Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 36: Cà phê muối




Tạng người Diễm Thuần vốn dĩ đã nhỏ nhắn, giờ lại có thêm đứa nhỏ nên càng mệt mỏi hơn. Cô thường xuyên bị chóng mặt và rất hay buồn nôn. Vú Lam hiểu được nên cũng không hề làm khó, nhiệm vụ của Diễm Thuần chỉ giúp bà ngày ba lần, xuống bếp chuẩn bị bữa ăn.

- Mọi người ơi! Có chuyện lớn rồi! - Cô gái đi ra từ phòng Thụy Phương, vội vã chạy xuống gian bếp, hô lớn.

- Cái con bé này, làm gì như gặp ma vậy? - Vú Lam nhíu mày.

- Lần này là chuyện động trời rồi mọi người ạ. - Vẫn là thái độ hớt hải kia.

- Sao? Có chuyện gì? Con bình tĩnh lại, nói rõ ra xem...

Nuốt ực ngụm nước bọt để lấy tinh thần, cô gái bày ra vẻ mặt vô nghiêm trọng:

- Thiếu gia Thụy Phương sắp lấy vợ!

- Ôi dào, chuyện này trước sau gì không đến, cũng bình thường thôi! - Vú Lam nói và chợt giật mình - Hả? Nhưng lấy ai?

- Là bà chị Alice đanh đá, khó ưa đấy!

Cả thảy mọi người trong nhà bếp đều đồng loạt hướng mắt về phía này. Thiếu gia lấy vợ? Chuyện này bất ngờ thật nha.

- Sao lại là bà thím đó chứ?

- Kì lạ thật...

Vú Lam cũng rất ngạc nhiên, thằng bé Thụy Phương này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

- Vú Lam ơi - Một nữ giúp việc lên tiếng - Con có câu này, không biết có nên nói không?

- Sao? Nói đi!

- Không lẽ sau bốn tháng mất tích rồi trở về kia, thiếu gia đã bị mất trí?

- Nói bậy! - Vú Lam xua tay - Không đâu, đồng ý là nó đã biến mất một thời gian, nhưng bây giờ nó vẫn là cậu chủ của nhà này.

Mọi người biết điều không hỏi nữa. Ai cũng biết rằng: Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu!

Từ nãy đến giờ, người luôn im lặng là Diễm Thuần. Cũng phải, bây giờ ngay cả quyền được nói chuyện, trao đổi với mọi người cô cũng không có, thử hỏi xem có phải là đã quá bất hạnh rồi không?

À, khoan đã, thiếu gia nhà này từng mất tích sao? Hơn nữa là bốn tháng?

*

- Đã có bữa trưa rồi? - Là tiếng của Thụy Phương từ phía sau vọng đến.

Tại sao tim cô lại nhói lên khi nghe xong câu này? Giọng điệu sao quen thuộc đến thế? Có ai giải thích hộ không?

Cũng phải thôi, vì nó thật là giống với giọng nói của một người...

- Sao không trả lời? Cô là bị câm hay giả vờ không nghe thấy? - Thụy Phương bực mình, lại lớn tiếng.

Nhưng không hiểu sao anh vẫn quyết định ngồi vào bàn ăn.

Diễm Thuần chuẩn bị một phần ăn và đặt lên bàn. Cùng lúc này thì anh cũng vừa vặn nhìn lên.

Mắt nhìn mắt, một cảm giác rất đỗi thân quen...

Phải chăng?

- Cô lớn mật thật đấy! Dám nhìn thẳng vào mặt tôi à? - Thụy Phương nhanh chóng xé tan bầu không khí đang ngưng đọng bằng một câu lạnh toát.

Khiến cho cô gái giật mình, mộng tỉnh. Bản thân cũng không còn nhớ mình vừa nghĩ đến chuyện gì nữa. Thế là, người quay mặt đi, kẻ thì im lặng, ai làm việc nấy.

Anh bắt đầu dùng bữa trưa, còn cô loay hoay với những công việc không tên bên gian bếp.

Trông thật gần mà cũng giống như đang cách xa hàng vạn dặm, không có cách nào với tới được đâu.

Vừa lúc đó, Alice đi ngang qua. Nhìn cô gái đang lặng lẽ làm việc dưới bếp mà trong lòng có chút bồn chồn không yên. Cô sợ sớm muộn gì cô gái kia cũng quyến rũ Thụy Phương của mình.

Vì anh rất ưu tú, có cô gái nào lại không mê luyến, đắm say?

