Hãy! Giữ Em Đi!

Chương 2




Trong tiết trời oi ả thì biển cả vẫn vậy....

Lạc đề rồi a!

-----------------------

Dương Lâm sau một giây lỡ lời đã vô cùng hối hận a! Mặt cậu đỏ bừng, ấp a ấp úng bào chữa.

" Ách! Tôi.. tôi nhầ-"

Hắn quay ngược đầu đũa đặt giữa môi cậu, chặn đi lời nói đang dở dang.

" Im lặng"

"............" - Cậu rất nghe lời, gật đầu cái rụp.

Hắn lại cúi xuống ăn. Cậu vẫn đứng ngắm hắn ăn...

Toàn thể các cháu nhỏ có mặt lại thêm một lần sốc... trong đầu các cháu bé tự hỏi kia có phải là Dương Lâm - vị vua độc tài cai trị nơi đây 3 năm rồi không? Tại sao đổi tính nhanh dữ thế? Cái thằng bé ngoan ngoãn nghe lời kia là thằng ất ơ nào?.... còn nữa.. Tên Trúc Du kia nổi lên là thánh quậy sao chuyển đến đây cũng đổi tính luôn?... Tưởng hai đứa phải choảng nhau một trận tranh giành ngai vàng chứ!?

--------

" Cậu chủ Lâm! Lớp Hỏa của cậu bên trái mà?"

" Cô lắm lời nó vừa! Tôi thích ở lớp nào chả được!"

" Nhưn-"

" Nín!"

Vâng, hầu hạ cậu chủ nhỏ này 5 năm rồi, cô Lưu biết thật ra tính cậu chủ không quá xấu như mọi người tưởng nhưng lại quá bướng... Cô không thể sinh con nên từ lâu cô đã dành sự quan tâm của mình cho cậu như con ruột.

Cô thở dài, ngao ngán về lớp cậu thu dọn đồ dùng chuyển đi.

Còn cậu, thấy hắn ăn xong rời đi cũng lon ton chạy theo.

Thôi kệ nó! Dù sao sớm muộn gì mình cũng nói câu đó! Chả sao hết á! Bây giờ cứ phải " Hai trái tim gần sát nhau" thì kế hoạch mới thành công được!

Cả lớp Thủy đang nhốn nháo thấy hắn vào thì từng tốp đua nhau chạy ra bắt chuyện.

" Này! Cám ơn cậu đã nhặt khăn giúp tớ!"

" Cám ơn cậu đã nhặt cục tẩy giúp tớ!"

" Cám ơn...."

" Cám........"

Cậu bị dòng người xô đẩy ngã ra nền.... Đệt! Đừng nói hắn ta là thanh niên max thân thiện của năm nha! Cái gì vậy?! Hóa ra có mỗi một mình mình bị hắn ghẻ lạnh sao??? Ê! Tại sao chứ!!!

Cậu trừng mắt phóng tia lửa điện vào người hắn.

Chả ngờ, hắn cũng nhìn cậu, miệng hơi nhếch lên, trông rất đểu... Con mịa nó đẹp trai! [ T/g: ... dại trai..]

" Mày ở đây làm gì?"

Giọng nói quen nha! Còn ai vào đây nữa! Thằng bạn chí cốt!

" Lãnh à! Lãnh ơi! Mày có biết là tao một mình ở lớp kia không bạn không bè rất... cô đơn a!... Tao nhớ mày nên mới chuyển qua đây đó nhaaaa~ Ơ... này đứng lại!!!"

Chân thành nhắc nhở bạn nhỏ Dương Lâm a! Thật ra ngay từ khi cậu mở miệng, Sở Vương Lãnh đã bỏ đi từ lâu...

Aaaa! Đến thằng bạn cũng méo quan tâm mình a!

Cậu ngồi dậy, kiên quyết giành lấy sự quan tâm của Vương Lãnh, cứ luôn miệng lèo nhèo lèo nhèo lèo nhèo lèo nhèo....

Hắn thấy cậu chạy theo Vương Lãnh... khẽ cau mày.

------------------

Hắn cao nên ngồi cuối lớp, cậu dáng người nhỏ nhắn cũng chạy xuống cuối lớp ngồi cạnh hắn.

Nhưng mà chuyện đó có ai ngờ, nếu như ngồi cạnh hắn là ai, bất kể đứa nào thì cậu cũng đá nó ra được nhưng mà...

