Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 13: Thẻ người tốt






Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

“Tiểu Hứa.” Sau một hồi thất thần, Quý Minh Viễn chậm rãi nói, còn gọi cô như vậy: “Thực ra, chuyện này là tôi làm chưa đủ tốt.” Anh nhìn thẳng vào cô, nói: “Tôi nên nói chuyện với em sớm hơn.”

Một câu nói ngắn gọn chưa đến hai mươi chữ, lại khiến sắc mặt Hứa Giai Ninh hơi thay đổi. Cô nhìn Quý Minh Viễn, phát hiện đôi mắt đen sáng ngời của anh cũng đang nhìn thẳng vào cô không hề né tránh.

Hai tay Hứa Giai Ninh khẽ run lên. Không phải cô không nhìn ra, Quý Minh Viễn lúc này đã gạt bỏ những phương pháp và sáo lộ mà người đàn ông trưởng thành thường dùng, mang một mặt rất chân thực ra đối xử với cô. Nhưng cũng chính loại chân thực này khiến cô cảm thấy không hay. Một người đàn ông càng có thái độ trần trụi với người phụ nữ mà anh ta không thích bao nhiêu, càng chứng tỏ anh ta muốn thoát khỏi người đó bấy nhiêu. Mà nó vừa vặn chính là điều cô không muốn. Quả nhiên, những lời nói tiếp theo của Quý Minh Viễn đã xác thực phỏng đoán của cô.


“Có một điểm tôi cần nói rõ là, tôi không chấp nhận tình cảm của em, không có nghĩa là tôi ghét em. Ngược lại, tôi rất tán thưởng em.” Quý Minh Viễn nói: “Em là một sinh viên rất giỏi, có thói quen sinh hoạt cá nhân tốt, có tố chất nghiên cứu khoa học xuất sắc, giao nhiệm vụ cho em, em đều có thể hoàn thành một cách nhanh chóng và ổn thoả, nhìn sự việc cũng có thể trực tiếp chỉ ra cốt lõi của vấn đề. Ở điểm này, tôi cho rằng trong học viện không ai có thể làm tốt hơn em.”

Hứa Giai Ninh: “…” Trong hai tháng tiếp xúc ngắn ngủi, anh chưa từng khen cô như vậy, nếu như khi đó nghe được những lời này, có lẽ cô sẽ vui mừng đến phát điên. Nhưng bây giờ, cô biết anh chỉ đang muốn dùng nó làm bước đệm cho những lời nói phía sau, cho nên những gì cô có thể cảm nhận được lúc này, chỉ có bi thương.

“Cho nên?” Sắc mặt cô gái tái nhợt nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng: “Thầy sợ em sẽ vì bị thầy từ chối mà phủ nhận tất cả, chìm đắm trong đó, hoài niệm đau buồn mà tự sa ngã sao?”

Chuyện đến nước này, Quý Minh Viễn đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước sự thông minh của cô gái này nữa. Có những lời nói ra không khỏi có phần tỏ ra anh cảm thấy tốt đẹp thái quá, cho nên trước đây anh mới không nói gì, cứ thế vội vàng rời Tây Đại trở về Diêm Thành. Nhưng bây giờ đã không phải là lúc anh có sẵn sàng làm điều đó hay không nữa rồi. Quý Minh Viễn tự đánh giá mình không phải là một thánh nhân không tì vết trong phương diện đạo đức, nhưng ít nhất sẽ không coi thể diện là điều quan trọng nhất. Nếu như việc tháo bỏ mặt mũi xuống có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn, anh sẽ làm không chút do dự.

“Có lẽ là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.” Quý Minh Viễn nhìn cô chằm chằm: “Nếu em không có phiền não về phương diện này, vậy là tốt nhất.” Nói xong, Quý Minh Viễn liền ngậm miệng lại, yên tĩnh chờ cô gái tức giận cười nhạo anh tự cao tự đại. Nhưng mà Hứa Gia Ninh không làm vậy, cô chỉ nhìn anh, bất động nhìn anh, sau đó khoé môi cô cong lên nở một nụ cười không thể bi thương hơn.

“Thầy Quý, em không nghĩ tới có một ngày, người phát thẻ người tốt cho em lại là thầy…”

Câu trả lời này có chút ngoài dự liệu, Quý Minh Viễn ngay lập tức cau mày lại, đang muốn nói gì đó, liền bị Hứa Giai Ninh cắt ngang. 

“Thầy Quý, em hiểu ý thầy. Em sẽ học hành chăm chỉ, cố gắng tốt nghiệp. Nhưng thích thầy hay không là việc riêng của em. Em nghĩ là thầy không có quyền can thiệp…”

Quý Minh Viễn không có gì để nói, chỉ nhìn cô.


