Hãy Hôn Em Nếu Anh Có Thể

Chương 9




Mặc dù Lexie đã đồng ý để Coop ghé qua nhưng đó là chuyện miễn cưỡng và anh cảm thấy khá chắc chắn là cô sẽ không chào đón anh với vòng tay rộng mở. Anh không chỉ dừng lại ở cửa hàng bán đồ ăn mà còn ghé vào cửa hàng hoa nữa, và hi vọng sẽ xoa dịu mọi chuyện giữa họ.

Coop không phải là mẫu người đàn ông của hoa và sôcôla. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ quá nhiều đến cái thứ liên quan đến nụ hôn và trang trí này, nhưng với trường hợp của Lexie thì anh muốn bất cứ thời gian nào anh có với cô quá tồi tệ để để cô tiếp tục tức giận.

Anh đến muộn hai mươi phút, do phải xếp hàng dài ở cửa hàng bán đồ ăn sẵn, và anh bấm chuông.

Cánh cửa to màu đen mở ra và Lexie đứng sau cánh cửa. Cô mặc quần soóc đi dạo màu trắng và áo sát nách xếp nếp. Tóc cô được buộc túm lại đằng sau và những lọn tóc đáng yêu phủ hai bên gương mặt cô. Như đã dự đoán, sự khao khát đá vào ruột gan anh.

Cũng như đã dự đoán, trông cô không vui lắm khi gặp anh. “Anh đến muộn đấy” là những lời đầu tiên bật ra từ miệng cô. Cũng chính là cái miệng mà anh muốn chào bằng một nụ hôn nhưng anh đã kiềm chế lại. “Nhưng anh mang quà đến.” Anh giơ một tay cầm bó hoa và một tay cầm túi thức ăn ra.

“Cảm ơn anh.” Một tia cảm kích sáng lên trên gương mặt cô, nhưng khi những tiếng cười khúc khích ồn ào vang lên từ trong nhà thì niềm vui dần biến mất.

“Em hi vọng họ không quá say để thưởng thức đồ ăn,” Lexie lẩm bẩm và bước sang bên cạnh để anh đi vào.

“Em nói là say à?” Coop hỏi.

Lexie thở dài. “Anh tự nhìn đi.” Cô vẫy vẫy tay và anh bước vào căn hộ tràn ngập mùi hương của hoa violet. Cô cầm lấy hoa và thức ăn và nói. “Em sẽ cắm hoa và bày bữa trưa lên bàn. Họ càng ăn sớm bao nhiêu thì sẽ càng tỉnh rượu sớm bấy nhiêu. Trong khi chờ đợi anh có thể đi đối phó với họ.”

Coop tìm thấy bà Charlotte và người phụ nữ kia trong phòng khách với một cái chai kì quặc đặt trên bàn trước mặt họ. “ồ, cậu ấy đây rồi! Nhìn trực tiếp cậu ấy thậm chí còn bảnh trai hơn phải không?” bà Charlotte nói, hơn là hỏi.

“Bà tâng cháu quá.” Anh bước về phía trước và ngả người qua hôn lên má bà của Lexie. Một vệt nhuộm thẫm màu chạy từ thái dương đến tai bà. Mái tóc bà màu cà tím thẫm hơn thay cho màu đỏ tươi mà anh đã nhìn hôm trước. “Trông bà đẹp quá. Còn người bạn của bà là ai vậy ạ?”

Coop hỏi.

“Sam Cooper, đây là người bạn thân nhất của ta, bà Sylvia Krinsky. Sylvia, đây là Chàng Độc Thân.”

“Rất vui được gặp cậu!” Bà Sylvia, người có màu tóc giống hệt tóc bà Charlotte, đứng dậy bắt tay anh.

“Cháu cũng vậy.”

“Ngồi đi.” Bà Charlotte vỗ vỗ xuống chỗ ngồi cạnh bà. Bà nấc. “Xin lỗi,” bà nói với tiếng cười khúc khích.

“Cháu thấy là bà đã bắt đầu bữa tiệc mà không có cháu đấy,” anh nói, và nhìn vào chai rượu nhãn hiệu Manischewitz, một nhãn hiệu rượu Do Thái truyền thống. “Đúng đấy, vậy thức ăn sẵn sẽ là cái gì khi không có một ly rượu vang thật ngon uống kèm?” Bà Sylvia hỏi. “Và Manischewitz là loại rượu của những nhà vô địch!”

“Tôi không nghĩ đó là khẩu hiệu của họ đâu,” bà Charlotte nói, và kết thúc câu nói với một tiếng nấc nữa. “Xin lỗi.”

“À, nó nên là như thế.”

