Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 6




- Muốn ta làm theo những điều kiện bỉ ổi đó à? Đừng có mơ! - Nói rồi, nó xoay người một góc chín mươi độ, tung một cú đá nhắm thẳng vào bụng của một trong hai tên, tên còn lại định xông vào tiếp ứng cho đồng bọn thì đã ngã sóng xoài dưới đất vì cái gạt chân nhanh như chớp của nó. Trong khi lũ côn đồ chưa kịp hoàn hồn, Zen vội ngoắt cậu bạn đang đứng như trời trồng vì kinh ngạc.

- Đi thôi, còn đứng đó làm gì?

Lời thúc giục của nó làm tên nhóc sực tỉnh, như nhớ ra điều gì đó, cậu ta trở lại góc hẻm và xách theo một bao tải nhỏ.

- Cẩn thận…!

Tiếng hét sau lưng làm Zen bất ngờ, nó quay lại, trước mặt là một chiếc gậy lớn sắp vụt xuống đầu nó. Trong giây phút đó, nó đã liên tưởng đến việc sẽ phải bỏ mạng ở nơi này, điều đó khiến nó sợ. Nhưng không, chiếc gậy không đáp xuống đầu nó mà rơi xuống đất, phát ra những tiếng lộc cộc rồi lăn lông lốc, tiếp đó, một bóng người đổ rạp xuống. Là tên côn đồ có vết sẹo dài trên mặt. Đứng sau tên côn đồ đang bất tỉnh là cậu bạn kia. “Cậu ta có võ ư?” Zen thầm nghĩ. Hóa ra từ nãy tới giờ nó đã lầm khi cứ cho rằng cậu ta không hề biết võ. Trong khi nó còn đang mải theo đuổi những dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình thì một bàn tay nắm lấy tay nó và kéo đi. Mải nghĩ, nó đã quên mất rằng vẫn còn bọn du côn ở đằng sau, cái kéo tay của cậu bạn kia đã làm nó nhớ ra điều đó. Phía sau nó, bọn chúng đã đuổi đến rất gần. Gió và tóc hết lần này đến lần khác cứ thay nhau quất vào mặt nó đau rát, nhưng điều quan trọng đối với nó bây giờ vẫn là thoát ra khỏi nơi này. Thế là bọn nó cứ cắm đầu chạy, chạy mãi, đến khi không còn thấy bóng dáng hai tên đó đâu nữa thì chúng mới dám dừng lại. Gập mình xuống, chống tay lên đầu gối, chúng cố lấy lại sức để thở. Không khí đối với chúng vào lúc này sao mà quý giá. Sau khi sức lực đã trở lại bình thường, Zen mới nhận thấy quanh cổ tay mình ấm nóng, nó đưa mắt xuống nhìn và phát hiện ra tay cậu bạn kia vẫn đang nắm chặt tay mình. Nó khẽ ho thành tiếng để che giấu sự bối rối và ngượng ngùng trong mình.

- Này cậu, có thể buông tay tôi ra được không?

Câu hỏi của nó như một lời nhắc nhở đầy tế nhị khiến cho tên nhóc nhanh chóng hiểu ra và vội vàng bỏ những ngón tay dài, cứng cáp của mình ra khỏi tay nó.

- Xin lỗi! – Tên nhóc trả lời nó cũng bằng vẻ bối rối không kém.

- Cậu có sai đâu mà phải xin lỗi, nếu là tớ thì tớ cũng làm thế thôi. Hi hi…- Zen cười để xua tan bầu không khí gượng gạo và yên tĩnh này.

“Nụ cười này…” Người đối diện nó sững sờ. Zen không hề hay biết ngay lúc này đây, trong tâm trí của người đó đang xuất hiện bao nhiêu thứ cảm xúc lẫn lộn.

- À, sao cậu lại vào trong con hẻm đó để rồi bị trấn lột vậy? – Zen hỏi với giọng ngạc nhiên pha lẫn tò mò.

- Tại cái này này! – Vừa nói, cậu bạn vừa giơ cái bao tải lên. Bên trong là một chú cún con rất tội nghiệp. Nó có bộ lông màu trắng xen những khoang đen và đôi mắt to tròn long lanh rất đáng yêu. Zen nhìn chú cún với vẻ đầy thích thú. - Nó bị bọn lúc nãy bắt trộm, không biết của nhà nào cả. Nếu cứu nó rồi mà bỏ mặc nó thì tội quá nên tạm thời tớ sẽ đem về nuôi.

- Cậu vì cứu nó mà bất chấp nguy hiểm, chắc chắn nó sẽ không quên ơn cậu đâu! Thế cậu định đặt tên cho nó là gì?

Sau một thoáng suy nghĩ, cậu bạn kia trả lời:

- No.