây giờ là cảm giác lo sợ khi bắt gặp nhau trong tình huống này. 7 năm để tin tưởng nhau tôi hiểu Triết Huân chắc chắn sẽ hiểu, nhưng trong lòng tôi vẫn sợ, hiện tại đã hiện lên rất nhiều câu giải thích. Tại sao ư? Vì tôi không muốn anh ấy buồn, vì tôi yêu anh ấy, yêu hơn những ngày còn đau khổ của những năm trước kia.

- Hey, mình đi đây. - Nam vỗ vai tôi, nháy mắt rồi quay lưng bước đi.

- Gặp lại sau nhé! - Tôi nói vọng về phía cậu ấy.

Nam chỉ đưa tay vẫy vẫy rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt tôi.

Sau khi Nam đi, tôi quay lại nhìn về phía xa xa kia nhưng không thấy Triết Huân đâu cả. Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, anh đâu rồi?

Tôi đưa tay lên miệng cắn vào móng tay cái, xoay người tứ phía tìm dáng người quen thuộc mà tim đập thình thịch. Chúng tôi không thể lỡ nhau thêm một lần nào nữa. Tôi đã chịu đủ mọi sự dày vò từ chuyện tình cảm rồi.

- Triết Huân! - Tôi hét lớn tên anh, giọng có chút run run.

- TRIẾT HUÂN! - Không có một dấu hiệu hồi đáp nào, tôi hoảng loạn chạy ra ngoài phía đường lớn gọi tên anh một lần nữa, to hơn, vọng hơn, da diết hơn.

Hoàng hôn ngả một màu đỏ rực bên bờ sông, đôi chân tôi chạy không nhiều nhưng đã bắt đầu tê dại. Nước mắt đã tràn khóe, chỉ chực để rơi xuống thôi. Anh cứ thế mà đi? Thật sự mà đi? Vậy 5 năm qua đối với anh là gì?

- Triết Huân... - Tôi ngồi bệt xuống bãi cỏ, người hết sức lực thầm thì tên anh.

Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi mãi là con ngốc mà thôi. Tự mình đánh mất biết bao nhiêu lần.

Nhìn hoàng hồn rực đỏ nghiêng về phía trời, dần dần chìm xuống nhường chỗ bóng đêm tôi bắt đầu có cảm giác tuyệt vọng, lúc khóc nấc lên lại nghe thấy giọng nói trầm ấm theo tôi gần chục năm vang lên từ phía sau:

- Sao lại ngồi bệt ra khóc lóc thế rồi?

Sau lời nói nghe có vẻ trách móc, đau lòng là vòng tay rộng rãi ấm áp ôm chặt tôi từ phía sau, nhấc bổng tôi lên.

- Em tưởng anh bỏ em đi rồi... - Tôi òa khóc, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

- Nói điều ngốc nghếch gì thế? - Anh siết chặt vòng tay khẽ nói.

- Em tìm không thấy anh, lúc nãy em biết anh thấy em và Nam...

- Ngốc quá! Anh biết em đi cả ngày chưa ăn gì nên đi mua chút đồ thôi.

- Thật à? - Tôi buông cổ anh ra, mắt ướt mắt ráo nhìn anh hỏi.

- Thật! Bánh rán này. - Anh gật đầu, chỉ bọc giấy vàng nằm lăn lóc trên bãi cỏ nói.

Tôi đẩy anh ra nhặt lấy bịch bánh, ngửi mùi thơm nứt từ những chiếc bánh vàng ươm bụng lại đói cồn cào. Cảm giác mất mát một giây biến đi mất. Tôi biết như thế vì có anh ở bên.

- Lưu Ly, anh sẽ ghen nếu em cứ ôm ấp người khác giới như vậy.

Tôi cắn một miếng bánh, chưa kịp nuốt anh đã nghiêm túc nói.

?!

- Anh rất sợ em biết không? - Triết Huân kéo tôi vào lòng anh thủ thỉ. - Anh sợ những tổn thương anh dành cho em là cơ hội để một người chờ em như anh đã chờ em có được trái tim em.

- Không đâu. - Tôi lắc đầu.

- Lưu Ly, anh không thể mất em đâu.

Cảm nhận được vòng tay anh càng siết chặt, tôi thấy trái tim mình như có dòng nước ấm rót vào. Dễ chịu và bình an đến lạ thường. Tôi biết, trên đời này chỉ có anh mới cho tôi cảm giác này thôi. Trước khi yêu và khi đang yêu đều như thế.

- Triết Huân, em xin lỗi.

- Hả?

- Xin lỗi làm cả hai tốn thời gian như thế này.

-...

- Triết Huân, anh làm chồng em nhé?

___________________________________________________________________

Tôi đứng trước trung tâm thương mai, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước - nơi con người đã từng kéo tôi xuống địa ngục cũng đang nhìn tôi như thế này.

Luyến.

Cô ấy chủ động đến phía tôi, khẽ cười, nói:

- Qua kia một chút được không?

Lần trở về này tôi biết phải đối mặt với nhiều chuyện nhưng vẫn chưa bình tĩnh khi đối mặt với Luyến được.

- Tôi mới ra tù cách đây 2 tháng. - Luyến khuấy li café đen nói. - Tôi chuẩn bị sang Mỹ lại, sẽ bắt đầu cuộc sống mới, sẽ tìm thấy một người lấp đầy trái tim tôi.

- Chúc chị may mắn.

- Triết Huân quả thật là một người đàn ông tốt.

- Tôi biết, thậm chí là còn rõ hơn chị.

- Đáng tiếc tôi tự tay dâng anh ấy đến với người khác, nhưng nói đúng hơn thì tôi và anh ấy là hai đường thẳng song song vô hạn. Tiếc nhưng mà thôi, cuộc đời mà, như thuyền không biết cập bến nào cho hạnh phúc, tôi sẽ đối xử tốt với bản thân để bù đắp những năm điên rồ.

- Cảm ơn chị. Cảm ơn đã biết nghĩ đến bản thân một cách thấu đáo.

- Chúc phúc cho hai người, và gửi lời xin lỗi đến Triết Huân giúp tôi.

Luyến rời đi trong cơn tuyết đầu mùa, tôi ngồi co ro trong quán café nhìn theo dáng người ấy lòng khẽ nhẹ nhõm. Lớn rồi, trưởng thành rồi cách nghĩ cũng trở nên lạ. Có thể là điên rồ, có thể là bạo dạn nhưng mọi suy nghĩ đều nghĩ đến một cách tốt nhất cho bản thân. Điều ấy không là sự tham lam, điều ấy là sự trân trọng. Trân trọng những người sinh ra chúng ta, trân trọng thân xác theo những lí trí ngây ngô theo chúng ta từng ấy năm, và điều ấy là trân trọng những lời cầu nguyện của những người xung quanh ta.

Tôi không nghĩ đến chuyện tương lai khi tôi và Triết Huân sẽ trải qua những vấn đề gì nữa, tôi chỉ biết rằng mỗi ngày còn sống là một món quà tuyệt vời nhất đối với mỗi người, tôi sẽ tận hưởng món quà đó với người tôi yêu nhất.

Cỏ