“Bữa trưa đã sẵn sàng rồi đây!” Lexie gọi vọng ra từ trong bếp.

“Bà nghe thấy chưa? Thức ăn đã được dọn ra rồi đấy.”

Và từ những tiếng cười khúc khích giữa mỗi lời nói của hai người phụ nữ thì Lexie đã đúng. Cũng chẳng còn sớm nữa.

Coop ngồi vào vị trí đầu bàn như bà Charlotte khăng khăng đòi. Anh quyết định làm theo sự ra hiệu của Lexie về việc sẽ tiết lộ bao nhiêu điều với hai người phụ nữ và khi nào sẽ tiết lộ. Rõ ràng Lexie muốn ăn uống trước và nói chuyện sau, và chắc chắn là hi vọng làm cho họ tỉnh rượu đã. Nhưng bà Charlotte và bà Sylvia vẫn tiếp tục chuyển qua chuyển lại chai rượu giữa họ. Coop tưởng tượng ra rằng rượu có thể sẽ làm cho họ dễ dàng nói ra bất cứ điều gì họ biết về những món đồ trang sức kia.

Lexie thì dường như không chắc chắn lắm. Cô lo ngại nhìn hai người phụ nữ và lặng lẽ ăn. Dù thế nào đi nữa thì cả anh và Lexie đều không thể nói được lời nào. Bà Charlotte và bà Sylvia nói chuyện không ngừng.

“Bà ơi, cháu cần nói chuyện với bà về cái vòng cổ,” cuối cùng Lexie cũng lên tiếng cắt ngang họ khi cô thấy có cơ hội.

Tay bà Charlotte sờ lên chiếc cổ trống trơn. “Tiếc quá, hôm nay bà lại không đeo nó. Hôm nay là ngày của tóc,” bà giải thích với Coop. “Bà và bà Sylvia nhuộm tóc cho nhau để tiết kiệm tiền phải trả cho những hiệu salon đắt đỏ kia.” Bà vỗ nhẹ tay lên tóc mình.

“Cháu hoàn toàn hiểu ạ,” anh nói với người phụ nữ lớn tuổi trước khi quay sang Lexie. “Em muốn bắt đầu từ đâu?” anh hỏi.

“Từ đầu. Bà ạ, bà có nhớ là bà đã đang xem TV lúc Coop nhận được chiếc nhẫn không ạ?” Lexie nắm chặt hai tay vào nhau, các đốt ngón tay của cô trắng bệch ra vì căng thẳng.

“Ồ có chứ! Ngay lúc đó ta đã biết rằng cậu là người đàn ông hoàn hảo dành cho cháu gái ta. Cậu biết đấy, ta sẽ không trẻ hơn chút nào nữa đâu, và sẽ thật là tốt nếu nó có thể ổn định cuộc sống trước khi ta ra đi.” Bà Charlotte đặt hai tay lên vị trí trái tim với một kiểu cách thật đúng là cường điệu.

“Bà ơi! Thôi đi,” Lexie chán chường nói. Coop không chắc điều gì làm cô khó chịu hơn, việc bà Charlotte vẫn đang gán ghép họ như một cặp đôi lâu dài hay lời nói về việc bà sẽ chết vào một ngày nào đó sắp tới.

Lexie thở ra khó nhọc. “Chúng ta hãy cố gắng tập trung được không ạ?”

Bà Charlotte gật gật đầu.

Bà Sylvia cũng làm như vậy.

“Tốt. Coop, sao anh không giải thích những gì anh đã khám phá ra được về chiếc nhẫn đi nhỉ,” Lexie gợi ý.

Bà Charlotte và bà Sylvia ngậm chặt miệng và ngả người về phía trước trong ghế của họ, rõ ràng là rất quan tâm đến câu chuyện của anh.

Cũng đúng như anh quan tâm đến phản ứng của bà Charlotte. “Sau khi cháu chọn cái nhẫn, cháu quay lại văn phòng và đưa nó cho người biên tập phụ trách mảng thời trang cho tờ báo của cháu xem. Cô ấy ngay lập tức nhận ra nó là một món đồ rất có giá trị trong một bộ sưu tập. Trifari, cô ấy nói rằng nó được gọi là như vậy.” Coop chưa lúc nào rời mắt khỏi bà của Lexie.

Đôi mắt mở to, bà Charlotte lắng nghe mà không bình luận gì.

“Tiếp tục đi,” Lexie giục.

“Đúng đấy, nói tiếp đi,” bà Charlotte nói. “Một nghiên cứu nhỏ đã phát hiện ra một vài điều rất thú vị.”