- Hừ! - Alice nhếch mép, hừ lạnh.

Có lẽ cô nên làm cái gì đó thôi...

*

Việc đầu tiên, nhân lúc Diễm Thuần đi chuẩn bị gói cà phê mới, cô lén tráo túi đường bằng một túi muối đã được cẩn thận hóa trang từ lúc nào.

Lúc trước chỉ có vú Lam mang cà phê sáng vào cho Thụy Phương, vì không ai dám vào phòng riêng của anh cả. Từ khi có Diễm Thuần, vú Lam đã giao phần việc này cho cô, để bà có thêm thời gian chăm sóc cho vườn ớt của mình.

"Bốp!" - Vừa hớp vào một ngụm, Thụy Phương bỗng dưng nhăn mặt và thẳng tay tát vào má cô một bạt tai.

Sau đó, anh dằn mạnh tách cà phê xuống bàn. Chất lỏng màu nâu sóng sánh theo đà lắc lư rồi sau đó văng ra, vương vãi.

Diễm Thuần ôm mặt, quá bất ngờ. Tự hỏi mình đã làm gì sai?

Bản thân chẳng thể nói được nên cứ thế mà đứng yên. Nước mắt lưng tròng, từng giọt lăn xuống đôi gò má nhỏ rồi chạm vào cánh môi, mặn đắng.

"Bốp" - Thụy Phương không thương tiếc vung tay tát cô một lần nữa - Còn giương mắt ra nhìn à? Biến!

Diễm Thuần vội vàng xoay người rời đi. Nhưng rồi anh bỗng túm lấy tay cô, giật lại.

- Trông ấm ức nhỉ? Hay để tôi cho cô câu trả lời nhé?

Và rồi Thụy Phương nâng cằm cô lên, bóp mạnh, thế là há miệng ra. Cứ thế dòng cà phê theo tay anh róc rách đổ vào.

Nhưng tại sao, mùi vị lại kinh khủng thế này? Mặn, mặn quá!

Diễm Thuần không kịp thở, cô cứ nuốt lấy nuốt để chỗ cà phê kia nhưng nó vẫn thuận đà chảy ra khỏi miệng, thấm cả vào áo cô.

Cuối cùng, Diễm Thuần ho sặc sụa. Thụy Phương lúc này mới buông tay ra. Thế là cô lảo đảo, ngồi bệt xuống nền.

Tại sao lại như vậy?

Nức nở, ôm mặt khóc...

- Vú Lam! - Thụy Phương lớn giọng.

Vú Lam chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi hoảng hốt. Vội vàng chạy đến đỡ Diễm Thuần đứng dậy:

- Con làm cái trò gì vậy Thụy Phương?

- Vú xem, ả là người hầu mà lại pha cà phê muối cho chủ. Thực sự là muốn chọc điên con mà.

Ban đầu bà cứ nghĩ là do anh chỉ bực tức nên mới hay la mắng Diễm Thuần thôi. Không ngờ lần này, sự việc thực sự là đi quá xa sức tưởng tượng.

Mà con bé Diễm Thuần này cũng thật là hậu đậu, tại sao lại bất cẩn bỏ nhầm muối vào cà phê làm gì cơ chứ?

- Con quá đáng lắm. Dù gì con bé cũng là con gái. Con không thể nhẹ nhàng nói chuyện được sao? - Vú Lam tém gọn mớ tóc lộn xộn xõa trên trán cô, bức xúc nói.

- Hừ! - Thụy Phương nhếch mép cười - Loại người hầu vô dụng này, Tần gia không cần chứa chấp.

- Được, vậy vú sẽ sắp xếp đưa con bé ra khỏi chỗ này, khuất mắt con! - Nói rồi bà dìu Diễm Thuần ra khỏi căn phòng đó.

- Tốt thôi! Hi vọng là sẽ được như thế! - Thụy Phương nói lớn, đủ để vọng ra khỏi phạm vi căn phòng.

Sau đó, mọi thứ lại trở về với sự im lặng vốn có. Anh ngồi xuống bàn và bắt đầu suy nghĩ. Phải chăng, vừa rồi mình đã có phần quá đáng?

Còn chuyện đám cưới sắp tới kia, có phải là do anh đã quyết định quá vội vã?

Anh có phải đã từng yêu Alice rất sâu đậm không? Người mà anh muốn gắn bó suốt đời mình phải chăng đúng là cô ấy?

Khó nghĩ quá, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu nơi trái tim mình mất rồi?