“Hơn nữa, nếu như nói trước đây còn có ràng buộc, thì hiện tại em ngược lại không có gì phải băn khoăn lo lắng nữa rồi…”

Quý Minh Viễn ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa trong những lời nói này, trước đó bọn họ ít nhiều vẫn còn có mối quan hệ thầy trò không thể vượt qua. Bây giờ đã không còn sự trói buộc này nữa. 

Chuyện đã như vậy, Quý Minh Viễn không thể không thừa nhận, anh không có cách nào chiếm thế thượng phong trước mặt cô sinh viên này. May là anh cũng không cần thiết phải vậy: “Điều nên nói cũng đã nói hết rồi.”

Đây là câu nói cuối cùng của Quý Minh Viễn, lông mày Hứa Giai Ninh rủ xuống, cuối cùng không đáp lại.

Một cuộc trò chuyện không đầu không đuôi kết thúc trong sự trầm mặc. Sau khi vội vàng thanh toán, Quý Minh Viễn đưa Hứa Giai Ninh rời đi.

Đoạn đường này tự nhiên không ai nói gì, chỉ có tiếng chương trình phát thanh giao thông kèm theo tiếng rè rè vang vọng trong xe. Ánh đèn rực rỡ ngoài phố xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trong, hai khuôn mặt bị nó bao phủ, một khuôn mặt bình tĩnh, một khuôn mặt lại… hoảng hốt.

Hứa Giai Ninh vốn muốn quay về một mình, nhưng cô biết Quý Minh Viễn sẽ không đồng ý, bởi vì là anh đã giữ cô lại, cho nên anh đương nhiên phải lo cho an toàn của cô. Vì không hổ thẹn với lòng, nên sau cuộc nói chuyện không được coi là vui vẻ kia, anh vẫn có thể thản nhiên đối mặt với cô. Nhưng Hứa Giai Ninh lại không làm được, ngay từ đầu cô đã bỏ lỡ cơ hội mấu chốt.

Hơn mười phút sau, chiếc taxi ổn định dừng lại ở cổng nam trường Tây Đại, hai ba giây sau, Hứa Giai Ninh mới nghiêng đầu qua, nói với Quý Minh Viễn: “Thầy Quý, em xuống xe trước đây.”

“Được, trên đường chú ý an toàn.”


Khi Quý Minh Viễn nói lời này, đã bình tĩnh tự nhiên trở lại như không có chuyện gì xảy ra. Những ngón tay trên nắm cửa của Hứa Giai Ninh hơi siết chặt lai, cô mím nhẹ môi, tay ấn xuống.

Cửa xe mở ra, Hứa Giai Ninh chậm rãi xuống xe, có cơn gió thổi qua, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô lại quay người lại, nói với người đàn ông trong xe: “Thầy Quý, thầy yên tâm, em sẽ không quấy rầy thầy.”

Hai tay Quý Minh Viễn đang đặt trên chân thoáng ngừng lại, anh hơi ngước mắt lên nhìn Hứa Giai Ninh. Người con gái lúc này đã quay lưng bỏ đi không chút luyến tiếc, bóng lưng đen rất nhanh hòa vào màn đêm thăm thẳm, chỉ còn lại mái tóc xõa ra khẽ đung đưa theo gió.

Quý Minh Viễn nhìn chằm chằm hồi lâu, đợi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất ở cổng, anh mới từ từ thu ánh mắt lại. Cũng không biết nghĩ tới điều gì, sau một hồi im lặng, anh bóp nhẹ trán, ngả người vào ghế, nói với người người lái xe: “Làm phiền sư phụ, đến khách sạn Lâm Thành.”

Trong ký túc xá nghiên cứu sinh nữ của Tây Đại, lúc này hầu hết đều đã tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ. Hứa Giai Ninh đeo chiếc balo nặng trĩu đi ngang qua rất nhiều cửa phòng ký túc, thỉnh thoảng gặp một vài sinh viên cùng học viện, cô sẽ từ tốn chào hỏi. Cuối cùng khi trở về phòng mình, Hứa Giai Ninh đóng cửa lại, kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống trước bàn.

Hai người khác trong ký túc đã ngủ say, Hứa Giai Ninh bật chiếc đèn bàn nhỏ, ngồi thất thần dưới ánh đèn. Một lúc lâu sau, cô thở ra một hơi dài, gối đầu lên hai cánh tay đặt trên bàn, từ từ nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, một dòng nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống trong bóng tối. Hứa Giai Ninh chỉnh lại tư thế, hoàn toàn che mặt lại.