“Nó là một phần của một bộ trang sức và cái vòng cổ của ta cũng phù hợp?” Bà Charlotte hỏi, nghe có vẻ rất tự hào về bản thân mình khi tạo ra được mối liên kết.

“Cháu ước gì nó chỉ đơn giản thế, bà ạ. Cháu cần bà nghe những gì Coop nói và làm ơn đừng buồn bà nhé. Chúng ta cần cẩn thận với huyết áp của bà.” Đôi mắt ấm áp của Lexie đầy vẻ quan tâm.

“Huyết áp của bà rất ổn. Thuốc đang kiểm soát nó và cháu lo lắng quá nhiều rồi đấy. Tiếp tục đi Coop,” bà Charlotte đề nghị. Một cái liếc thật nhanh sang Lexie xác nhận rằng đó chính xác là điều cô muốn anh làm.

“Cái nhẫn hình như là một phần của một bộ sưu tập đồ trang sức mà bao gồm cả cái vòng cổ của bà.”

“Aha!” Bà Charlotte múa máy cánh tay mỏng manh của mình trong sự chiến thắng. “Ta đã nói đúng.”

Lexie rên rỉ và đảo mắt.

“Nhưng toàn bộ bộ trang sức đó đã bị đánh cắp trong một vụ trộm tư gia táo bạo vào những năm 50. Bộ trang sức đã biến mất và những tên trộm thì chưa bao giờ bị tóm,” Coop giải thích.

Bà Charlotte chạm vào chiếc khăn giấy trên bàn và vò nhàu nó thành hình tròn. “Sau đó người nào đã ăn trộm bộ trang sức đó chắc chắn đã giao nó cho một kẻ chuyên mua bán của gian và ta cá rằng Henry đã có được chiếc vòng cổ bằng cách đó.”

Lexie cau mày và chỉnh lại kính, một điều mà anh nhận ra là cô hay làm khi tập trung suy nghĩ. “Cháu nhớ bà đã nói rằng ông đã nhận được chiếc vòng cổ đó như tiền công cho những lần lái xe thuê mà.” Coop cũng đã định hỏi người phụ nữ đó điều tương tự.

“Chính xác. Người nào đó đã đưa cho ông cháu chiếc vòng cổ chắc chắn đã mua nó từ một kẻ chuyên buôn bán đồ trộm cắp,” bà Charlotte nói, bổ sung câu chuyện mới của bà để phù hợp với sự việc.

“Tôi hoàn toàn hiểu điều đó,” bà Sylvia nói.

Họ làm anh nhớ lại một cặp đôi hài kịch. Laverne và Shirly hay Lucy và Ethel xuất hiện trong tâm trí anh.

Coop xoa xoa hai lòng bàn tay lên đôi mắt. Sự giễu cợt của họ cũng làm anh khó chịu. “Thưa hai quý bà, điều đó sẽ đúng ngoại trừ một chi tiết quan trọng. Gia đình đầu tiên sở hữu những món đồ nữ trang đó và cũng là gia đình mà bị mất cắp những món nữ trang đó có tên là Lancaster và họ sống ở Manhattan.”

Lexie gật đầu. “Và cháu nhớ hôm trước cháu đã đề cập rằng bà Sylvia đã từng nói ông đã làm cho một gia đình có tên là Lancaster.”

Bà Charlotte bĩu môi. “Như bà nhớ thì bà đã nói rằng bà không nhớ cái tên đó hay cuộc trò chuyện đó. Mục đích của tất cả những điều này là gì?” Bà bắt đầu dùng tấm khăn ản đã bị vò nát quạt quạt. “Ở đây hơi nóng phải không?”

“Bà à, bà không sao chứ ạ?” Lexie nhổm dậy khỏi ghế.

“Bà không sao. Chỉ là đột nhiên thấy quá nhiệt vì rượu thôi.”

“Đó chính là lí do vì sao bà không nên uống rượu đấy.” Lexie bắt đầu dọn bàn, đầu tiên là với những ly rượu và chai rượu, mang chúng đến chỗ bồn rửa ra xa khỏi tầm với của bà Sylvia và bà Charlotte.

“Văn phòng Tổng Y Sĩ nói rằng một ly rượu vang đỏ sẽ tốt cho tim của cháu đấy!” bà Charlotte nói.

“Cháu chắc chắn một nửa chai rượu nho Manischewitz Concord Grape thì vượt quá số lượng cho phép mỗi ngày nên uống đấy ạ.” Lexie trả lời.

“Quay lại vấn đề đi. Ta cần biết cháu đang nói điều gì,” bà Charlotte nói, đôi mắt bà nheo lại.

