Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 7: Cô bỏ đi rồi




"Ngày... Tháng... Năm...

Cảm ơn anh thời gian qua đã chiếu cố dì tôi, tôi rất biết ơn anh vì điều đó. Nhưng nay đã hết thời hạn hợp đồng, tôi cũng nên ra đi rồi nhỉ? Anh ở lại nhé. Đừng về trễ hay tự làm mình bị thương nữa. Vì mặt anh mà có sẹo sẽ rất ư là khó coi đó nha. Bảo trọng!

Diễm Thuần"

- "Bốp" - Bình hoa trên bàn bị hắn ném vỡ tan.

Lá thư trong tay bị nhàu nát đến không còn nguyên dạng. Hôm nay hắn đã cố tình về sớm. Vậy mà cô lại bỏ đi không nói với hắn lời nào. Để lại một tờ giấy là xong à? Còn vết thương chưa lành trên vai trái của cô nữa. Không lẽ cũng chẳng thể nán lại một vài ngày cho nó lành hẳn hay sao?

- Tiểu Thuần! Em được lắm! - Hắn nghiến răng ken két.

"Anh muốn em trả lại tim cho anh,

Bởi tim em anh phải xa mãi mãi.

Một khi em không muốn tặng tim mình,

Sao em muốn giữ tim anh lại?

*

Sao hai tim phải ở xa nhau,

Chung lồng ngực mà không chung sống?

Ôi tình yêu, sao nỡ bắt ta đau,

Sao nỡ để ngực ta trống rỗng?"

(Anh muốn em - J. Suckling)

*

Trên con đường tấp nập, có một cô gái đang mang chiếc balô đi từng bước nhỏ. Là Diễm Thuần. Hôm nay đã hết hạn hợp đồng, cô đã được tự do. Sở dĩ cô viết giấy để lại là vì hôm nào hắn cũng về trễ nên cô đoán hôm nay cũng sẽ như vậy. Được đi thì phải tranh thủ chứ hơi sức đâu mà đợi đến tối mịt, hắn về rồi mới báo cáo?

Nhưng rời khỏi nhà hắn, Diễm Thuần cũng không biết phải đi đâu nữa. Căn nhà lúc trước cô thuê bây giờ đã có người khác thuê mất rồi. Về nhà dì? Không, cô tự nhủ sẽ không dính dáng gì tới con người đó nữa.

Cô vẫn còn một ít tiền, thôi thì thuê tạm một căn phòng nào đó vài ngày vậy. Cho đến khi tìm được công việc mới rồi tính sau.

Căn phòng giá rẻ này thật phù hợp với chất lượng của nó. Nền nhà đầy bụi bặm và ở trên tường đầy mạng nhện. Tuy có chút do dự nhưng cuối cùng Diễm Thuần vẫn đồng ý thuê.

- Chịu khó dọn dẹp thì sẽ tốt hơn ấy mà. - Cô thầm nghĩ và rồi cô bắt tay vào làm việc.

Nhưng chẳng dễ dàng gì. Tuy căn phòng nhỏ nhưng bừa bộn quá! Diễm Thuần không đủ kiên nhẫn để dọn cho hết mớ hỗn độn này. Thôi thì tạm gác lại vậy.

Ơ, mưa rồi. Có lẽ trời đã bắt đầu vào mùa mưa. Ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa gợi lên cho Diễm Thuần chút suy nghĩ gì đó về cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt này...

Một đứa trẻ, ngay cả mặt của ba mẹ mà nó vẫn chưa một lần được biết. Cả tuổi thơ kia gói gọn bởi căn nhà trọ cũ kĩ, ọp ẹp cùng dì. Bà nói rằng đã nhặt được cô ở một công trường bỏ hoang, lúc đó cô vẫn chưa mở mắt.

Dì cũng không muốn tự gây phiền phức cho mình, có thêm đứa nhỏ sẽ rất vướng víu. Nhưng lúc đó cô cứ khóc mãi, làm cho bà ấy chẳng thể cầm lòng.

Thế là tự chuốc lấy phiền phức vào mình. Diễm Thuần chỉ là một đứa trẻ phiền phức...

Nước mắt lại rơi, đau quá. Tại sao ông trời lại cho cô đến với thế giới này làm gì kia chứ?

Khóc một trận đã làm cho cô mệt lả người. Đôi mắt phủ đầy nước dần dần ngủ thiếp đi. Hi vọng trong giấc mơ, Diễm Thuần tội nghiệp sẽ không còn thấy đau đớn nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã được một tuần. Đến bây giờ Diễm Thuần vẫn chưa tìm được một công việc nào cả. Mọi chỗ cô xin vào đều từ chối vì lý lịch không rõ ràng.

Buồn bã, cô gái nhỏ lang thang khắp các con đường trong thành phố. Cô không khỏi thầm trách ông trời vì sao lại đối xử với mình như thế?

- Mau lại kia xem, hình như xảy ra chuyện rồi... - Có tiếng bước chân hớt hải chạy về phía trước.

Diễm Thuần có chút hiếu kì bèn cùng những người kia đến nơi xảy ra chuyện. Lách qua đám đông thì cô nhận ra họ đang bao quanh một xác chết.

Không ai khác, đó là dì của cô...

Tại sao bà ấy ở đây? Và tại sao thân ảnh trước mắt lại phủ đầy những mảng máu đỏ tươi?

- Dì! - Diễm Thuần lớn tiếng gọi - Dì sao vậy?

Dì cô đã chết, máu văng tung toé khắp nơi. Có lẽ là do ngã từ trên sân thượng của toà cao ốc này. Diễm Thuần khóc lớn, bây giờ đến cả người thân duy nhất là dì cũng bỏ cô mà đi. Thử nói xem cô có phải là quá bất hạnh rồi không?

Cảnh sát đến và mang dì cô đi sau đó. Mọi người ai cũng xót xa, ái ngại cho cô gái nhỏ khi phải lâm vào tình cảnh này. Diễm Thuần bị sốc đến cực độ và ngất đi.