" Lãnh à! Mày ra chỗ khác ngồi được không?"

" Tàu lượn"

" Điii mòaaaaaaa!!"

" Chim cút"

" Đậu xanh!"

Vương Lãnh mở quyển Naruto ra, chăm chú đọc, hắn ngồi bên cạnh chốc chốc lại chỉ trỏ..... Đây thực sự là hoạt động phù hợp với trẻ mẫu giáo hả?

Aaaa! Hai người quen nhau a! Hai thánh phũ ngồi với nhau hay lắm nhỉ!?

Không thể lay chuyển được Vương Lãnh, cậu đành phụng phịu ngồi chỗ gần sát để tiện cho việc ngắm mĩ nam!

---------------

" Các em thấy chiếc ô tô này màu gì nào?"

Cả lớp đồng thanh:" Đỏ ạ!"

" Các em thấy bông hoa này màu gì?"

Cả lớp đồng thanh:" Tím ạ!"

Quá nhảm! Đây không phải là điều những đứa sắp lên tiểu học phải học! Cậu quay xuống tìm hắn, bất ngờ hắn cũng đang nhìn lên, hai mắt giao nhau.

" Ừm... này..." - Chết tiệt! Cái mặt đẹp trai kia được phóng đại! Đẹp trai quá điii!

" Quay lên" - Hắn thẳng thừng.

" Nhưng mà... tớ... tớ"

" Nghe không?"

" Ừm... ừ... nghe mà..."

Cậu quay lên.... giật mình! Đệt! Sao mình lại nghe lời hắn như chó cún thế!!!? Đệt!!! Dương Lâm ơi Dương Lâm! Sao mày yếu đuối thế a! Từ bé đến giờ đến bà mẹ mày còn bật như tôm sao với hắn lại không thể???!!..... Tại saoooo!!...

Lại là một màn mười vạn câu hỏi vì sao, cậu cúi đầu, hai tay vò rối mù mái tóc màu nâu hạt dẻ...

Có biết không Dương Lâm?

Hắn ngồi dưới thấy hành động của cậu rồi mái tóc rối hai bên hơi vểnh lên, hai bàn tay nhỏ xinh hết vò tóc lại đến cào bàn.... giống mèo con ghê nha...

Hắn vô thức cười nhẹ...

" Bị chó nhập à?"

Vương Lãnh nhìn hắn với ánh mắt " Mày cười trông tởm vãi".

Hắn nhanh chóng thu hồi lại nụ cười.

" Mày làm ơn giống một đứa mẫu giáo cho tao đi Lãnh"

-------------------

" Chúng con chào cô ạ, tớ chào các bạn tớ về"

Khi mà cả lớp được phụ huynh đón về thì chỉ còn 2 đứa trẻ ở lại.

Hắn mắt nhìn về một khoảng không vô định, cậu nhìn hắn.

" Trúc Du à?"

"................"

" Nghe tớ nói đii mòaaaaa!!!!"

" Đang nghe"

Yeah! Thành công thu hút được sự quan tâm rồi! Vui quá đi a!

Cậu cười tít mắt với chiến công đầu tiên.

" Ai đến đón cậu vậy?"

" ............."

" Chắc cậu giống tớ rồi... Mẹ tớ bận suốt mà cũng không muốn ai đón tớ.... bà ấy tý nữa sẽ đến thôi..."

"..........."

" Trúc Du.... nghĩa là gì vậy? Cây trúc và du lịch à? Ừm thật ra Dương Lâm là gì tớ cũng chả biết luôn!"

"............"

" Nói gì đi chứ!"

" Cậu nói xong chưa?"

Hắn chầm chậm quay sang nhìn cậu, vươn tay vuốt thẳng chỗ tóc còn rối.

Thình... thịch... thình.. thịch...

Aaaaaaa!!!!! Cái cử chỉ gì vậy!!! Đôi mắt... cái đôi mắt chết tiệt! Sao đen đen đennn thế! Làm mình lỡ nhìn một cái là bị hút sâu vào luôn!

Cậu lúng túng gạt tay hắn, ôm mặt chạy đi.

" Mẹ... mẹ tớ đến rồi!!"

Hắn đợi cậu đi khuất rồi mới rút điện thoại nhấn một dãy số.

" Có thể đón tôi được rồi"

" Vâng, thưa cậu chủ."

Hắn cất điện thoại đi, cánh môi gợn sóng.... Thú vị a!

---------