Lexie hít một hơi thật sâu. “Đó là có thể ông đã không thực sự nhận chiếc vòng cổ như một khoản tiền công. Có thể đó chỉ là những gì ông nói. Có thể ông...”

“Cháu nghĩ ông cháu là một tên trộm sao?” bà Charlotte lên giọng hỏi, thấy kinh hoàng với quan điểm đó.

Lexie lao sang và đặt bàn tay an ủi lên vai bà cô. “Bà ơi, cháu không nói như thế đâu. Tất nhiên cháu không tin điều đó. Nhưng nếu mọi việc dường như đúng như thế thì chúng ta cần phải nghiên cứu sâu hơn và làm trong sạch danh tiếng của ông!”

Nỗi đau trên gương mặt của Lexie đột nhiên cứa vào lòng Coop.

“Vấn đề chính là gì?” Bà Sylvia hỏi. “Rõ ràng không ai kiểm tra vụ này nhiều năm rồi. Tại sao bây giờ họ lại bắt đầu?”

Lexie nhìn chằm chằm sang Coop và anh tỏ ra lúng túng trong ghế của mình. Cả hai đều biết anh sẽ tìm ra quá khứ và anh chờ đợi Lexie sẽ tiết lộ anh ra.

Cô vẫn đặt tay trên vai bà cô để động viên. “Thực ra là, mặc dù Coop đã nhận chiếc nhẫn từ một người phụ nữ, nhưng người chủ thực sự của cửa hàng đó lại là một người đàn ông. Và ông ta gọi cho Coop hơn một lần để cố gắng lấy lại chiếc nhẫn.”

Lexie không nhìn vào ánh mắt chằm chằm đầy vẻ ngạc nhiên của anh. Cô đã không nói với bà cô rằng anh đang có dự định sẽ viết câu chuyện này, và anh không thể tưởng tượng được lí do vì sao cô lại che giấu cho anh.

Trước khi anh có thể xử lí suy nghĩ đó thì bà Sylvia bắt đầu ho.

Bà Charlotte bật dậy và vỗ mạnh vào lưng người bạn của mình.

“Cẩn thận. Bà sẽ làm rạn xương sườn của tôi đấy,” bà Sylvia lẩm bẩm.

“Bà không sao chứ?” Coop hỏi.

Lexie loanh quanh bên cạnh ghế của bà Sylvia.

“Ta không sao. Bị sặc nước bọt thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi lấy khăn ăn chấm nhẹ đôi mắt ướt.

Coop liếc nhìn hai người phụ nữ lớn đã uống rượu chúc mừng và biết rằng hôm nay họ sẽ không tiếp nhận được bất cứ thông tin tỉnh táo nào từ họ nữa. “Cháu nghĩ hai bà nên đi nằm và chợp mắt một lát đi ạ,” anh gợi ý.

“Đó là một ý kiến hay đấy ạ.” Lexie giúp bà Sylvia đứng dậy khỏi ghế và sau đó là bà Charlotte. “Coop và cháu sẽ lo những thứ ở đây.”

Khi Coop quan sát hai người phụ nữ bước đi thì anh có một cảm giác rõ ràng rằng họ biết nhiều hơn những gì họ nói. Anh chỉ không biết đó là điều gì. Hay liệu Lexie có bỏ qua nỗi lo lắng của cô dành cho bà và tin vào những bản năng mà trước đây chưa bao giờ sai của anh hay không.

Không mất quá nhiều thời gian để dọn dẹp ngăn nắp cản bếp sau bữa trưa và Coop đã giúp đỡ Lexie, và tôn trọng nhu cầu muốn im lặng hiển nhiên của cô.

Lexie rất biết ơn về khoảng thời gian ngắn ngủi có thể tập hợp lại những suy nghĩ của cô. Những bông hoa xinh đẹp mà anh đã mua được cắm trong một cái bình trên quầy, nhắc nhở cô rằng anh không hoàn toàn là một kẻ đáng ghét. Anh chỉ là một người chỉ nghĩ về bản thân mình, người mà câu chuyện của anh có ý nghĩa hơn là những cảm giác của bà cô.

“Anh biết rằng em đang bận rộn với hai người đó.” Coop phá tan bầu không khí im lặng, và nói về bà cô và bà Sylvia.

“Hãy nói cho em nghe những điều em chưa biết đi.” Cô thổi nhẹ sợi tóc bay khỏi mặt. “Và em chưa có dịp nào để nói với bà em rằng chiếc vòng cổ của bà là tài sản bị đánh cắp và bà có thể phải trả lại nó.”

Coop gật đầu. “Sẽ có thời gian cho việc đó.” Anh đặt tay lên lưng cô, sự động chạm vô tư đó ngay lập tức trở nên nóng bỏng khi nhận thức xèo xèo chạy xuyên suốt cơ thể cô.

Đôi mắt anh thẫm lại thành một màu sắc mà đêm qua cô đã nhận ra.

Lexie nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Làm thế nào mà người đàn ông này lại có sức ảnh hưởng lấn át cô như vậy?

“Ngồi xuống đi,” Coop nói, giọng anh khàn đặc. “Chúng ta cần nói chuyện.”

Quai hàm anh căng lên. Không phải là một dấu hiệu tốt.

“Có chuyện gì thế?” cô hỏi.

“Đi nào.” Tay anh vẫn đặt lên eo cô, anh dẫn cô đi về phía một trong mấy cái ghế của phòng bếp.

“Anh có thích ngồi trong phòng của gia đình, một nơi thoải mái hơn không?”

Anh lắc đầu. “Ở đây riêng tư hơn. Anh không muốn bà em nghe lén.”

Uh-oh.

Lexie ngồi xuống ghế. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Coop ngồi dạng chân trên cái ghế bên cạnh cô, trông anh quyến rũ hơn bất cứ người đàn ông nào có quyền ngồi như vậy. “Trước tiên là những điều quan trọng nhất. Tại sao em không nói về anh? Em đã có thể nói với bà em về câu chuyện của anh, nhưng em đã không làm như vậy.”

Cô đã tự hỏi bản thân mình điều đó.

“Đừng hiểu lầm. Em không lo cho anh. Em chỉ lo cho bà em. Em tưởng tượng được rằng ngày hôm nay không cần thêm chuyện ấy vào đống lộn xộn đó thì bà cũng có đủ thứ chuyện phải giải quyết rồi.” Đó là lí do đầu tiên mà cô đã tự đưa ra cho mình.

Còn một lí do nữa, cũng là lí do mang tính chất riêng tư hơn.

“Phải thế không?” Coop thúc giục.

Nguyền rủa tên phóng viên chết tiệt trong con người anh.

“Tốt. Bà em quý mến anh.” Và điều đó quan trọng với Lexie hơn là nó nên như vậy. “Em không muốn làm bà vỡ mộng.” Coop hắng giọng. “Anh không nghĩ rằng bà em có nhiều ảo tưởng về cuộc sống của em như em nghĩ đâu.”

Lexie nheo mắt. “Điều đó chính xác có nghĩa là gì?”

“Chính em đã nói rằng bà và bà Sylvia gần đây cư xử hành động rất lạ lùng phải không?”

“Vậy thì sao?” Cô nghiến chặt quai hàm, chắc chắn cô không thích cái hướng mà anh bị đưa đi theo hướng đó.

“Em không để ý là bà Charlotte đã đưa ra câu chuyện về kẻ chuyên mua bán đồ ăn trộm như một lời giải thích nhanh như thế nào sao? Thậm chí trước khi chúng ta hỏi bà là ông của em đã có được quyền sở hữu món đồ bị ăn trộm như thế nào thì bà đã đưa ra một câu trả lời rồi.”

“Bà là một người suy nghĩ rất nhanh.”

Coop cúi người gần hơn.

Mùi hương của nước thơm dùng sau khi cạo râu đầy nam tính và ôi-thật quá-quen thuộc đã đưa các giác quan và cơ thể cô rơi vào trạng thái tăng tốc. Kìm nén sự kích thích để dành chỗ cho việc suy nghĩ dựa trên lí trí thật không đơn giản, nhưng cô vẫn cố gắng.

“Và khi chúng ta kết nối vụ trộm với gia đình Lancaster thì bà đã giả vờ ngốc nghếch và xác nhận là bà không nhớ bất cứ cái tên nào như vậy.”

Cái vẻ hài lòng của Coop khiến Lexie cảm thấy khó chịu. “Làm thế nào mà anh biết là bà không nhớ? Có thể bà đã nói sự thật. Có từng nghĩ về điều đó chưa thưa ngài Phóng Viên Thành Đạt?” Việc bảo vệ bà của mình đến với Lexie một cách rất tự nhiên. Cô đã làm điều đó đủ thường xuyên với cha mẹ cô nhiều năm qua, điều này đưa ra những lời giải thích cho thái độ, hành vi quá đáng của cô. Đây giờ cũng không khác gì.

Coop thốt ra một tiếng rên rỉ đầy nản chí. “Mỗi lần cái tên Lancaster được đề cập đến là bà của em lại thay đổi đề tài hoặc bị đau ốm.”

“Coop, bà nói rằng bà hơi nóng. Không phải ốm.”

“Có thể như một chiến thuật nghi binh chăng? Anh không thể chứng minh hay giải thích điều đó, nhưng anh có linh cảm rằng bà biết nhiều hơn những gì bà nói.” Tuy cô muốn phủ nhận niềm tin của Coop và tiếp tục sự bào chữa của cô nhiều nhưng cô băn khoăn tự hỏi về sự thật có thể trong lời nói của anh.

Gần đây bà của cô đã hành động, cư xử thật kì quặc. Người phụ nữ có một trí nhớ như một cái bẫy thép chứa đựng những chi tiết nhỏ nhất trong quá khứ, và Lexie vẫn chưa nhìn thấy bất kì dấu hiệu nào cho thấy bà Charlotte đang dần bị đãng trí cả. Ngoại trừ sự lãng trí thích hợp này. Và có những lí do nào khiến bà Charlotte lại quên mất tên của gia đình mà ông cô đã làm thuê, chưa nói đến việc ông đã lấy chiếc vòng cổ yêu quý của bà ở đâu? Lexie chuyển mình trong ghế, cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn thừa nhận nhiều như thế với Coop - người có kế hoạch riêng của anh ấy. Cô không có ý định giúp anh dựng lên một vụ án - hay một câu chuyện - về gia đình cô. Bất cứ thành viên nào vô tình bị liên quan.

Anh hắng giọng, rõ ràng là đang chờ cô nói thêm điều gì đó. “Chúng ta thống nhất sẽ không tranh luận vấn đề đó ngay lúc này nhé. Thay vào đó bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục tìm ra những sự thật.” Lexie sẽ giải quyết bất cứ điều gì mà cô phát hiện ra, với điều kiện nó là sự thật và không phải hư cấu hay linh cảm của một phóng viên.

“Hợp lí.” Coop chống tay lên đỉnh ghế. “Trước tiên là ghé qua cửa hàng đồ trang sức cổ Vintage Jewelers nhé?” cô hỏi. “Sau giờ làm việc của hai chúng ta vào buổi chiều hôm nay.”

Anh gật đầu. “Và sau đó chúng ta sẽ đi đến quán bar của cha anh để ăn tối nhé.” Lexie ngay lập tức lắc đầu. Ăn tối với Coop, khoảng thời gian riêng tư, thân mật, dường như không còn giống như một ý kiến khôn ngoan nữa. Mặc dù cô cũng thèm muốn anh nhiều như vậy, nếu không phải là còn thèm muốn hơn trước đây, nhưng kế hoạch cạnh tranh nhau của họ khiến cho bất cứ loại quan hệ nào cũng thực sự trở nên ngớ ngẩn rõ ràng.

Coop đứng dậy. “Tùy em thôi. Anh chỉ muốn đến xem liệu ông có thể cho chúng ta tiếp cận hồ sơ những vụ trộm cắp cũ hay không thôi.”

Không phải là một bữa tối hẹn hò. Cô đã vội đi tới một kết luận sai lầm. Sự ngượng ngùng đối chọi với mâu thuẫn với cảm giác thất vọng, mặc dù cô đã từ chối lời mời của anh.

Cô không muốn anh điều tra mà không có cô. “Uhm, em có thể thay đổi một vài việc và đi cùng anh.” Cô cắn mạnh vào phía bên trong má.

“Tuyệt. Anh sẽ đảm bảo rằng cha anh giữ một bàn cho chúng ta.” Anh nháy mắt với cô.

Và đó là lúc cô hiểu. Anh đã dồn cô vào chính cái thế bí mà cô đang cố gắng trốn tránh. Khoảng thời gian thân mật, riêng tư với một người đàn ông mà cô khao khát điên cuồng. Cô không cảm thấy bực mình như cảm giác cô nên có, điều này chắc chắn làm cô phát điên.

Ricky trốn đằng sau cửa hàng của chính mình, và cảm thấy giống như một kẻ hèn hạ hơn so với hôm trước. Ông vừa từ ngân hàng về, để cho Anna trông nom cửa hàng. Ông quay lại bất ngờ không báo trước thông qua lối cửa sau ngay khi họ bước vào cửa trước, ông nghe thấy những tiếng chuông báo hiệu có khách hàng và nhìn chăm chú qua những tấm rèm ngăn cách cửa hàng với văn phòng. Ông không nhận ra họ ngay lập tức. Chắc chắn không, họ đã cố gắng cải trang, nhưng ông ta nghe thấy giọng nói của họ khi họ hỏi về chiếc nhẫn là Anna đã tặng cho tên phóng viên chết tiệt đó và Ricky biết. Ông vẫn chưa có kế hoạch nào cả, cho nên ông nghe trộm, quan sát và lắng nghe khi con gái ông trả lời những câu hỏi của họ.

“Chúng tôi đã xem vụ trộm trên chương trình bản tin. Chắc là cô đã rất hoảng sợ.” Bởi vì ông được gọi là Ricky, những người phụ nữ đó đã lấy tên hiệu khi tất cả họ là một đội. Người mà ông đã đặt tên hiệu là Lucy lên tiếng trước. Rõ ràng là mọi chuyện không hề thay đổi. Bà ta vẫn là kẻ cầm đầu trong hai người. Còn người kia đã được gọi là Ethel, người bạn thân nhất và là kẻ đi theo.

“Tôi chỉ thấy rất vui vì tên trộm đã không làm con gái tôi bị thương,” Anna nói, giọng cô nghe thật lôi cuốn.

Ricky vẫn toát mồ hôi với việc nhớ lại rằng điều gì đó có thể đã xảy ra với cháu gái và con gái ông, những điều duy nhất mà ông đã làm đúng trong suốt cuộc đời này.

Rất cởi mở, cuộc nói chuyện quay sang những vấn đề gia đình, có vẻ như là một cuộc chuyện trò rất bình thường vì hầu hết những người lớn tuổi mà bước vào cửa hàng để xem lướt qua hàng hóa đều thích tán gẫu về bản thân họ. Ricky thì không, ông luôn luôn kín đáo, điều này đã giúp ông tránh được rắc rối trong suốt những năm qua. Nhưng, bất chấp bản thân mình, ông lại lắng nghe với sự quan tâm, tò mò về cuộc sống của những người cộng sự cũ. Hình như Lucy đã góa chồng và đã có một đứa con còn Ethel thì là một góa phụ mà không có đứa con nào bầu bạn lúc tuổi già. Và, tất nhiên, họ có nhau, họ giải thích với Anna, và vỗ nhẹ vào tay nhau. Đó là tất cả những gì Ricky có thể làm để không nôn ra.

Nhờ có cái khăn quàng quấn quanh cổ họ và cặp kính râm màu đen to tướng che mất nửa khuôn mặt họ nên ông không thể khẳng định liệu năm tháng có ưu đãi với họ hơn so với ông hay không.

Ricky suýt nữa bật cười thành tiếng và làm lộ ra ông.

“Chúng tôi rất tò mò về chiếc nhẫn mà cô đã tặng cho anh chàng phóng viên bảnh trai đó,” Ethel xen vào, và kéo những suy nghĩ của Ricky quay lại vấn đề trước mắt. “Cô biết đấy, anh được gọi là Chàng Độc Thân mới nhất,” Lucy nói.

Vẫn đọc mấy chuyên mục chuyện tầm phào, Ricky thầm nghĩ.

“Cậu ấy thật sự đã không muốn nhận phần quà đó nhưng tôi đã nài nỉ. Cuối cùng anh ta đã chọn chiếc nhẫn. Bất cứ điều gì bà muốn biết tôi cũng không thể nói với bà nhiều về nó,” Anna nói.

Đứa con gái thông minh, Ricky nghĩ thầm. “Thậm chí không thể nói cô đã lấy nó ở đâu sao?” Ethel hỏi.

“Bà nên nói chuyện với cha tôi. Chiếc nhẫn chỉ là một trong rất nhiều những đồ nữ trang rẻ tiền mà ông đã sưu tầm nhiều năm qua. Tôi sợ ông giống một người chuyên thu lượm và lưu giữ đồ lặt vặt.”

“Ta chắc ông ta là người như vậy,” Lucy lẩm bẩm.

“Xin lỗi?” Anna hỏi, và cảm thấy ngạc nhiên với lời bình luận của bà.

Bà già khó chịu, hung hăng, vẫn nóng nảy như trước vậy.

“Ta nói, ta dám đánh cuộc rằng ông ta là người như vậy. Ta đã xem trên chương trình Oprah có nhiều người hơn chúng ta thấy bị mắc chứng rối loạn tâm lí đáng sợ đó. Nó có thể dẫn đến việc tích trữ mọi thứ,” Lucy giải thích với một giọng nghiêm túc hơn.

Anna thở dài. “Tôi biết. Đó là lí do vì sao cứ theo định kì tôi lại bán đi nhiều thứ khi cha không chú ý.”

“Cha cô có ở đây không?” Ethel hỏi, nghe giọng lúc này có vẻ lo lắng.

“Không, ông đã đi đến ngân hàng rồi, nhưng ông sẽ về sớm thôi nếu bà muốn ở lại và nói chuyện với ông,” Anna mời.

Một điều rất hay là Ricky đã không nhớ đặt chuông ở cửa sau giống như ở cửa trước. Thậm chí là con gái ông cũng không biết rằng ông đã quay về.

“Không cảm ơn,” Lucy nói. “Chúng tôi cần phải đi.”

Ricky gật đầu. Đúng, đúng, làm đi. Ra ngoài. Đi thật xa. Và đừng bao giờ quay lại.

“Ồ, đợi đã! Đó có phải là cha cô không?” Ethel hỏi.

Ricky nhắm mắt và rên rỉ. Có một bức ảnh ở trên tường đằng sau lưng Anna.

“Đúng vậy. Đó là cha tôi và Ed Kock, trước đây khi ông ấy còn là thị trưởng của thành phố New York,” Anna nói một cách tự hào.

Ricky vẫn nhớ cái đêm mà họ đã gặp nhau tại một nhà hàng và vợ ông, cầu Chúa phù hộ cho linh hồn bà, đã nài nỉ ông và ngài thị trưởng chụp ảnh cùng nhau. Sau này bà đã phóng to bức ảnh và đóng khung. Rồi treo nó lên tường.

Ricky đã quên béng mất bức ảnh đó cho đến tận bây giờ. Bức ảnh vô tội đó đã cho Lucy và Ethel tất cả những thông tin mà họ cần - rằng đây chính là cửa hàng của Ricky và chiếc nhẫn đó đã không được truyền tay nhiều người trong suốt những năm qua, mà vẫn nằm trong tay ông.

Điện thoại vang lên và Anna xin phép nghe điện thoại. Chiếc điện thoại ở ngay sau lưng cô nên cô không phải đi vào nhà trong, cảm ơn Chúa.

“Nó đã được chụp lâu lắm rồi,” Ethel nói. “Nhưng ông đang ngày càng già đi.” Ricky nhận thấy niềm hân hoan trong giọng nói của bà ta.

“Và không khỏe lắm. Hãy nhìn cái bụng phệ của ông ta kìa. Ông ta đang bị hói đi và mấy sợi tóc lơ thơ cố tình che đi cái đầu hói trông thật nực cười.”

Lucy luôn là một con khốn, Ricky nghĩ thầm, ông đưa tay lên sờ đỉnh đầu bây giờ đã hói hoàn toàn của mình. Bên cạnh sự cải trang đó ông không tin là họ trông cũng giống như những người mẫu trang bìa ngày nay.

“Tôi xin lỗi vì sự gián đoạn,” Annna quay lại và nói. “Bà thích cái nhẫn à? Có lẽ tôi có thể tìm cho bà cái gì đó tương tự như thế”

“Không, cảm ơn. Hình dáng của món đồ đó thú vị đến nỗi chúng tôi cảm thấy tò mò về lịch sử của nó thôi,” Lucy nói. “Nhưng trò chuyện với cô thật là vui, cưng ạ.”

“Tôi cũng vậy. Hãy quay lại đây bất cứ lúc nào. Bà có thể nói chuyện với cha tôi hoặc có thể sẽ có cái gì đó mới mà có thể khiến bà quan tâm!” Anna nói với giọng của một người bán hàng vui vẻ.

Bình thường thì Ricky rất tự hào về năng lực của cô. Bây giờ, mặc dù vậy, ông lại co rúm lại.

Thế là hết đường trốn chạy.

Ông bắt đầu đổ mồ hôi, tâm trí ông quay cuồng với những viễn cảnh về việc làm thế nào để giải quyết hai người phụ nữ này khi điều đó xảy ra và họ dồn ông vào chân tường. Và ông biết chắc chắn là họ sẽ làm như vậy.

Linh tính của ông - vẫn luôn nói cho ông biết khi nào thì tiến hành vụ cướp và khi nào thì phải chuồn ra ngoài - cảnh báo ông chuẩn bị việc một trong hai người bọn họ sẽ tìm ông. Không phải cả hai sẽ đi cùng nhau. Họ đã là bạn thân cho tới cái đêm mà Ricky vui vẻ với Ethel. Lần cuối cùng Ricky nhìn thấy họ là khi họ đang lăn lộn trên sàn nhà của phòng ngủ trong một cái mà bây giờ được gọi cuộc ẩu đả của các bà.

Vì ông.

Ông là một con người hèn nhát, ông đã chuồn ra ngoài trong khi họ vẫn đang tiếp tục cuộc ẩu đả. Suốt những năm qua ông cho rằng họ là kẻ thù của nhau. Rõ ràng ông đã nhầm, điều này khiến cho hoàn cảnh của ông thậm chí còn bấp bênh hơn.

Kết hợp lại, hai người đó có thể làm cho một người đàn ông trưởng thành tè ra quần.